Hắc Ám Bổ Đầu – Chương 14 Xác trôi sông (1) – Botruyen
  •  Avatar
  • 99 lượt xem
  • 2 năm trước

Hắc Ám Bổ Đầu - Chương 14 Xác trôi sông (1)

La Phiêu vân gấp rút vào trong nhà, cầm theo bộ quan phục, vừa đi vừa mặc. Trong mắt người ngoài gã luôn tỏ ra nhiệt tình với công việc., Thế nên ai nấy đều rất coi trọng gã.

Vương Thái say rượu lại là một cơ hội tốt để gã chứng tỏ thực lực của mình.

Khi đến huyện nha, Hình sư gia đã cùng Vân Bôi và Lục Kha đang rỉnh rang uống nước chè.

“La Bổ khoái tới rất đúng lúc. Tại phía tây huyện Quý Châu, Lưu gia thôn sáng nay phát hiện người chết trôi. Hôm nay có Quan Tổng Đốc tới thăm, ta và Trương đại nhân phải chuẩn bị đón tiếp không đi được. Vương Thái thì đổ bệnh đột xuất nên ngươi hãy đi tới Lưu gia thôn thu xếp đi.”

La Phiêu Vân tặc lưỡi chán nản.

“Huyện nha đông người như vậy chỉ cử một mình ta thôi sao?”

Hình sư gia ngán ngẩm, lôi từ bên hông ra một cuốn sổ dày cộp. Đưa cho La Phiêu Vân.

“ngươi cũng rõ rồi còn gì, đám người này có mấy người hay chữ đâu. Giao cho ngươi ta mới yên tâm. Nghe ta dặn này. Lát tới Lưu Gia thôn, hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, người chết là ai, thân thế như nào, nguyên nhân cái chết…. Những thứ có liên quan ghi hết vào trang mới nhất rõ chưa.”

“Nhưng phải có thêm người phụ ta chứ.”

Vân Bôi nghe thấy liền chạy ra, hớn hở xung phong đi cùng La Phiêu Vân. Lần trước nhờ gã mà được đi chơi Phong Nguyệt Lâu một chuyến. Người khác không biết chứ Vân Bôi thì biết rằng đi theo La bổ khoái, có thể lấy việc công để kiếm chác chút đỉnh.

Hình sư gia gật gù.

“được rồi, vậy ta giao việc này cho hai người.”

Lưu gia thôn nằm ở rìa phía tây của huyện, tiếp giáp trực tiếp với sông lạc hà. Khốn nỗi địa hình hơi dốc, nước chảy mạnh nên không dựng được nhiều bến đò. Mỗi lần đi buôn bán đều phải xuôi xuống thôn Hạ, đi thuyền lớn tới nam thành.

Lưu gia thôn có mười bốn hộ, nhân khẩu dao động từ 60 đến 70 người. Đa số sống vào nghề đánh cá và làm nông vụ.

“La huynh, chúng ta hiểu nhau mà, huynh cần ta giúp gì cứ nói. Ta sẽ dốc hết sức mình.”

“Chỉ là người chết trôi thôi mà, ngươi giúp ta hỏi chuyện mấy người là được.”

Đứng từ xa đã thấy một đám đông đứng ven sông lạc hà. Một người trông thấy hai nhân hình mặc quan phục liền cất tiếng gọi.

“Người của huyện nha tới rồi, mau tránh đường.”

Đám đông tản ra. Nhường đường cho hai bổ khoái. Ngay trên một bãi cỏ có một tấm chiếu rách đắp ngang thi thể chỉ chừa lại đôi chân trắng bệch do ngâm nước trong thời gian dài.

La Phiêu Vân vén tấm chiếu lên, một đầu người đàn ông hiện ra, đầu tóc, mặt mũi lấm lem bùn đất. Thoạt nhìn không có gì khác biệt so với người chết đuối thông thường.

“Người này là ai, có thân nhân ở gần đây không?”

Một người đàn ông trung niên tên Lưu Nhất nói với vẻ khó xử.

“đại nhân, người này không phải là người trong thôn, nên chúng tôi mới báo cho cắc ngài tới xử lý.”

“không phải người trong thôn?” mọi chuyện có chút khó khăn rồi đây. Nếu cái xác này từ thượng nguồn trôi xuống vậy thì địa phương đó là Bạch Kiều Trấn, không thuộc quản lý của Quý Châu.

Việc tìm thân nhân sẽ phải tốn chút thời gian và công sức. Vấn đề trước mắt là giải quyết thi thể này như thế nào? Chẳng lên lại khiêng người chết đuối đi thênh thang về huyện nha.

Hôm nay đón tiếp ông Tổng Đốc, vác người về đấy thể nào Hình Sư Gia cũng nổi cáu. Nếu là trước đây, La phiêu Vân sẽ lằm theo nguyên tắc mà đem về thật. Nhưng hiện tại thì không, hôm nay nhất định không được mang xác người về huyện nha.

“Cho hỏi, ai là người phát hiện ra thi thể, người đó ở lại, còn những người khác có thể về làm việc bình thường.”

“Là ta, hôm nay dậy sớm đi thu lưới đánh cá, lúc kéo lên thì phát hiện được thi thể này, liềm gọi người đi báo quan.”

Hán tử vừa trả lời là Lưu Tam, vóc người hơi thấp da ngăm đen, mũi tẹt. Bên thái dương có một nốt ruồi trâu.

Có hỏi thêm thì người trong thôn cùng không biết gì? La Phiêu vân ghi lại vài dòng ngắn gọn vào sổ sách rồi bắt đầu kiểm tra thi thể người bị nạn, Hy vọng tìm ra được manh mối gì đó để xác định thân phận người ta.

Thi thể của nam nhân độ tuổi trên ba mươi, mặt thon dài, hai gò má nhô cao. Vóc người trung bình, chân tay thô ráp. Gót chân nứt nẻ cho thấy khả năng cao là nông phu.

Bất quá lưu gia thôn không có người nào thân thích, vậy nên nán lại ngoài này cũng vô ích.. La Phiêu Vân kêu Vân Bôi đi mượn một chiếc xe kéo trong thôn, sau đó tạm thời đưa thi thể về dịch trạm. Gọi Hình sư gia đến giải quyết.

Vân Bôi keo xe thồ suốt dọc đường ca thán.

“La huynh à, vụ này chẳng lẽ không thu nhận được thứ gì có giá trị sao?”

“người này chỉ làm nông phu, gia cảnh Bình thường lấy đâu ra ngân lượng chứ. Một cái xác trôi sông, ta vô pháp xác minh thân phận chỉ đành đưa về huyện nha. Hình sư gia viết một bảng thông cáo tìm người thân. Sau đó đem đi an táng là xong.”

Vân Bôi thở dài.

“kéo xe mỏi hết cả vai mà không thu được gì thì ta chẳng can tân. La Huynh nới xem, nếu chúng ta tìm được người thân của gã này, có khi nào được họ hậu đãi không, một con gà mái cũng được.”

Xác định thân phận của một người lạ mặt nghe thi khó Nhưng không phải không thể. Dù sao ở huyện cũng không có việc gì lớn, tốn thời gian giúp người coi như tích chút công đức.

La Phiêu Vân gật gù.

“Vậy được, chúng gia đến nhà của Mạc y sư nhờ ông ta khám nghiệm thi thể người này xem sao. Biết được thời gian tử vong có thể khoanh vùng phạm vi tìm kia.”

Mạc Khuê là danh y trong vùng, am hiểu về giãi phẫu nhất định sẽ giúp ích được cho La Phiêu Vân. Hơn nữa gã cũng muốn hỏi thăm bệnh tình của chính mình.

Bất quá người tài thường có đất dựng võ. Mạc Khuê đã đi thăm bệnh cho người ta trước rồi. Trong y quán chỉ có một người trông coi tiệm thuốc chính là con gái của Mạc Khuê, Mạc Diệu Linh…

Trước đây La Phiêu Vân chưa đau ốm bao giờ nên ít qua lại Y Quán. Chỉ nghe qua danh của Mạc Khuê chứ không biết rõ về con ai ông ta.

Hôm nay nhìn thấy coi như cũng bõ mấy bước chân. Mạc Diệu Linh khuôn mặt tròn khả ái, thân thể không có gì nổi bật trong bộ phục màu lam. Nhưng đổi lại làn da rất mịn màng và tươi sáng tựa như ngọc bích.

Đôi môi nhỏ nhắn khẽ xe nở một nụ cười duyên dáng.

“La bổ khoái, đến thăm bệnh sao?”

“Mạc cô nương biết ta?”

“La bổ khoái chết đi sống lại, ở Quý châu này ai không biết ngài chứ.”

La Phiêu Vân cười nhạt.

“Ta không nghĩ mình nổi tiếng đến thế… Hôm nay đến đây tìm Mặc đại Phu, ông ấy có ở y quán Không?”

mạc Diệu Linh ô một tiếng.

“Thật không may, phụ thân đã ra ngoài từ sớm, ta cũng không biết bao giờ ông ấy trở về. La Bổ khoái tìm cha ta có việc gấp sao?”

La Phiêu Vân gật đầu.

“Ở Lưu gia thôn phát hiện xác chết trôi sông, ta muốn nhờ ông ấyKhám nghiện thi thể để tìm chút manh mối, hi vọng tìm được thân nhân người bị nạn.”

Khám nghiệm tử thi là một thuật ngữ gây mất thịen cảm với quần chúng. Mấy ai đủ dũng khí để phanh thây đồng loại chứ. Ngoại trừ đám sát thủ võ lâm thì chỉ có y sư mà thôi.

Mạc Diệu linh nấn ná hồi lâu.

“nếu khám tử thi, ta có thể giúp bổ khoái, Không cần phải đợi cha ta. Nhung ta không rời y quán được. Phiền người mang thi thể đến đây được không?”

“Ta đã mang tới rồi, phiền Mạc cô nương xem qua một chút.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.