Đêm mùng sáu tại huyện Quý Châu, mây đen từ phương đông ùn ùn kéo đến, từng tia sét loé lên xem rách không gian tối mịt. Từng cơn gió mạnh thổi nghiêng rừng trúc trên gò Lôi Sơn.
Rừng trúc này ngăn cách Quý Châu với bãi tha ma của huyện. Trong khi thế giới bên kia, mọi người đang rúc ở trong nhà tránh mưa gió, thì ở bên này, ngay dưới mặt đất của bãi tha ma đang vang lên những tiếng lục đục.
Ngôi mộ mới đắp được ba hôm, trên mảnh gỗ có khắc 3 chữ La Phiêu Vân đang nhoè đi vì những giọt mưa, bớt chợt cồn đất lún xuống một nhịp, làm lộ ra một bàn tay đang chĩa thẳng năm ngón lên khỏi mặt đất.
Tiếng sầm rền vang cất lên, thân hình ướt át và rũ rượi vừa vặn chồi khỏi mặt đất. Gã lảo đảo bước xuyên qua màn đêm mưa gió, lững thững vượt qua rừng trúc tiến về huyện Quý Châu.
Tại một gian nhà nhỏ phía đông của Huyện, lẫn trong tiếng mua gió gào thét bên ngoài, nghe văng vẳng thanh âm của một đôi nam nữ.
“Tô Vũ Hân, cô đừng tỏ ra không biết điều như vậy. Hùng Phi chết được hai năm, giờ đến lượt Phiêu Vân cũng đi nốt, nữ tử mang mệnh sát phu như cô chẳng ai đoái hoài đến. Lão tử nể tình huynh đệ làm cùng nha phủ, chiếu cố cho ngươi, vậy mà ngươi không biết điều.”
Hán tử mặc gấm phục, đập bàn nói lớn khiến Tô Vũ Hân thoáng chốc giật mình.
“Vương bổ đầu, ý tốt của ngài.. nô gia không giám nhận, nếu nô gia mang mệnh sát phu, ngài đừng qua lại bên này kẻo mang hoạ vào thân.”
Vương bổ đầu tên đầy đủ là Vương Thái, tuổi sấp sỉ bốn mươi, đã có vợ con đàng hoàng. Vừa qua lập công lớn dẹp thổ phỉ nên lên chức bổ đầu, gã ra vẻ ta đây ngênh ngang trên phố điệu bộ hách dịch lắm.
Vốn đã quen Tô Vũ Hân từ mấy năm nay, nàng là thế tử của Hùng Phi, huynh đệ Hùng Phi, Phiêu Vân đều làm bổ khoái cùng Vương Thái, nên cũng thường qua lại. Vương Thái thấy Vũ Hân xinh đẹp lại nhu mì, chẳng bù cho con heo nái ục ịch ở nhà.
Ngay từ lần đầu gặp, gã đã phải lòng nàng rồi nên muộn cớ qua nhà Hùng Phi nhiều hơn cốt để nhìn trộm nàng mà thôi. Gã từng nằm mơ sẽ được cưỡi nàng theo đuổi hoan ái chỉ một đêm thôi cũng đủ lắm rồi. Hùng Phi chết đi, lại mọc thêm Phiêu Vân làm kỳ đà cản mũi, Vương Thái ức lắm, phải nhẫn nại chờ phen dẹp thổ phỉ lần này, mượn tay chúng để giết nốt Phiêu Vân, gã mới ngang nhiên mò tới gặp Tô Quả Phụ giữa đêm hôm khuya khoắt thế này.
Nỗi niềm chất chứa bấy lâu gã định bụng sẽ xả vào đêm nay, ngoài trời mưa to gió lớn, cưỡng dâm Vũ Hân cũng chẳng ai biết. Nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời thì tốt, bằng không gã dâm xong sẽ treo cổ nàng lên, người ta nhìn vào cũng cho rằng nàng vì đau khổ mà tự vẫn.
Vương Thái nheo mắt nhìn chiếc cổ trắng của nữ nhân sau bộ tang phục, không kìm được bèn nuốt một ngụm. Gã đứng lên, tiến tới một cách chậm rãi.
Thân hình của hán tử to lớn tiến một bước, quả phụ run rẩy lùi lại một bước.
“Vương bổ đầu, đêm đã khuya, xin người hãy về cho!”
“Ta không về, ta sẽ ở lại đây… với nàng.”
Dứt lời gã chộp lấy hai vai của nữ nhân, vấp phải sự chống cự kịch liệt, Tô Vũ Hân vừa né tránh vừa răn.
“Vương bổ đầu, ông đừng làm bậy. Ta… Ta sẽ báo quan.”
Vương Thái được nước cười lớn.
“Báo Quan, nàng quên ta là ai rồi sao… Lời của ta chính là Vương Pháp. Bớt nói đi, hôm nay không có ai cứu được nàng đâu.”
Trò mèo vờn chuột này vô tình làm Vương Thái thấy phấn khích trong lòng.
“Vũ Hân, nàng thiếu hơi nam nhân lâu ngày, ta biết mà, nàng không cần phải chống cự cho phí sức, thời gian và thể lực hãy để lên giường vui vẻ cùng ta đi.”
Vương Thái nhảy trước đón đầu, xé toạc bộ tang phục trên người nữ nhân. Tô Vũ Hân lỡ đà ngã ra giữa sàn.
Vương Thái chép miệng chua sót.
“ta đã bảo rồi mà, chạy nhiều để giờ ngã sưng mặt rồi kìa, để ta xem nào…”
Gã vừa ngồi xuống, chưa kịp chạm vào người quả phụ, chợt nghe có tiếng ai đoa gõ cửa. m thanh dồn dập và kéo dài. Vương Thái tự nhủ là ai lại mò tới nhà của một quả phụ làm gì? Nhà này có 3 người thì hai người đã chết.
“ta hiểu rồi, hoá ra nữ nhân ti tiện cô còn có tiểu tình lang bên ngoài. Hôm nay lão tử phải bắt gian mới được.”
Vương Thái lôi Tô quả phụ ra phía cửa, bảo nàng gọi người kia vào, còn mình thì nấp sau cánh cửa phục sẵn. Người vào là tóm luôn.
Điều gã không ngờ là Tô quả phụ cũng không biết ngoài Vương Thái còn có người nào có chủ ý đồi bại với mình. Cô nói vọng ra bằng giọng ấp úng.
“Ai đấy?”
“Đại Tẩu, đệ , Phiêu Vân, mở cửa cho đệ.”
Phiêu Vân, chẳng phải đã chết ba hôm trước rồi sao. Trong nhà vẫn còn để tang gã cơ mà. Sự nghi hoặc loé lên trong đầu Tô Quả Phụ và Vương Thái, cùng một nghi điểm nhưng cảm xúc biểu lộ lại khác nhau.
Tô quả phụ nửa tin nửa ngờ, nhân lúc Vương Thái đang thất thần, thị liền đẩy cánh cửa ra. một tia chớp loé lên soi rọi thân hình nam nhân ướt sũng, quần áo và mặt mũi vẫn còn lấm lem bùn đất.
Vương Thái giật mình kinh hãi, vội lủi ra sau vài bước. làm ăn với nhau mấy năm ,gã nhận ra người trước cửa là người nào.
“La Phiêu Vân, ngươi chết rồi cơ mà!”
“Vân đệ! Là đệ thật sao?” Tô quả phụ có chút lưỡng lự, cánh tay run rẩy giơ ra ngoài cửa, một cảm giác lạnh lẽo khi chạm vào người “em chồng”. nhưng là người thật chứ không phải hồn Ma bóng quế.
“Tẩu tẩu, sao tẩu nhìn đệ lạ vậy? còn Vương Thái, đêm hôm ngươi tới nhà của ta làm gì?”
Vương Thái ấp úng,
“Ta chỉ ghé ngang qua thôi, mọi chuyện ngươi cứ hỏi tẩu tẩu của mình thì sẽ rõ.”
nói xong gã liền lách người chuồn thẳng ra ngoài, dù trời vẫn còn đang mưa rả rích. Phiêu Vân nhìn theo với vẻ hồ nghi, nhưng cũng không giữ lại để hỏi chuyện.
vừa bước vào trong nhà, ánh đèn dầu rọi rõ khuôn mặt của gã. Tô quả phụ không nói không rằng choàng lấy cổ gã mà ôm vào lòng khóc nức nở.
“Đệ … vẫn còn sống.”
La Phiêu Vân ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì đã nữ nhân đã choàng lấy gã. bộ tang phục bị Vương Thái xé mất hiện giờ, Tô Vũ Hân còn lại bộ y phục mong manh. hai bầu ngực nóng ấm mềm mại khiến gã hơi chút bối rối.
“Đại tẩu, như vậy không hay cho lắm… Đại ca mà thấy…”
Phiêu Vân ngước nhìn lên từ đường, vội vàng đẩy Tô Quả Phụ ra, vì ngoài bài vị của Hùng Phi, còn có bài vị có tên của gã. cả hai đều nghi ngút hương khói.
“Khoan đã! sao lại có bài vị của ta ở đây.”
Tô quả phụ ngước đôi mắt đẫm lệ, nhìn gã với vẻ lo lắng.
“Vân đệ, đệ không nhớ gì sao?”
La Phiêu Vân đờ người trong giây lát, hình ảnh buổi vây bắt thổ phỉ lũ lượt kéo về. gã bất giác đặt tay lên bên hông, vẫn còn nguyên vết chém dài một gang tay.
“Đệ chỉ nhớ, đi bắt thổ phỉ… cứu binh đến trễ, năm tiên phong lần lượt nằm chết dưới tay của Hoa Hùng… không lẽ..”
Tô vũ Hân tiếp lời.
“Phải, vây bắt thổ phỉ là việc của bốn ngày trước. khi quan quân tới núi họ tìm thấy 5 thi thể của Bổ Khoái, y sư đã khám qua và tin chắc không ai còn sống. Đúng là lão già lẩm cẩm mà.”
La phiêu Vân lấy làm lạ, vết chém rõ sâu mà sao gã không cảm thấy đau chút nào. Nói đúng hơn gã không còn cảm nhận được nóng lạnh, hôi thối… Đây quả là chuyện kỳ lạ.
“Tẩu, đệ thấy hơi đói.”
Tô Vũ Hân mừng rỡ, lau nước mắt chạy vào gian bếp nấu tạm thứ gì đó nóng cho em chồng vừa từ cõi chết trở về. nằm bẹp dí dưới đất ba hôm, trong người La Phiêu Vân trống rỗng, làn da hơi xanh tái.
khi tắm rửa gã cũng nhận thấy, Da dẻ của mình giống như của người chết. độ đàn hồi cũng mất đi ít nhiều.
ăn xong tô mì, gã lại xúc thêm mấy đĩa bánh trên linh đường, mấy cái đĩa dùng để cúng cho gã, giờ gã ăn bằng sạch vẫn còn thấy chưa đủ no nhưng đã tỉnh táo hơn đôi chút.