Hắc Ám Bổ Đầu – Chương 15 Xác trôi sông (2) – Botruyen
  •  Avatar
  • 102 lượt xem
  • 3 năm trước

Hắc Ám Bổ Đầu - Chương 15 Xác trôi sông (2)

Vân Bôi cùng La Phiêu Vân khiêng cái xác ra sau nhà, trải qua một hồi kì cọ, xác chết được đặt lên một chiếc bàn gỗ lớn. Một y quán có những thứ đồ có sẵn dùng cho chuyện thăm khám bệnh nhân, đối với khám nghiệm thi thể cũng miễn cưỡng dùng được.

Mạc Diệu linh đeo một tấm mạng che mặt, rửa tay sạch sẽ rồi bắt đầu kiểm tra từng bộ phận trên thi thể. Từ đầu tóc cho đến mang chân, cả mặt trước lẫn sau lưng đều không sót một chỗ.

Thậm chí đối với dị vật nam nhân cũng không tỏ ra một chút e ngại. Trong khi hai bổ khoái còn phải liếc nhìn sang chỗ khác khi thấy cô kiểm tra hạ thân nạn nhân.

Vân Bôi nhịn không được bèn hỏi.

“Mạc cô nương có vẻ rất thạo mấy chuyện như thế này?”

Mạc Diệu Linh vừa quan sát vừa giải thích.

“học tập phụ thân bấy lâu, mấy chuyện này cũng chẳng có gì to tát. Nếu chỉ vì người ta là nam nhân mà từ chối chữa bệnh thì không nên làm y sư hành thiện cứu người.”

La Phiêu Vân không biết gì về khắm nghiệm người chết, gã đứng đợi một hồi thấy sốt ruột quá bèn khách khí nói.

“Mạc cô nương, kiểm tra lâu như vậy liệu có phát hiện được điều gì chưa?”

Mạc Diệu Linh từ tốn đáp.

“mới chỉ kiểm tra bên ngoài chưa phát hiện được điều gì lớn, nếu hai người cho phép từ muốn giải phẫu thi thể người này, khi đó sẽ có câu trả lời xác đáng cho hai người.”

“Giãi phẫu thi thể?”

VânBôi giật mình kinh hãi. Mạc cô nương là nữ tử xinh đẹp như hoa sao, tâm hồn thánh thiện sao có thể nói mổ xẻ thân người mà không chớp mắt một cái chứ.

Đối với một người mê gái như Vân Bôi, gã không chấp nhận nữ nhân lại làm chuyện đó trước mặt gã. Thế nên gã vội xin phép đi ra ngoài chờ đợi.

La phiêu vân ở lại giám sát, trong lòng cũng thấy hơi ớn lạnh khi con dao trên tay Mạc Diệu Linh từ từ rạch thi thể của nam nhân ra quan sát.

Gọi là giải phẫu nhưng không nghiêm trọng như mổ heo. mạc Diệu Linh chỉ kiểm tra những nơi cần thiết. Một lat sau cô nói.

“người này chết trôi nhưng trong cổ, lồng ngực đều không giống như người bị ngạt nước. Ta nghĩ là người này đã chết trước khi rơi xuống sông? Nguyên nhăn gây ra cái chết là có vật nặng đập vào sau đầu, tóc người này rậm rạp phải cạo đi mới có thể nhìn ra.”

Người đã chết làm sao nhảy xuống sông được, như vậy phải có người đẩy cái xác này xuống sông. Cộng thêm vết thương ở đầu thì đây có thể là một vụ án mạng do người gây ra. Dĩ nhiên không loại trừ chết vì tai nạn, nhưng một khi đã có nghi vấn thì nhất định phải tra ra ngọn ngành.

“Mạc cô nương, cô khẳng định người này chết trước khi bị rơi xuống sông chứ?”

Mai Diệu Linh thoáng nhíu mày, nuốt xướng một ngụm.

“y thuật của ta không tinh thông như phụ thân, nhưng với những gì ta học được thì ta dám chắc người này không phải chết do ngạt nước.”

“Vậy cô đoán người này chết được bao lâu rồi?”

“Đại khái không quá hai ngày.”

Không quá hai ngày. La Phiêu Vân lẩm nhẩm nếu cái xác chết trôi sông trong khoảng thời gian đó vậy thì khu vực tìm kiếm nam giữa Bạch Kiều Trấn và huyện Quý Châu.

“Đa tạ Mạc cô nương đã giúp đỡ. Công vụ cấp bách, ta phải đi về huyện nha gấp, hẹn hôm khác sẽ sẽ lại Y Quán tạ ơn.”

Mạc Diệu Linh nhoẻn miệng,

“La bổ khoái không cần khách khí, giúp được huyện nha thi ra rất sẵn sàng.”

Cuộc khám nghiệm biến một ngày của La Phiêu Vân trở nên bận rộn. Gã sai Vân bôi cất xác người Còn gã chạy về huyện nha báo cáo.

“Cái gì? Sao lại có ăn mạng vào lúc này, ngươi chắc chứ?”

Hình sư gia mặt mũi nhăn nhó, kéo La Phiêu Vân ra một góc rồi nói.

“Ngươi tuyệt đối không được nói ra ngoài hiểu chưa, Quan tổng đốc đang ở đây, đừng lằm kinh động đến ngài ấy. Tạm thời cứ gác vụ án lại đã.”

La Phiêu Vân thở dài tỏ vẻ chán nản. Ông Tổng đốc tướng tá phim nhiêu, hợp cạ với Trương Mông đại nhân như vậy, Môn ngài ấy đi cũng phải tốn vài ngày. Vụ án sẽ nguội mất.

“Hình sư gia, ta biết giữ hình tượng một huyện Quý Châu thanh bình trong mắt quan trên là quan trọng, nhung cũng Không thể làm lơ vụ án. Ngộ nhỡ bị Tổng đốc phát giác, đại nhân lại mang tiếng lơ là chức trách. Không tốt.”

Hình sư gia ngạc nhiên, chăm chú nhìn La Phiêu Vân, cái tên này sao tâm tư lại chu đáo vậy nhỉ.

“Thôi được, thế ngươi đi tra án đi. Chuyện đến tai đại nhân thi ra còn biết đường báo cáo.”

La Phiêu Vân chợt nở một nụ cuời ma mãnh chưa từng có.

“Sư gia, vụ này cứ giao cho Ta và Vân Bôi là được, Không cần làm kinh động đến huyện nha, bất quá lần này tra án phải đi lại nhiều, ngồi cũng phải xuất ra tí ngăn lượng đi đường cho bọn ta chứ.”

Hình sư gia mặt lằn nữa chết đứng tại chỗ, cái tên La Bổ khoái này hôm này còn biết vòi tiền cơ đấy. Xem ra đã nhiễm thói xấu của Lũ Vương Thái rồi. Bất quá trong nhà đang có khách Hình sư gia bất đắc dĩ xuất ra mười lạng bạc để đuổi La Phiêu Vân rời đi.

“trong ba ngày tới, Ta cấm ngươi nhác đến hai chữ án mạng trong huyện nha, hiểu chửa.”

La Phiêu Vân cầm chút bạc lấy lộ phí đi lại, tiền trà nước rồi trả công cho người đã vẽ lại chân dung người bị nạn. Tiền thì hắn không thiếu, nhưng chỗ xin tui Hình sư gia dành cho Vân Bôi để gã nhiệt tình giúp đỡ.

Quả nhiên nhận được 8 luống bặc, bằng hai tháng tiền công. Gã dĩ nhiên rất cao hứng, chạy ngược chạy xuôi chuẩn bị tư trang để đi tra án.

“La Huynh à, chúng ta đi đâu đây?”

La Phiêu Vân ngồi lên lưng ngựa, lạnh nhạt nói.

“Đi Bạch Kiều Trấn. Vừa đi vừa dò hỏi tin tức về người trong bức hoạ.”

Bạch Kiều Trấn cách Quý Châu 40 dặm đường, dọc đường có 5 thôn Trang lớn nhi khác nhau, dùng sức của hai người La Phiêu Vân khó mà hỏi được hết trong một ngày.

Dựa vào thông tin người chết là nông phu tưởng dễ tìm hoá ra lại khó hơn tưởng tượng nhiều. Hỏi qua bốn thôn đều không ai nhận ra người trong bức hoạ. Cũng không có ai khai báo người thân bị mất tích.

“Chẳng lẽ lại là một kẻ tha hương lưu lạc. La huynh chúng ta tìm như vậy thật giống với câu mờ kim đáy bể a”

Đêm đến, hai người tấp vào một quán trà nghỉ ngơi, gọi chút đồ ăn cho lại sức. La Phiêu vân cũng bắt đầu nghi ngờ về công việc mình đang làm.

“đã bốn thôn trang không tìm được người đó, xem ra phải đợi ngày mai tới thôn còn lại xem sao. Nếu không được thì ta tới Bạch Kiều trấn.”

“đành vậy nhưng tối nay chúng ta nghỉ ở đâu đây, không lẽ lại phi ngựa về Quý Châu. Thú thực với La Huynh, ngồi cả ngày trên lưng ngựa, mông của ta đã mỏi lắm rồi, chi bằng ngủ lại ở quanh đây.”

“Vậy cũng được” La Phiêu Vân đợi người hầu bàn mang đồ ăn tới bèn hỏi gã.

“huynh đệ, ở gằn đây có chỗ nào nghỉ qua đêm được không? Bợn ta có việc mai phải đi gấp. Người và ngựa đều đã mệt lử rồi.”

Gã hầu bàn, cầm cái giẻ lau lau trên bàn, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói.

“Chỗ ta làm ăn nhỏ, xung quanh toàn là thôn dân nghèo, không có nhà trọ cho người ngoài ngủ qua đêm. Nếu hai người không ngại thì lên Phong Đầu Lĩnh đi, chắc là có chơ ngư, còn ngựa thì để đây ta trông giúp cho, Mai trả thêm tiền là được.”

La Phiêu Vân nhìn Vân Bôi hỏi Phong Đầu Lĩnh là địa phương nào? Vân Bôi lắc đầu không biết, bèn quay sang phía tiều nhị.

“Phong Đầu Lĩnh là tên một thưng lũng ở gần đây. Người ta vào đó khai thác quặng sắt hay đá quý gì đấy, trả luồng theo ngày nên kẻ làm công đi đi về về suốt, chỗ ngủ nhiều nhất chứa được 50 người. Hai người ngủ xen vào cũng không chật hơn đâu.”

La Phiêu Vân ngòw vực hỏi.

“Khai quang trung địa bàn huyện Quý Châu vậy mà huyện nha không ai biết về mỏ quặng này. Ngươi có biết ai là người thuê nhân công khai thác không?”

Tiểu nhị đáp.

“Ta chỉ biết đó là một đại phú hộ mà thôi, mơ khoáng mới mở hai tháng nay, quan phủ có biết hay không thì ta không rõ.”

Vân Bôi nóng Mặt.

“La huynh, có nên đi xem người nào lén khai khoáng trên đất Quý Châu hay không?”

“Còn phải hỏi sao?”

La Phiêu Vân đưa bạc cho tiểu nhị bảo gã trông nom hai con ngựa cẩn thận. Sau đó cùng Vân Bôi đi theo con đường mòn từ quắn trà đi vào trong núi.

Rừng cây rậm rạp chỉ có đúng một cơn đường nhỏ xuyên qua. Hai người leo lên giữa lưng chừng núi, nhanh chóng phát hiện ra ở dưới núi đá có ánh đuốc lập loè.

“quả nhiên cớ người khai mỏ, hơn nữa lại là mỏ lớn.”

“La huynh, huynh nói xem kẻ nào dám khai thác mỏ khoáng.”

“Ta cũng không rõ, bất quá nơi này nhiều thành phần phức tạp, lại gần sông Lạc Hà, nơi đây cũng nên dò xét qua một lượt a.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.