Những ngày thường, ở huyện nha không có nhiều công vụ lắm. Trương Mông đại nhân đi Phong Nguyệt Lâu tập thể dục giường chiếu đến gần sáng mới mò về. Giờ đang nằm phơi bụng trong tư phòng.
Hình sư gia thì đang vùi mình trong đống văn kiện. Thi thoảng thì ra phân xử mấy vụ trộm gà bắt chó vậy là hết ngày. Đám người Vương Thái đến điểm danh , làm vài ván bạc, ngáp ngáp mấy cái rồi lại lủi thủi ra về.
Huyện Quý Châu tính ra yên bình hơn mấy huyện khác. Không có việc thì đâm ra lười biếng thôi. La phiêu Vân sau một lần chết hụt, gã luôn tự nhủ phải nâng cao thân thủ của mình.
Đến Tần đại tiểu thư còn làm khó hắn, Thế nên phải tìm học thêm vài công phu mới. Bổ khoái thường dùng hai loại binh khí là khoái đao và thiết côn, đơn giản và dễ dùng. Côn Pháp và Đao pháp thì nhà họ La có bí kíp gia truyền, La Phiêu Vân đã thành thục tui lâu.
Muốn nâng tầm ban thân phải tìm đến những cái mới. Vừa biến ảo khôn lường vừa thuận tiện cho việc bắt tội phạm.
Nghĩ tới nghĩ lui, gã quyết định luyện thêm Câu Liêm dạng biến thể. Phần đầu là thiết trảo có thể bám vào địa hình, phần thân là một sợi xích dài để tăng phạm vi cũng kích. Khi cần cũng có thể trói kẻ thù.
Với số bạc rỉnh rang từ hồi tống tiền Lâm gia. La Phiêu Vân mò tới thợ rèn Trương Phóng đặt hàng món vũ khí mới.
“La bổ khoái yên tâm, ta nhất định sẽ chọn loại thép tốt nhất để chế tạo, Đảm bảo không thua hàng của Bạch Phiến Môn.”
Trương Phóng là thợ rèn rất có tiếng ở Quý Châu. Ông ta tỏ ra rất nhiệt tình không hẳn vì La Phiêu Vân là bổ khoái mà còn do gã chơi lớn, Chi ra 100 lạng bạc cho món vũ khí của mình.
Bàn bạc xong với Trương Phóng. La Phiêu Vân qua chợ làm con cá mang về cho Tô tẩu tẩu nấu bữa trưa.
Lạ thay hôm nay nhà có khách. Đứng ngoài cửa đã nghe tiếng cười nói luyên thuyên.
“A… vẩn đệ về rồi, đệ xem hôm nay nhà ta cớ khách quý tới thăm.”
Khách quý này chẳng xa lạ gì với La Phiêu Vân. Nhưng gã không khỏi hơi giật mình khi thấy người này trong nhà mình.
“Lâm thiếu phu nhân?”
“La Bổ Khoái!” Thanh Liên nở nụ cười dụ hoặc nhìn chằm chằm La Phiêu Vân.
Tô vũ hân thấy em chồng ngơ ngác bèn giải thích.
“Lâm thiếu phu nhân đang tìm người may quần áo, thật khéo tẩu cũng biết chút ít. Xưởng may của Lâm gia không gần lắm nhưng Lâm thiếu phu nhân nói thử có thể nhận vải về để lằm ỏw nhà, khi nào may xong sẽ nhờ đệ đi giao thành phẩm. vân đệ. Đệ thấy sao?”
La Phiêu Vân treo Con cá trước cửa gian bếp, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói.
“Bao năm qua chứng ta vẫn sống được. Tẩu đâu cần phải làm thêm việc ở ngoà Chứ. Nhỡ làm không đặt yêu cầu thật khó nói với Lâm Phu Nhân.
Tô Vũ Hân cố thuyết phục.
“Tẩu chi may thường phục chứ không phải Lễ Phục đâu. Chẳng lẽ đệ không tin vào tay nghề của Tẩu.”
La Phiêu Vân thở dài
“ đệ không muốn thử phải vất vả thôi. Huyện nha cũng không bận lắm nếu tẩu cần ngân lượng, đệ có thể đi kiếm thêm.”
“Khờ quá, tẩu ngồi nhà không cũng buồn chân tay. Dùng bổng lộc của đệ cũng chỉ đủ ăn mà thôi, sau này đệ còn phải thành gia lập thất, phải tích cóp dần dần đi là vừa.”
“vậy cứ làm theo ý tẩu đi.”
Tô Vũ Hân mừng rỡ reo lên.
“vậy thì hay quá, à mà ta quên mất , mải nói chuyện quên đi nấu cơm cho đệ. Lâm Phu nhân, nếu không chê thức ăn đạm bạc thì ở lại dùng cơm luôn nhé.”
Thanh Liên đáp gọn.
“Dạ Vâng, đằng này chiều nay phải âu nhà mấy người nữa, Tô tỷ tỷ , làm phiền người điư mua cho ta vài quá cam được không đến bữa ta chỉ có miếng cam mới nuốt được.”
Tô Vũ Hân nhiệt tình vào bếp vơ gạo nấu cơm sau đó chạy ra ngoài chợ mua thêm chút thức ăn về đãi khách. Thanh Liên ngoái đầu nhìn thấy chủ nhà vừa rời đi liền bước nhanh tới mà ôm lấy La Phiêu Vân.
“La Bổ Khoái, ta nhớ ngươi quá, sau đêm ấy sao ngươi không đến tìm ta.”
La Phiêu Vân tỏ vẻ khớ xử.
“Lâm thiếu phu nhân, chỗ này không được.”
Thanh Liên nhún chân, choàng tay ôm lấy cổ Là bổ khoái mà đưa môi lên hôn ngấu nghiến.
“Hôm đó ta nói không được mà người vẫn làm đấy thôi. Hôm nay ta cũng muốn làm trong nhà của ngươi.”
“Nhà ta gần chợ, tẩu tẩu sẽ về ngay thôi.”
Thanh Liên đẩy “ yêu” La Phiêu Vân xuống ghế tựa, còn nàng thì ngồi lên hạ bộ của gã mằ nói rằng.
“Ta đã mua hết cam tui sáng nay rồi. Tẩu tẩu của ngươi có đi tìm khắp chợ cũng không thấy một quả.”
La Phiêu Vân ngẩn người.
“Lâm thiếu phu nhân, người thật gian xảo?”
“Là do ngươi khiến ta troi nên giận xảo? Bắt đền ngươi đấy!”
Thanh Liên cười khúc khích, luồn tay qua khe áo mà vuốt ve bợ ngực rắn chắn của nam nhân. Đôi môi đỏ mọng không ngừng tiến tới khuấy đảo miệng lưỡi của đối phương.
La Phiêu Vân ngồi yên một tay ôm eo kéo nữ nhân lại gần để hai cơ thể cọ sắt vào nhau, còn tay kia đặt lên mông của nàng hết xoa xoa lại bóp bóp.
Thanh Liên được đà cứ nhấp nhổm không yên khiến dị vật của La Phiêu Vân dần dằn nhô cao, chưa thoát y mà cứ có cảm giác nó đang tiến vào bên trong.
Cô ghé miệng sát tai La Bổ khoái mà thủ thỉ.
“Vào phòng ngươi đi, ta muốn …”
La Phiêu Vân đứng lên, bên thân hình nữa nhân đi vào trong buồng. Thanh Liên không muốn rời bỏ dù chỉ một phút, nên quắp chân vào hông năm nhân, hay tay ôm cổ còn cái chỗ khiếm khuyết kia lại đang há miệng chờ chơ dư thừa của đới phương.
Mỗi bước đi, thân thể Nhân lên nhún xuống, thứ đó đâm mỗi lúc càng sâu. Vừa tới giường nằm, Thanh Liên Lập tức trút bỏ hạ y, một tay luồn xuống phía dưới cầm lấy dị vật dí nó vào cửa huyệt.
Khẽ đẩy mông một chút, cơ thịt từ từ nong ra đón nhận diự vật tươi mát vào bên trong. Cảm giác thoải mái đến khi ngủ còn chiêm bao thấy La Bổ Khoái ân ái. Thanh Liên không nhịn được rên lên thành tiếng.
“A… Hảo a… La Phiêu Vân, ta mê ngươi mất rồi.”
Thanh Liên chủ động đẩy mông, La Phiêu Vân hưởng ứng mà đâm tới cùng nhịp khiến cho dị vật tiến sâu vào tận cùng. Đang cao hứng thì đột nhiên Tô Vũ Hân từ ngoài cổng đi vào.
Hai người bắt đắc dĩ phải dừng lại, vợi vội vàng vàng mặc quần áo, sửa soạn lại đầu tóc.
“Thật ngại quá Lâm thiếu phu nhân, hôm nay ngoài chợ không có Cam mằ người thích. Ta mua bưởi có được không?”
Thanh Liên ấp úng.
“Được… Không có cam… Dùng bưởi cũng tốt.”
“Vậy thì ổn rồi, ta đang lo phu nhân không vừa miệng. Thé thì đợi thêm một lát tao vào bếp một chút là xong ngay.”
Người vừa khuất vào trong bếp, đôi nam nữ lại quấn lấy nhau. Lần này vẫn để nguyên quần áo, chỉ để chừa ra những chỗ cần thiết mà thôi. Vì lo sợ Tô Vũ Hân mò lên nhà đột ngột. La Phiêu Vân đâm từ phía sau, hai tay ôm lấy bầu ngực của Thanh Liên, mân mê qua lớp y phục mềm mại bên ngoài.
Hai người cùng nhìn qua rèm cửa xem động thái của Tô Vũ Hân trong bếp.
“Không ổn, La bổ khoái, mạnh lên một chút! tẩu tẩu ngươi sắp nấu xong Rồi.”
“Thiếu phu nhân, người đừng la lớn. Ta tới đây.”
Thế rồi La Phiêu Vân một tay bịt miệng Lâm thiếu phu nhân, tay kia giữ chắc thân hình nữ nhân mà đâm lia lịa vào hạ bộ của đối phương. Tiếng da thịt chạm vào nhau nghe sao giống với tiếng thái rau của Tô Vũ Hân trong bếp.
Tiếng nắp nồi mở ra, nước sôi lên ùng ục cung chính là lúc La Phiêu Vân tuôn ra bên trong miệng của Thanh Liên. Dẫu sao mùi vị của nớ mà lênh láng ra bên ngoài thì Tô Vũ Hân chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Cuộc mây mưa kết thúc, hai người thay nhau đi ra chỗ thùng chứa nước rửa ráy những chỗ cần thiết để che dấu việc làm vừa rồi.
“Cơm được rồi đây, để hai người phải chờ lâu rồi.
Lâm Phu Nhân… Vâng đệ.”
Tô Vũ Hân gắp cho hai người miếng cá, ăn cơm rất tự nhiên. Chỉ có Thanh Liên lâu lâu lại vung chân cọ cọ vào người của La Phiêu Vân dường như vẫn chưa thoả mãn.
Trái lại Gã chỉ lườm Thanh Liên đúng một lần, gắp qua cho miếng thức ăn.
“Chuyện làm ăn của Tô tẩu, sau này phải nhờ Lâm Phu nhân chiến cố. Khi nào may xong ta sẽ đem tới Lâm gia.”
Thanh Liên Che miệng cười tủm tỉm.
“Làm phiền La bổ khoái rồi. Ta nhất định sẽ trả công hậu hĩnh.”
Thời gian sau, gã chi nói chuyện với tẩu tẩu, rồi xin phép lên huyện nha sớm. Lâm Phu nhân cũng rời gót về nhà không lâu sau đó.