Ăn nằm với Lâm Thiếu Phu Nhân, La Phiêu Vân đương nhiên rất khoái. Chỉ có điều nàng là dâu nhà người ta nên không thể chim chuột với nhau thường xuyên.
Chính vì lâu ngày mới gặp, xúc cảm dồn nén tạo ra một cuộc hoan ái, Tuy ướt át nhưng vô cùng nóng bỏng.
Cứ 5 ngày thì La Bở Khoái sẽ đem đồ mà Tô tẩu tẩu may xong tới Lâm gia, Lâm Phu Nhân thấy gã liền tránh như tránh tà, mọi chuyện giao lại cho con trai và con dâu.
Lâm Vĩnh Luân vẫn còn buồn bực chuyện của Lục Thanh Thanh, thường xuyên đi tới Phong nguyệt lâu mượn “vú” giải sầu. Thế nên Thanh Liên mới bạo gan bằn chuyện làm ăn với Tô Vũ Hân cốt để dụ La bổ khoái tới nhà.
Đáng tiếc thay, Lâm lão gia từ nam thành trở về. Nghe tin sốc đứa con trai chẳng may gặp nạn qua đời. Lão quyết định ở lại Quý Châu không đi làm ăn xa nữa.
Phần lớn thời gian ông đều kèm cặp Lâm Vĩnh Luân Chuyện Làm ăn khiến gã không thể tới Lầu Xanh được nữa. Hai gã nam nhân suốt ngày ở trong nhà, Thanh Liên không dám dụ trai về Lâm Gia nữa. Chuyện may áo của Tô Vũ Hân cũng phải huỷ bỏ.
Thành thử, lâu lâu qua chợ Thanh Liên mới gặp La phiêu Vân mà thôi.
Gã dạo này cũng đang bận học thêm kỹ nghệ dùng Câu Liêm. Không có nhiều thời gian để ý đến chuyện Lâm gia. Dẫu sao mất người ngoài như gã cũng không thể tuỳ tiện cướp người Lâm gia được.
Với lại Thanh Liên chỉ thích cảm giác vụng chộm. Đợi khi nào Lâm lão gia thăng thiên, Lâm Vĩnh Luân nạp thêm thiếp nhỏ thì hai người lại có thể tằng tịu với nhau.
Dạo ấy đang vào thời điểm giao mùa. Cứ dăm ba ngày lại có một trận mưa lớn. Căn nhà tổ tiên để lại cho La Phiêu Vân đã đến hồi xuống cấp. Nửa đêm đang ngủ mà gió thổi banh cả nóc. Mưa rơi xối xả vào trong nhà bếp.
Tiếng động quá lớn, La Phiêu Vân ngồi bật dậy vội vàng chạy ra bếp. Bao gạo bát đũa đều ở trong đó cả. Cứ để đến sáng mai thì nước cuốn đi mất. Vốn có thể sắm lại đồ mới nhưng Vì Thấy Chị Dâu đang cặm cụi trong bếp La Phiêu Vân liền đội mưa tới giúp một tay.
“Tẩu à! Mấy thứ này có thể sắm lại mà. Tẩu vào nhà trước đi, ngoài này mưa lớn lắm.”
“Giữ được thứ nào thì giữ, đệ giúp ta một tay đi.”
Hai người chạy ngược chạy xuôi từ nhà bếp sang nhà khách. Mưa càng ngày càng lớn, Thanh xà ngang trong bếp bị mục nát giờ nềm như cọng bún. Dưới súcw nang của mái ngói và nước mưa liền đổ ập xuống.
Liếc thấy tẩu tẩu chạy không kịp, La Phiêu Vân thả mấy chén bát trên tay mà lao tới. Kéo bà chị dâu ra ngoài.
Trời mưa, sàn nhà dính ướt trơn trượt. Tô Vũ Hân ngã lên người La Phiêu Vân. Hai người nằm vật ra giữa sân nghe Bịch một tiếng.
Cái bếp bên ngoài không cứu được nữa. Hai người đành chạy vào trong nhà đóng sập cửa lại.
“Ban nãy bị ngã, đệ không sao đớ chứ?”
La Phiêu Vân thở hồng hộc.
“không sao? Còn tẩu?”
“Ta ngã lên người đệ đường nhiên không vấn đề gì? Đệ mau thay quần áo đi, để lâu dễ bị cảm lạnh.”
La Phiêu Vân cũng thấy hơi ngứa ngáy. Gã đứng trong nhà cởi áo trước mặt chị dâu, Cởi được cái áo mới sực nhớ ra tẩu tẩu còn đang ngẩn tò tè. Hai người ngưỡng ngùng, ai về phòng nấy thay đồ.
Tô Vũ Hân bước qua rèm cửa, tự vuốt ngược trấn an bản thân. Cố gắng xua đi những ý nghĩ trái luân thường đạo lý.
La Phiêu Vân làm trong huyện nha thường đểư ý đến những tiểu tiết nhỏ nhặt. Gã thấy mỗi khi Tẩu tẩu đem đờ mình đi giặt đều ngửi qua chúng một lần, khí sắc trông có vẻ hưng phấn lắm.
Cũng có khi hắn luyện công xong, đi ra sau nhà tắm rửa, lại có một ánh mắt thò ra qua khe cửa.
“có lẽ tẩu thấy nhớ đại Huynh Hùng Phi nên Nhìn hơi nhiều mà thôi. Thương tâm tẩu thành quả phụ khi còn quá trẻ, La Phiêu Vân cũng lờ đi coi như không biết.”
Nhưng khi nãy Tô Vũ Hân ngã lên người gã. Hai bầu ngực tì sát lên người khiến gã có hơi kích động. Cả đêm cứ trằn trọc không ngủ được.
Sau hôm mưa lớn, La phiêu Vân ra chợ tới nhà Lão Lương Mộc mua gỗ về dựng lại gian bếp. Vì huyện nha đang ít việc nên gã xin nghỉ mấy hôm để sửa nhà.
Vương Thái biết tin liên hô hào huynh đệ tới giúp. Dựng bếp là chuyện nhỏ quan trọng là ngắm nhìn Tô Vũ Hân. Từ sau hôm gạ gẫm bất thành , tới gio gã mới có cơ hội để chuộc lỗi.
Với sức của năm sáu người thì mất buổi là lợp xong nhớ bếp mới. Tô Vũ Hân sang nhà hàng xóm nấu tạm một bữa ăn đãi khách để trả công.
“Chúng ta là người một nhà, hai người không cần khách khí như vậy?”
Tô Vũ Hân nhẹ giọng đáp.
“như đã lỡ người nhà, vậy thì các huynh đệ phải ở lại dùng bữa mới đúng.”
“Hùng ca lằm lão đại, xét theo vai vế thì Tô tẩu là người lớn nhất ở đây. Tẩu nói thì bọn ta phải nghe rồi… Rất lâu rồi mới được qua nhà tẩu ăn cơm… Xem tay nghề có giảm đi chút nào không?”
Tô vũ Hân tươi cười đáp.
“vậy thì, các chú phải ăn thật nhiều đấy nhé.”
La Phiêu Vân móc ra một đĩnh bạc cho Tô Vũ Hân.
“Tẩu… Mua cho đệ vài bình rượu , trước là mừng bếp mới, thứ hai là các huynh đệ trên huyện nha lâu lâu moi toi, phải uống cho thật say mới được.”
“Được để ta đi ngay, đệ và mọi người cứ dừng bữa trước đi.”
Tiếp khách vốn là chuyện của Hùng Phi khi gã còn sống. Lúc Ấy La Phiêu Vân chỉ đứng bên làm nen mằ thôi chứ không được làm “chủ trì” như bây giờ.
đám người Vương Thái thích rượu và bạc. Cứ uống được vài bát là nói chuyện không biết mỏi mệt. Không hợp nhau cũng thành tri kỷ.
Vương Thái định chuốc say La Phiêu Vân, bát này chưa cạn, chén khác lại tới. Uống hết mấy bình mà vẫn không gục. Còn nói lại rằng.
“Vương huynh, hôm nay ta được nghỉ, uống say cũng không sao, nhưng mọi người còn lên huyện nha làm ca chiều. Không nên uống nhiều thì tốt hơn.”
“Ta đâu có say, tiếp tục đi.”
Một gã bổ khoái khác lè nhè.
“Vương huynh à? Hôm đầu mà ương cho say thì sau này La huynh đệ đâu dám mời tới nữa. Cơm no, rượu cũng hòm hòm rồi. Ta về huyện nha làm mất giấc. Tỉnh dậy là vừa đẹp.
8 người thi 5 người xinh lui. Vương thai dù muốn nán lại cũng bắt đắc dĩ phải ra về.
Căn nhà lại chìm vào sự im ắng.
“Vân đệ, đệ vào nghỉ đi, để đấy tao dọn cho.”
La Phiêu Vân hai má hồng hào, gục đầu xuống bàn. Nửa tỉnh nửa mê hỏi.
“Tẩu tẩu, Tẩu thấy Vương Thái thế nào? Hinh như hắn có ý với Tẩu.”
Tô Vũ Hân lặng người, nhìn La Phiêu Vân.
“Vân đệ, đệ nói linh tinh cái gì vậy, có phải say rồi hay không?”
La Phiêu Vân nói.
“Đại ca cũng mất được hai năm rồi, tẩu vẫn còn trẻ, chẳng lẽ cứ để như vậy sao?”
Cổ nhân có câu “tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, Phu tử tòng tử” chồng chết mà chưa có con thì nên đi đâu. Cổ nhân không có nói điều này.
tẩu cũng không biết nữa. Khi nào đệ thằng gia lập thất thì tẩu sẽ tính sau. Từ giờ tẩu cứ lo cho đệ đã. Không lẽ đệ muốn tẩu rời đi sao?”
La Phiêu Vân không đáp thay vào đó là ngáy khò khò. Chang hiểu gì đó vào giấc từ lúc nào.
Tô Vũ Hân nhẹ nhàng dọn nốt bằn thức ăn, sau đó kéo em chồng vào buồng ngủ. Thấy người gã ướt đẫm mồ hôi, cô lưỡng lự hồi lâu rồi run run vạch áo nam nhân ra.
Vừa vuốt ve vừa chú ý sắc mặt của La Phiêu Vân. Hình như gã đang say nên không biết gì đang xảy ra.