Hắc Ám Bổ Đầu – Chương 10 Hậu sự – Botruyen
  •  Avatar
  • 100 lượt xem
  • 2 năm trước

Hắc Ám Bổ Đầu - Chương 10 Hậu sự

Giữa chốn đông người, La Phiêu Vân không thể làm ra hành động quá thân mật với Lâm thiếu phu nhân. Thanh Liên đồng dạng như gã, nàng là ngã của Lâm gia có thể đuổi theo một năm nhân khác trên đường sao.

Bất quá thái độ lồi lõm của La Phiêu Vân lại gợi lên sự hứng thú đối với Thanh Liên. Gã không bằng lòng nhưng cũng chẳng từ chối mối quan hệ này, thật đúng với ý của cô.

Sự vụng trộm này làm cuộc sống thêm phần màu sắc. Lâm Thiếu phu nhân khen nở một nụ cười thích thú, xoay gót đi về Lâm gia.

Từ khi có vụ án, La Phiêu Vân làm việc ngày đêm không thấy mệt. Tô Vũ Hân vô cùng lo lắng, nhưng vì không muốn quấy rầy cũng vụ, nên nàng chỉ đứng từ xa nhìn Em chồng ở huyện nha.

Khi thấy gã về nhà liền vồ vập ra đón.

“Vân đệ, mấy ngày qua lo vụ án hẳn đã mệt rồi. Mau vào nhà nghỉ ngơi, ta vẫn để phần cơm cho đệ đấy.”

Nhìn mâm cơm được cất trong lồng bàn. La Phiêu Vân thong thả ngồi xuống, ăn cho đỡ phí, cũng để cho Tô Vũ Hân vui lòng.

“Ban nãy có cùng mấy huynh đệ làm vài chén mừng kết thúc vụ án. Sau này nếu tới giờ không thấy đệ về, tẩu cứ dùng trước không cần để phần đâu.”

Tô Vũ Hân đứng phía sau cởi quan phục cho em chồng. n cần nói.

“Đệ cũng đừng vì công vụ mà bỏ bữa, huyện nha có biết bao người, đệ không làm thì có người khác làm. Ta thấy mấy huynh đệ ở huyện nha, đa số toàn ngồi chơi, bổng lộc như nhau nhưng hễ có việc đều dồn vào đệ và Hùng Ca.”

La Phiêu Vân ăn hùng hục, nhoắng cái đã dọn xong bữa trưa. Bưng no đến mức “ ợ “ thành tiếng. Gã nói.

“Tẩu đừng lo, Trương huyện lệnh và Hình sư gia tự có sắp xếp. Không để người nào chịu thiệt thòi đâu. Hai hôm vừa rồi đệ đi trễ án nên chiều hôm nay được nghỉ ở nhà. Tẩu xem có việc gì cần thì cứ nói với đệ.”

“Đệ được nghỉ vậy thì cứ nằm nghỉ đi. việc nhà thì tẩu làm được rồi. Nếu đệ không phải tới huyện nha vậy ta đem bộ quan phục đi giặt đây.”

Nói xong, Tô Vũ Hân ôm bộ quan phục ra thùng chứa nước ở bên ngoài để giặt giũ. Bộ dạng làm việc có vẻ hưng phấn lắm, chốc chốc lại tủm tỉm cười mặt mình.

Lâu rồi từ sau khi Đại ca La Hùng Phi mất, la Phiêu Vân mới lại thấy nụ cười trên mặt của Tẩu tẩu. Trông nàng trẻ ra vài phần., nước trong chậu phản chiếu ánh nắng khiến khuôn mặt của nàng trở nên lung linh, huyền ảo.

La Phiêu Vân vào nhà, đánh một giấc đến giữa chiều. Sau đó mới nhớ ra mình còn phải thu xếp cho gia quyến của Lý Nhị Cẩu.

Gã là người trọng tín, dù có làm ăn mờ ám cũng phải giữ chữ tín. Nói ra thì tên Lý nhị Cẩu cũng thật quá đáng, vợ bán một nơi, con bán một nơi. Đi một vòng quanh huyện cuối cùng cũng chuộc thân cho vợ của Lý Nhị Cẩu.

Nhưng khi tìm đến nhà đứa con gái thì lại gặp chút rắc rối. Lý Xuân Mai được bán cho Tần Gia trang, nằm ở rìa của huyện Quý Châu. Tần trang chủ, Tần Hào là một cao thủ võ lâm, khi về già chọn quý châu làm nơi an dưỡng.

Gia nhân trong trang đều được tuyển chọn kỹ bởi quản gia. Lý Xuân Mai năm nay vừa đúng tuổi trăng tròn, gia cảnh nghèo khó nên khi vào Tần gia trang làm việc rất chăm chỉ.

Quản gia họ Đào rất vừa ý, nên khi La Phiêu Vân đề cập tới việc chuộc thân thì ông ta không dễ dàng đồng ý.

“La bổ khoái có điều không biết, Lý Xuân Mai làm việc ở đây rất tốt. Tần gia Trang không bạc đãi gia nhân, nói thẳng ra thì Xuân Mai sống ở đây tốt hơn ở trong Quý Châu rất nhiều. “

La Phiêu Vân khách khí nói.

“Tần trang chủ nổi danh là bậc quân tử trong giới giang hồ. Đương nhiên ta rất tin tưởng cách đối đãi của người. Tuy nhiên Lý Nhị Cẩu muốn ta chuộc hai mẹ con Lý thị ra ngoài, nên cũng đến hỏi cho có. Nếu như Xuân Mai bằng lòng ở lại Tần Gia Trang thì ta và Lý Thẩm không dám làm phiền quý trang nữa.”

Quản gia họ đào dang tay dẫn lối vào trong tìm người.

“La bổ khoái, Lý đại thẩm, mời đi lối này.”

Tần gia trang được xây dựng ở sườn núi, từ cổng vào phải đi qua một khu rừng trúc nhỏ mới chính thức buộc vào Khuôn viên Tần gia. Phải nói Tần Hào cho người xây dựng cơ ngơi rất đồ sộ.

Khoảng sân rộng lát gạch phẳng phiu. Xung quanh là cỏ cây hoa lá, mấy ngọn giả sơn sừng sững nhô lên giữa đám dây leo rậm rạp.

Cách đó không xa là một tiểu viện được dựng ở giữa hồ sen. Tại đó đang có hai người, một nữ nhân đang gảy đàn , đứng bên cạnh là một thị nữ.

Quản gia họ Đào chính là đang dẫn La Phiêu Vân tới tiểu viện kia.

Vừa đặt chân lên cầu, tiếng đàn tranh ngưng bặt. Kèm theo đó là một âm thanh chát chúa vang lên.

Đôi tay ngọc ngà của nữ Nhân gẳy đàn bất chợt tát mạnh vào ả thị nữ bên cạnh. Làm cô ta ngã khuỵu trong tiểu viện, bộ ấm trà trên tay cũng vỡ toang.

“Hạ nhân to gan dám làm mất hứng tấu nhạc của ta.”

“Nô tì nhất thời sơ ý, xin đại tiểu thư tha tội.”

Nô tì kia đích thị là người mà La Phiêu Vân cần tìm. Lý thẩm nhìn thấy con gái bị bạo hành vội vàng lao tới đỡ người dậy.

“Xuân Mai con có làm không?”

Lý xuân mai nghẹn ngào. Ban nãy cũng vì thấy Lý Thẩm, nhất thời sung sướng reo lên làm gián đoạn đại tiểu thư chơi nhạc. Thiếu nữ ôm lấy mẹ già rồi hỏi.

“mẹ! Sao người lại tới đây?

“Ta dẫn La bổ khoái tới chuộc con về, khổ thân, thoi gian qua con gái chắc đã chịu nhiều ấm ức, cũng tại gã đàn ông tệ bạc đó mà ra. Giờ thì ổn rồi.”

Tần đại tiểu thư đan tay trước ngực, khuôn mặt kiêu kỳ liếc xéo Đào quản gia.

“Đào quản gia, từ khi nào gia Trang tự ý cho người ngoài vào làm loạn vậy? Thật không có phép tắc chút nào.”

Quản gia khúm núm đi tới gần, miệng nở nụ cười thân thiện, lão nhẹ giọng giải thích.

“Đại tiểu thư, Lý Thẩm và La bổ khoái tới đây để chuộc thân cho con gái. Lý thị chỉ còn con gái là người thân, nên để hai người sum Họp, chăm lo lẫn nhau a.”

La Phiêu Vân đi tới trước mặt chắp tay hành lễ.

“Tại hạ được phụ thân của Xuân Mai nhờ cậy, mong tiểu thư có thể thành toàn cho mẫu tử lý thị. Ta sẽ hoàn tiền đầy đủ.”

Tần đại tiểu thư tên gọi là Tần Thu Hương. Dáng người cao ráo, y phục cầu kỳ, tinh tế luôn toát ra vẻ cao sang quý phái. Thấy người đến là một bổ khoái nhỏ nhoi, cô dĩ nhiên không coi vào mắt.

“Quốc có Quốc Pháp, Gia trang cũng có luật của gia trang. Đâu phải cứ muốn đến là đến muốn đi là đi. Ngày đó Lý nhị Cẩu đem bán con gái, thì ả nô tì này đã là người của Tần gia. Muốn đi hay ở không phải người ngoài có thể quyết định.”

Lý Thẩm thương con gái nên trách móc.

“Đành rằng làm phận tôi tớ, nhưng con bé hiền lành chăm chỉ như vậy. Tần gia cách người nỡ lòng nào ức hiếp đánh đập nó.”

Tần Thu Hương, phất tay, quay lưng về phía bốn người, cô lạnh nhạt nói.

“Bà là ai, lấy thân phận gì ăn to nói lớn ở Tần gia. Lão quản gia . Tiễn Khách.”

Quản gia họ Đào nở nụ cười bất đắc dĩ.

“các vị, thật ngại quá… “

La Phiêu Vân chưa đợi nói hết câu đã giơ tay ngăn Quản gia họ Đào. Gã nói bằng giọng hùng hồn.

“Gia có gia quy, bất quá nếu Xuân Mai kiện Tần gia cố ý hành hung gây thương tích. Huyện nha có quyền can dự vào.”

Lý Xuân Mai vội nói.

“La bổ khoái, xin người đừng nói vậy, Tần gia đối với ta rất tốt. Ban nãy là do ta bất cẩn làm kinh động đại tiểu thư, là ta có lỗi.”

“Xuân mai, ngươi đừng sợ, có ta ở đây nhất định đem cho ngươi một cái công đạo.”

Tằn Thu Hương bật cười, tiếng cười thanh tao như Ngọc gõ vào nhau.

“Công đạo? Đến Trương huyện lệnh còn phải nể Tần gia chín phần, một bở khoái nhỏ nhoi như ngươi mà cũng đòi cho người khác công đạo ư? Nực cười.”

La Phiêu Vân khẳng định.

“Thân phận nhỏ, nhưng gan không nhỏ. Nếu Tần gia các ngươi làm chuyện phi pháp. Nhà lao của huyện nha có đủ chỗ cho Tần gia các người.”

“Nói hay lắm, để ta xem ngươi lấy bản lĩnh gì bắt người.”

Dứt lời, Tân Thu Hương dậm chân một cái thật mạnh. Những mảnh vỡ của bộ ấ chén lập tức bay ngược lên trên, rồi theo cái phẩy tay mà lao tới trước mặt Là Phiêu Vân.

Đờn này không gây nguy hiểm tính mạng nhưng có thể Làm tổn thương nhan sắc đối phương. Một người làm việc quần chúng như La Phiêu Vân không thể để hình tượng của mình bị xây xước.

Gã đan chéo tay trước mặt, nhưng mảnh vỡ chỉ làm rách hai ông tay áo của gã.

Với thân thủ của y có thể dùng khinh công né tránh, nhưng gã không làm vậy để chứng minh một điều. Dù Tần gia cớ mạnh thế nào, gã cũng không né tránh.

“Được lắm, tiếp của ta một chưởng.”

Tần gia con chưa, ai ai cũng có một thân công phu. Đến như nữ tử Tần Thu Hương cũng khoái chuyện động tay động chân. Mới đó đã nhào tới muốn dằn mặt La Phiêu Vân.

Thân thủ của người trong giang hồ khác xa với tội phạm Thông thường. Lấy bản lĩnh của bổ khoái trong huyện nha có mấy người đủ sức chống lại ba chiêu của Tần Thu Hương?

La Phiêu Vân là hảo thủ trong huyện nha còn bị ép lui mấy bước. Đòn thế của Tần gia ảo diệu đã đành, lại còn bộ y phục cầu kỳ phiên dật theo từng chiêu thức khiến đòn thế thêm phần biến ảo.

Đấy là chưa tính mùi hương của nữ tử, một thứ vũ khí vô hình làm phân tâm đối phương. Nếu là buổi tối thì La Phiêu Vân đã thua vì “nứng”. Nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, gã hoàn toàn làm chủ được chân giữa của mình.

Màn đối chiến đang đến hồi cam go thì một giọng nói trầm trầm vang lên.

“Dừng tay!”

Một lát giả ngoài ngũ tuần, râu tóc phần lớn đã bạc màu. Khuôn mặt vẫn giữ được vẻ uy phòng đạo mạo của một kẻ từng xông pha giang hồ. Giờ còn thêm vài nét của một tông sư võ học.

Lão giả dùng Thuỷ Thượng Phiêu lướt tới tiểu viện, tay chắp sau lưng bộ dạng như cưỡi mây lướt gió.

“cha!”

“Lão gia!”

“Tần trang chủ!”

Ai nấy đều bỏ dở việc đang làm, hướng đến Tần Hào mà thi lễ. Tần Thu Hương vứt bỏ sự lạnh lùng lẽo đẽo chạy tới chỗ của Tằn trang chủ.

“Cha, sao người lại tới đây?”

“Còn không phải nha đầu ngươi gây náo loạn sao? Thân là đại tiểu thư mà hành xử chẳng ra dáng chút nào.”

“Con hành xử không đúng mực? Là do đám người này tự ý vào gia trang, con chỉ dạy bảo một chút thôi.”

tần Hào lạnh nhạt đáp.

“Vậy sao? Thế không phải con không tập trung tấu nhạc nên kiếm cớ bắt nạt gia nhân sao? Ta đã thấy hết rồi…. Ở đây không còn việc của con nữa. Mau cất đàn rồi đi vào thư phòng đi.”

Tẩn Thu Hương vâng vâng dạ dày, rồi hậm hực mang cây đàn trở về phòng, trước khi đi còn lườm La Phiêu Vân một cái. Gã không để ý thấy điều đó vì đang mải tiếp chuyện Tần trang chủ.

“La bổ khoái, thật ngại quá, con gái của ta lớn rồi mà vẫn còn thích đùa. Mong ngươi bỏ qua.”

La Phiêu Vân chắp tay. Khách khí đáp.

“Không dám, tại hạ chỉ muốn giúp Lý thị được đoàn tụ, không ngờ lại làm kinh động tới trang chủ. Tại hạ là người có lỗi mới đúng.”

Tần Hào vẫn giữ phong thái nghiêm trang nhìn ra chỗ mẫu tử Lý thị mà nói.

“Chỉ là hiểu lầm thôi, La bổ khoái đã có lời vậy thì để cho hai người họ đoàn tụ cũng là một việc tốt…. quản gia, dẫn thị nữ đi dọn đồ đi. Rồi phân phát ngân lượng tháng này.

La Phiêu Vân cùng Lý Thẩm đồng loạt nói lời tạ ơn. Trước khi ba người rời đi, Tần trang chủ có nói riêng với La Phiêu Vân.

“Sắp tới là sinh thần của ta, từ lúc ẩn cư tới nay, đây là lần đầu có vài đồng đạo giang hồ tới thăm… Nếu có gì không phải, xin La bổ khoái nói với Trương đại nhân giơ cao đánh khẽ giùm cho.”

“Trang chủ yên tâm… Ta nhất định sẽ chuyển lời.”

La Phiêu vân căm thấy hơi lạ, Việc Tần Hào mời khách đến chơi nhà thì có dính dáng gì đến huyện nha cơ chứ?

Tuy nhiên khi ấy gã không nghĩ nhiều đến thế. Hiện tại đã giải quyết xong vụ của Lý Nhị Cẩu, gã có thể an tâm nghỉ ngơi được rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.