Tô Vũ Hân là người biết chừng mực, chỉ tiện tay sờ mó một chút cho đỡ vơi đi cảm giác trống vắng mà thôi. Trưởng tẩu như mẹ, nhìn “em chồng” cao lớn và rắn chắc sớm muộn cũng phải thành gia lập thất. Có thể do gã bận công vụ nên chưa bàn bạc đến chuyện đó trước mặt cô.
Nghĩ lại thì La Phiêu Vân hết ở nha môn lại quay về nhà. Chẳng dành thời gian đi “giao lưu” thì lấy đâu ra cô nương nào cơ chứ. Dẫu biết cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nhưng cũng phải chủ động tìm người hợp ý của mình.
Nghĩ vậy, khi La Phiêu Vân ngủ dậy. Tô Vũ Hân bèn nói.
“trưa nay ta nấu nhờ bên của Lục bá bá, bếp mới dựng xong, đồ đạc còn thiếu nhiều. Định ra chợ sắm đồ nhưng nghĩ lại vẫn nên hỏi qua ý của đệ. Có cần sắm thêm gì thì bảo tẩu một tiếng.”
La Phiêu Vân lờ đờ. Nhìn vào gian bếp trống trơn. Gã chép miệng.
“Những Chuyện như này tẩu tẩu rành hơn đệ. Người tự quyết định được rồi.”
“vậy cũng được, nhưng đệ phải đi ra ngoài cùng ta, nhiều đồ như vậy, một mình ta mang không nổi.”
Thế là hai người đi ra phố huyện, sắm sửa mấy thứ đồ lỉnh kỉnh. Thêm một bao gạo thì chất đầy một gánh lớn. Dọc đường, Tô Vũ Hân cứ chỉ tay ra chỗ mấy cô nương xinh đẹp, liên tục giới thiệu gia cảnh cho La Phiêu Vân.
“Kia là Xuân Hoa, con gái triệu thúc thúc… Năm nay mười sáu, đảm đang và khéo tay lắm… À bên này nữa, trước hàng phấn son là Mạc cô nương, cháu gái của Mạc đại phu, tinh thông y thuật, đoan trang thuỳ mị… Rồi Thuý Hồng, Lan, Huệ, Cúc… Toàn là những thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp.”
La Phiêu Vân mắt nhìn, tai nghe vẫn chưa hiểu.
“Tẩu à, sao tự nhiên người lại quan tâm đến mấy cô nương nhà người ta vậy? Những chuyện đấy đâu cần nói cho đệ.”
“Sao lại không? Đệ thấy ưng cô nương nào thì ta sẽ đi đánh tiếng cho. Đệ năm nay cũng đâu còn trẻ con nữa. Phải tính chuyện thành lập gia thật kế thừa hương hoả tổ tiên nữa chứ. Đại ca của đệ không còn, trách nhiệm này đệ phải gánh vác.”
“Chuyện đó để từ từ tính, đệ vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó. Hiện giờ chẳng phải tẩu quán xuyến việc nhà rồi sao.”
“Đệ thật là…”
Tô Vũ Hân định nói gì đó nhưng lại thôi. Cô chỉ nhắc La Phiêu Vân về trách nhiệm của gã. Còn chuyện lập gia thất cũng chưa vội lắm. Tỷ như có thêm một người trong nhà, cô lại trở thành người thừa.
Thấy tẩu tẩu đứng thờ người suy nghĩ La Phiêu Vân thấy tẩu hôm nay hơi lạ. Lúc nắng lúc mưa, lúc nói nhiều lúc lại im lặng.
Bên cạnh Vũ Hân là quầy bán son phấn trang sức. Nghĩ rằng tẩu muốn mua nên gã hỏi.
“Tẩu cần mua thứ gì sao?”
Tô Vũ Hân chột dạ, lấp liếm suy nghĩ vẩn vơ vừa rồi.
“không. Không có gì?”
“Tẩu cần mua hương liệu thì cứ nói, không phải ngại đâu… Lo việc nhà đã đành cũng phải do cho mình chứ. Ông chủ, hàng này bán thế nào?”
“La bổ khoái, người muốn mua phấn son tặng ý trung nhân sao? Hàng chỗ ta là tốt nhất Quý Châu à nghen.”
“tẩu tẩu ta muốn mua chút hương liệu, giá cả không thành vấn đề.”
“Cho ta hộp này đi, mùi này có vẻ thơm… Nè.”
Nữ nhân ai lại không muốn làm đẹp, Tô Vũ Hân ngoài miệng từ chối nhưng trong lòng thực sự rất hưng phấn. Thôi thì cứ mua về khi nào có dịp thì lại mang ra dùng.
Khi ghé ngang qua tửu lâu, La Phiêu Vân hạ gánh đồ, vào trong quán nói với Tô Vũ Hân..
“Tẩu tẩu hôm nay người cũng vất vả rồi. Hay ta ăn ở ngoài đi, khỏi cần nấu cơm.”
Tô Vũ Hân đang cao hứng nên cũng vào trong quán ngồi vào bàn.
“Thế hôm tay tẩu làm biếng một buổi vậy. Gọi ít thôi nhé, tẩu không ăn được nhiều, gọi mà ăn không hết thì phí lắm.”
Quán ăn của ông chủ Từ là nơi La Phiêu Vân hay ghé qua để ăn chùa mấy đĩa lạc. Đồ ăn ở đây rất hợp khẩu vị. Gã gọi đĩa cá om om dưa, một đĩa lạc, một đĩa rau xào một tô canh, cùng hai tô cơm trắng.
“Tẩu cũng ăn nhiều vào, trưa nay để phần cho khách, tẩu đã ăn miếng nào đâu!”
Hai người. Xỉa miếng cá gắp cho nhau, ăn uống đến no căng. Trời chập tối thì cũng về tới nhà.
Cũng giống như hôm qua, mây giống lại kéo tới ùn ùn. Sắm chớp nổ đùng đoàng. Nhà nào nhà nấy ăn cơm xong thì cài then đóng cửa.
Căn bếp mới hoàn toàn không sợ cơn mưa tầm tã. Vì đi ăn quán nên Tô vũ hân miễn được một ngày rửa bát với dọn bếp. Cô đã sớm thay đồ vào buồng ngủ, nhưng vì vẫn còn sớm không chợp mắt được. Lại lủi thủi ra nhà chính chong đèn vừa thêu khăn vừa ngắm mưa qua cửa sổ.
La Phiêu Vân vì uống nhiều rượu lúc trưa nên lâu lâu phải chạy ra ngoài đi xả nước. Lúc quay về thì đầu tóc ướt nhẹp. Thấy Tô Vũ Hân ngồi lù lù trong nhà không khỏi giật mình.
“Tẩu, sao còn ngồi đây, đệ tưởng tẩu đi ngủ rồi chứ?”
Giờ văn còn sớm, tẩu có bao giờ đi ngủ sớm đâu. Nằm một chỗ lại ngứa tay ra đây ngồi một chút. La Phiêu Vân xoay người đóng cửa lại, ngồi vào bàn rót một chén nước uống cho đỡ khát.
Mắt thấy tấm vải thêu hình một đôi uyên ương. Gã lại ngước mặt nhìn lền bài vị của đại ca quá cố. Người đấy ra đi quá sớm để lại thê tử bơ vơ một mình, nếu ngày đó gã không đội mồ sống dậy không biết Tô tẩu tẩu sẽ ra sao.
La Phiêu Vân tự nhủ, sau này ban thân nên hành xử cẩn trọng hơn, bớt hành động liên lĩnh và dành nhiều thời gian cho thân nhân. Như thế mới đúng với câu. Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Bất giác, gã vươn tay nắm lấy tay của Tô Vũ Hân. Ân cần nói
“Tẩu tẩu đừng suy nghĩ nhiều, vẫn còn đệ ở đây mà… Đệ sẽ thay Hừng ca bảo hộ cho Tẩu nhất định không để người chịu khổ.”
Tô Vũ Hân co tay định thu về, nhưng rốt cuộc vẫn chọn cách thả lỏng đêm nó nằm trọn trong tay “em chồng”.
La Phiêu Vân cầm vào liền không muốn buông ra, tay của tẩu tẩu thô ráp chứ không đượcc mịn màng như Thanh Liên. So với người luyện võ như Tằn đại tiểu thư thì Tô Tẩu Tẩu có bàn tay thô hơn nữa.
Hai năm qua Tô Vũ Hân thực sự đã quên đi việc chăm lo cho bản thân. Chồng chết thì vợ trang điểm đẹp cho ai xem chứ. Nhưng tối nay trông nàng hơi lạ.
Mai tóc buông xoã thả ra sau, khuôn mặt thanh thú nửa ẩn nửa hiện qua ánh đèn dầu. Đôi mắt long lanh nhìn La Phiêu Vân với vẻ đăm chiêu.
Gã biết rằng tẩu tẩu của mình rất khả ái, chỉ là thường ngày vùi đầu trong bếp với việc nhà nên bị dầu mỡ che đi vỏ ngoài mà thôi. Hôm nay được nhìn Tẩu tẩu ở gần như vậy. La Phiêu Vân thoáng chút ngẩn ngơ.
“Phiêu Vân! Cảm ơn đệ!”
Tô Vũ Hân bỏ miếng khăn tay đang thêu sang một bên, đưa tay còn lại nắm tây của cậu em chồng. Đôi môi mấp mấy một câu chân thành.
Nghe xong, La Phiêu Vân đặt nốt tay của minh lên tay của Vũ Hân. Vỗ vỗ nhè nhẹ, trong khi đó bốn mắt đã tìm thấy nhau trong một khắc vừa rồi. Hai người mải nhìn nhau mà không để ý gương mặt của mình đang tiến lại gần đối phương một cách vô thức.
Khi chỉ cách nhau một chén trà, La Phiêu Vân chợt đưa tay lên chạm vào má cua Tô Vũ Hân, sau đó vuốt ngược lên trên má tóc rồi qua mang tai chậm chậm tiến xuống cổ, vòng ngược ra đằng trước rồi từ từ nâng cằm của nàng lên.
“Vân đệ… Hùng ca…”
Phiêu Vân phắt tay một cái làm ngọn đèn dầu vụt tắt. Căn phòng bỗng trởnên tối om.
“Huynh ấy không nhìn thấy đâu!”
Dứt lời hai cánh môi chạm nhẹ vào nhau để chào hỏi. Đồng thời phá bỏ rào cản ngăn cách vai vế hai người.
Cơn dục tình bộc phát, hai người rời khỏi bằn uống nước, ôm lấy nhau tiến vào trong buồng tối.
Hai đầu lưỡi hoà quyện vào nhau, tiết ra một lớp dịch ướt át. La Phiêu Vân dùng lưỡi của mình kẻ một đường từ môi dưới chạy qua cổ rồi xuống đến tận không gian mềm mại ở nửa thân trên.
Gã đưa tay vòng ra sau cổ kéo nút thắt trên của cái yếm trên người Tô Vũ Hân. Kéo nó tụt xuống bụng dưới. Hay bầu ngực đầy đặn nhô ra lập tức miệng lưỡi của La Phiêu Vân liền chộp lấy.
“Ưm… A…”
Tô Vũ Hân ghi chặt đầu của La Phiêu Vân để hưởng ứng. Tay kia không để rảnh rỗi, liền tiến tới vuốt ve thân hình rắn chắc của nam nhân.
Hai tay của La phiêu Vân không tự chủ dược, luồn xuống hạ bộ của tẩu tẩu, chậm rãi nâng hai đùi của nàng đẩy ngược lên để chỗ tư mật một lần nữa đón khách vào trong.
Dị Vật của La Phiêu Vân tươi và mát lạnh chứ không nóng bỏng như người thường. Nó vừa chạm vào cửa mình, một cảm giác tên dại truyền tới Tô Vũ Hân. Cô không biết nói gì, chỉ rên lên những tiếng khe khẽ vào tai của La Phiêu Vân.
Kẻ Tung người hứng, người đưa kẻ đón nhịp nhàng. Không vồ vập nhưng thật sâu lắng. Căm nhặn da thịt của nhau từng chút một cho đến khí hai người rệu rã, hơi thở vồ vập xen lẫn tiếng cười khúc khích vang lên trong buồng tối.
…
Tô vũ Hân tỉnh dậy trước, thấy mình đang nằm trong lòng của La Phiêu Vân. Đây cũng là phòng của hắn. Nhớ lại chuyện tối qua, Hai má Vũ Hân xinh không phấn mà hồng.
Dù sao cũng là người như họ La. La Hùng Phi bỏ mặc cô vậy thì để La Phiêu Vân “bù đắp “ chỗ thiếu. Cô hiểu rằng, từ nay quan hệ giữa hai người không còn đơn giản chỉ là “em chồng- chị dâu “ nữa.
Chưa biết đúng sai thế nào, nhưng tối sự việc tối hôm qua. Chỉ nghĩ đến thôi Tô Vũ Hân lại thấy rạo rực trong lòng.
La Phiêu Vân cũng rất có ý tui, không mở miệng nhắc lại chuyện tối qua. Gã chỉ mỉm cười và dùng bưa sáng, được tẩm ướp bằng tình cảm của chị dâu.
Khởi đầu ngày mới tràn đầy năng lượng, chỉ có điều. Vừa dùng xong bữa sáng. Có ai đó gõ cửa nhà gã ầm ầm nhu chạy giặc.
là Vương Bôn, cai ngục ca đêm của Huyện nha!
“La huynh, phát hiện xác người chết trôi ở bờ sông? Hình sư gia gọi huynh đi gấp.”
La Bổ khoái cau mày, những việc nhỏ nhặt này lát nữa tới cũng được, sao Hình sư gia lại gọi người tới tận nhà gọi cửa.
“Vương huynh đâu, những chuyện như vậy nên để bổ đầu đi chớ. Sao Hình sư gia lại đích thân gọi ta.”
Vương Bôn cười khổ.
“Vương bổ đầu hôm qua uống rượu say, khi về lại dính mưa nên đang cảm phòng hàn, không đi được.”
“La Bổ Khoái thả lỏng người.
“ra lằ vậy, ta thay đồ rồi tới ngay.”