Nụ cười trên môi biến mất, Trọng Lâm đưa mắt nhìn vào lá thư, cũng ngay dòng From đề rõ Hạ Tuyết còn dòng To là Trương Hải Luân. Hắn thật sự kinh ngạc về việc cô gửi thư cho anh chàng họ Trương mà không phải mình… Sực tỉnh, Trọng Lâm nghe Hải Luân tiếp tục chất giọng đều đều:
“Lá thư ấy Hạ Tuyết đã yêu cầu bưu điện gửi cho tôi sau một tháng. Bây giờ anh hãy đọc nó đi!”
Trọng Lâm liền ngước mặt lên đối diện với Hải Luân, hỏi nhạt:
“Sao tao phải xem lá thư tình tứ Hạ Tuyết viết cho mày? Chọc tức tao à?”
“Trọng Lâm.” – Bất chợt Hải Luân gọi tên hắn – “Anh nên xem bức thư cảm động này của cô ấy! Nếu không anh sẽ hối hận!”
“Ý mày là gì nào?”
“Cứ đọc thì rõ! Tôi nghĩ, nó sẽ cho anh biết rõ mọi sự thật anh muốn!”
Nhích thêm vài bước về phía trước cho đến khi chân đụng vào chiếc bàn thì Hải Luân mau chóng cúi người, kề sát mặt lại gần Trọng Lâm, nói khẽ:
“Vả lại, đây cũng là cách tôi trả thù anh!”
Không để Trọng Lâm kịp phản ứng là Hải Luân đã đứng thẳng dậy, nhoẻn miệng cười xong xoay lưng rời khỏi căn phòng lạnh lẽo.
“Tạm biệt, kẻ đáng thương!”
Cánh cửa đóng lại, Trọng Lâm siết chặt tay và nghiến răng vì giận điên trước ba từ cuối cùng Hải Luân nói ban nãy: Kẻ đáng thương. Anh luôn nhìn hắn với ánh mắt đầy cảm thông lẫn thương hại. Hắn ghét! Cực kỳ ghét điều ấy. Những lúc như thế, hắn thấy mình hoàn toàn thua Hải Luân… Dòng suy nghĩ căm phẫn mau chóng biến mất khi Trọng Lâm nhìn bức thư nằm im trên bàn. Ngay bây giờ hắn phân vân không biết có nên xem hay không. Dẫu rất muốn đọc nhưng cứ tưởng tượng trong đó chứa toàn lời nói yêu thương mà Hạ Tuyết dành cho Hải Luân là hắn chẳng còn đủ can đảm để xem nữa.
“Cứ đọc thì rõ! Tôi nghĩ, nó sẽ cho anh biết rõ mọi sự thật anh muốn!”
Câu nói kỳ lạ khi nãy của Hải Luân xuất hiện trong đầu Trọng Lâm. Hắn không hiểu “sự thật” mà anh chàng họ Trương đề cập là cái quái gì… Sau một lúc lưỡng lự, cuối cùng Trọng Lâm cũng không thể vượt qua sự tò mò của bản thân và đã cầm lấy bức thư lên mở ra xem. Đập vào mắt Trọng Lâm là những nét chữ được viết nắn nót ngay ngắn của Hạ Tuyết…
Hải Luân, đây là lần đầu tiên mình viết thư cho cậu nhỉ? Nhưng có lẽ cũng là lần cuối cùng vì lúc cậu nhận được lá thư này mình đã đến một nơi xa, rất xa rồi. Xin đừng hỏi đó là đâu bởi mình không thể trả lời được…
Hẳn lúc này Hải Luân có thể nhìn thấy mọi thứ bằng chính đôi mắt của cậu? Mình rất vui khi cậu lấy lại ánh sáng để tiếp tục vẽ. Và mình cũng không giấu giếm điều này, chính mình đã hiến giác mạc cho cậu! Đọc đến đây chắc Hải Luân biết mình đang ở đâu, phải không? Đừng vội kinh ngạc lý do nào khiến mình chọn sự ra đi như thế và còn hiến tặng giác mạc cho cậu. Đó là vì mình xin thay mặt một người, chuộc lại những lỗi lầm đã gây ra với gia đình họ Trương. Mình sẽ kể cậu nghe bí mật của bản thân…
Hải Luân, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trên ngọn đồi sau trường học thì mình đã rất thích cậu. Nụ cười ấm áp. Đôi mắt tươi sáng. Tấm lòng lương thiện. Đặc biệt, vẽ tuyệt đẹp. Mình hoàn toàn bị chinh phục bởi tất cả những điều đẹp đẽ trong con người cậu. Nhưng đáng buồn là, cậu chỉ xem mình như người bạn không hơn không kém. Đấy cũng là lý do mình giữ mãi tình cảm đơn phương âm thầm này suốt gần năm năm qua. Mình càng đau khổ hơn vào cái ngày biết cậu và Tô Trang Trang chính thức trở thành một cặp. Trái tim mình gần như tan nát. Mỗi ngày chứng kiến cảnh cậu cùng Trang Trang tay trong tay, nói cười vui vẻ hạnh phúc đi cạnh nhau thì mình lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong lòng. Vốn luôn nghĩ rằng mình sẽ không thể nào quên cậu cũng như tìm được hạnh phúc cho bản thân ấy vậy mà vào một ngày kia, Thượng Đế đã mang Người đến bên mình… Một cách bất ngờ…
Cao ngạo. Đáng ghét. Người của khói bạc, men cay. Tinh nghịch. Dịu dàng. Nhưng cũng rất đơn độc, đáng thương.
Trọng Lâm – đó là tên của Người. Một cậu ấm nổi tiếng bá đạo chẳng có lấy điểm đáng yêu nào nhưng lại luôn yêu thương trân trọng và bảo vệ mình.
Người, chính là như thế.
Người, chàng trai đầu tiên đến bên cạnh lau đi nước mắt, khoá lấp sự yếu đuối trong mình. Và kỳ diệu hơn hết, dù mình biến mất hoặc đi đến đâu thật xa thì Người vẫn có cách riêng để tìm được mình.
Nhưng chỉ vì một phút nông nỗi, mình đã nhẫn tâm làm tổn thương Người sâu sắc. Mình biết rất rõ Người cô đơn và cần chở che đến mức nào thế mà mình ở bên cạnh chỉ vì lợi dụng. Mình đau đớn khi thấy Người bị tổn thương, mù quáng bởi thù hận để rồi gây nên những lỗi lầm không thể cứu chữa. Mình muốn bảo vệ Người nhưng giờ đây Người đã đẩy mình ra thật xa… Nhiều lúc nhớ Người da diết nhưng mình vẫn không dám gặp Người bởi đôi mắt ấy đã trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn, xa vời vô cùng.
Thật hạnh phúc khi mình mang thai đứa con của Người. Ngàn lần mình hy vọng, thiên thần nhỏ bé này sẽ khiến Người từ bỏ thù hận, quay trở về như trước kia. Thế nhưng, không được nữa… Có lẽ đây là sự trừng phạt Thượng Đế dành cho mình. Chính vì vậy, mình quyết định đi đến lựa chọn sau cùng. Từ giờ mình sẽ ở bên cạnh và không để Người phải cô đơn.
Hải Luân, mình thật ích kỷ vì làm như thế và mình càng ích kỷ hơn khi cầu xin cậu một chuyện. Với những việc Người gây ra cho gia đình cậu, suy cho cùng, tất cả đều là do mình. Mọi tội lỗi, mình sẽ nhận và chỉ xin cậu hãy…
Tha thứ cho Trọng Lâm.
Tha thứ cho Trọng Lâm.
Tha thứ cho Trọng Lâm.
Vì mình yêu Người. Rất nhiều!
Điều cuối cùng, Hải Luân – xin hãy sống hạnh phúc.
Cám ơn nhưng cũng xin lỗi cậu!
Lá thư trên tay rơi nhẹ nhàng xuống đất, Trọng Lâm ngồi như hoá đá trên ghế. Vẻ mặt bần thần kinh khủng cùng đôi mắt mở to trân trối… Tiếp theo, không rõ từ lúc nào những dòng lệ trong suốt chực trào chảy lặng lẽ xuống cằm. Chưa bao giờ, hắn cảm thấy hận bản thân như lúc này, đến nỗi muốn dùng dao đâm vào trái tim đang không ngừng rỉ máu của chính mình.
Không phải lừa tình! Tôi chỉ muốn có thể bảo vệ anh!
Từ khi biết Hạ Tuyết đến với mình chỉ vì tiền thì Trọng Lâm không bao giờ tin những gì cô nói. Với hắn, mọi thứ từ cô đều trở nên xấu xa, đáng khinh, chỉ có lọc lừa. Bảo vệ? Chẳng lúc nào hắn nghĩ cô lại muốn bảo vệ mình.
Người tôi yêu? Anh có biết tôi yêu ai không?…
Và Trọng Lâm càng tuyệt đối không tin người Hạ Tuyết yêu là hắn.
Nếu anh cứ mãi không chịu hiểu tình cảm tôi dành cho anh
thì đừng hỏi gì nữa!
Lúc nào Trọng Lâm cũng muốn biết vị trí của mình trong trái tim Hạ Tuyết thế nhưng hắn không cho cô cơ hội để nói. Hắn đã bất công tàn nhẫn với cô.
Trọng Lâm, chúng ta… có thể trở về như trước đây được không?
Cũng bởi mất đi lòng tin nên Trọng Lâm, hết lần này đến lần khác, đẩy Hạ Tuyết ra xa hơn. Hắn quá xem trọng nỗi đau của bản thân mà không biết rằng, trái tim cô đang bị thương. Ấy vậy, người con gái ấy mỗi ngày đều muốn rút ngắn khoảng cách của lòng hận thù để có thể đến gần bên hắn…
Thù hận khiến anh chẳng còn đủ lý trí nhận ra
bất kỳ điều gì ở xung quanh mình. Nó đang giết chết anh!”
Trọng Lâm chỉ biết sống trong thù hận triền miên. Càng ngày, hắn càng rời xa con người trước đây, càng lạc mất mình. Quá mù quáng để có thể thấy những điều tốt đẹp…
Đừng làm thế! Hãy vì một người rất quan trọng với anh trong tương lai!
Và khiến Trọng Lâm gây ra lỗi lầm lớn nhất trong đời: hại chết Hạ Tuyết cùng đứa con chưa kịp hình thành của mình. Mầm sống nhỏ nhoi, kỳ diệu.
Tại sao đến tận giờ phút này, Trọng Lâm mới nhận ra bản thân đã sai? Nếu hắn sớm biết rõ tình cảm của Hạ Tuyết, biết bản thân sắp làm bố thì mọi chuyện không đau đớn như hôm nay. Hơn hết, nếu hắn từ bỏ thù hận đồng thời cho cô một cơ hội thì có lẽ giờ đây hắn đã không ân hận tột cùng như vậy… Đáng buồn thay, thời gian chẳng thể quay lại để làm tất cả trở về như xưa chỉ bằng một chữ “Nếu” mong manh vô thực. Quá muộn!
“Vì mù quáng nên tôi không hiểu tình yêu em dành cho tôi! Tôi sai! Sai rồi!”
Câu nói nghẹn ngào của Trọng Lâm vang lên trong căn phòng lẻ loi buồn bã. Đôi vai run mạnh, hắn từ từ khuỵ xuống rồi bật khóc trong xót xa đớn đau. Người con trai đó, vào giây phút ấy, chợt nhận ra bản thân đã đánh mất người quan trọng nhất đồng thời cũng yêu thương mình nhất cuộc đời này…
Đứng nhìn cửa sổ căn phòng nơi Trọng Lâm đang khóc một hồi lâu, Hải Luân thở ra vì nghĩ hẳn anh chàng họ Trọng đã xem xong lá thư cuối cùng của Hạ Tuyết. Anh có thể đoán được phản ứng lẫn cảm xúc từ cái kẻ xấu xa đó. Chắc là ân hận lắm! Cũng đúng! Chính Trọng Lâm trực tiếp hại chết Hạ Tuyết cùng đứa con của mình thì lý nào hắn chịu nổi sự thật tàn khốc này.
Cái nhìn của Hải Luân hướng vào không trung, trống rỗng. Sự thật, anh vô cùng hụt hẫng khi biết người Hạ Tuyết yêu sau cùng không phải mình mà là Trọng Lâm! Cứ ngỡ rằng, trong trái tim cô chỉ có duy nhất hình bóng anh. Vốn dĩ Hải Luân hiểu rõ, tình yêu là thứ không thể chờ đợi. Lúc Hạ Tuyết đau khổ cần người chở che nhất thì anh đã không ở cạnh. Khi đó, Trọng Lâm lại đến bên Hạ Tuyết, lau nước mắt và quan tâm lo lắng cho cô… Suy cho cùng là tự Hải Luân đánh mất tình yêu. Cũng có thể bởi do số phận đã sắp đặt Hạ Tuyết mãi mãi không bao giờ thuộc về anh. Dẫu biết vậy Hải Luân vẫn thấy khó chịu lẫn đau một cách kỳ lạ. Đau vì mình chẳng phải người quan trọng nhất trong lòng Hạ Tuyết. Còn khó chịu thì… Chỉ đơn giản, anh không muốn bản thân lại thua Trọng Lâm – cái kẻ xấu xa tồi tệ như thế. Nhưng có lẽ anh phải chấp nhận bởi tình yêu luôn có lí lẽ riêng… Chậm rãi, Hải Luân quay lưng bỏ đi rời xa ngôi biệt thự rộng lớn ảm đạm đang ngập mình trong ánh hoàng hôn buồn man mác. Ngày sắp tàn.
***
Những tên vệ sĩ ngạc nhiên khi thấy Trọng Lâm bước ra bên ngoài sân vườn, chậm rãi leo lên chiếc xe mô tô. Vẻ như, hắn muốn đi đâu đấy.
“Cậu chủ, người định đi đâu? Trời sẽ tối rất nhanh.”
“Tôi có chuyện rất quan trọng phải làm vì vậy tối nay sẽ không về nhà.” – Đeo nhanh mũ bảo hiểm vào xong Trọng Lâm tự dưng quay qua nhìn mấy tên vệ sĩ, mỉm cười – “Cám ơn các anh suốt nhiều năm qua đã luôn ở bên cạnh phục vụ cho tôi! Từ giờ, tất cả hãy giữ gìn sức khoẻ và tạm biệt!”
Chẳng để những tên vệ sĩ kịp phản ứng là Trọng Lâm đã rồ máy, lái chiếc mô tô rời khỏi biệt thự họ Trọng, để mặc tiếng gọi thất thanh của họ.
… Trên con đường đông đúc ngập mình trong buổi hoàng hôn, Trọng Lâm phóng xe chạy như bay, luồng lách đủ kiểu để vượt qua những chiếc xe khác. Vẫn vậy, hắn luôn là kẻ ngang tàng không bao giờ biết sợ ai.
Trọng Lâm, mẹ không còn yêu bố nữa vì vậy mẹ phải ra đi.
Nhưng đừng lo con yêu, mẹ sẽ mang con theo cùng.
Đến một ngã tư đèn đỏ bật sáng, những chiếc xe đang lưu thông liền dừng lại. Riêng Trọng Lâm thì không. Hắn vẫn bỏ mặc nguy hiểm, điều khiển mô tô vượt qua tuyến chắn.
Mỗi lần thấy mày là tao lại nhớ đến người đàn bà phụ bạc đó!
Sao mày giống mẹ mày đến thế? Kẻ như mày nên chết đi mới phải!
Không quá lâu để Trọng Lâm rời xa trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt đầy bon chen. Hắn tiếp tục chạy xe với tốc độ cực nhanh trên con đường dần dần thưa thớt bóng người. Hắn đi, bỏ mặc sau lưng màu ráng chiều thê lương.
Mọi tội lỗi, mình sẽ nhận và chỉ xin cậu hãy…
Tha thứ cho Trọng Lâm.
Tha thứ cho Trọng Lâm.
Tha thứ cho Trọng Lâm.
Vì mình yêu Người. Rất nhiều!
Chợt, bánh xe phía sau bị trượt cộng thêm tốc độ quá nhanh nên chiếc mô tô lập tức ngã nhào xuống đường còn Trọng Lâm thì văng ra một đoạn khá xa… Vài phút sau hắn ngồi dậy, cả người đau nhói và tay chân trầy xước. Thở mệt nhọc, hắn chậm rãi tháo mũ bảo hiểm ra rồi ngồi dựa lưng vào thanh chắn ngăn cách đường ray. Lát nữa sẽ có chuyến xe lửa chạy ngang qua đây.
Đưa mắt nhìn hai bên đường, không hiểu sao lúc này lại vắng bóng người đến thế, thật khiến người ta cô đơn quạnh quẽ. Nhưng Trọng Lâm nghĩ có lẽ vậy thì tốt hơn. Khẽ khàng, hắn ngẩng mặt lên nhìn bầu trời hoàng hôn cao vời vợi. Tự dưng lúc này lòng thanh thản lạ thường, không còn đau đớn, ân hận hay mệt mỏi nữa. Tất cả đều nhẹ nhàng bình yên kỳ lạ. Hẳn, do hắn đã có một quyết định cuối cùng… Gió thổi nhè nhẹ, lay động đáy mắt đứng yên với cái nhìn xa xăm lẫn thăm thẳm ấy.
Lần đầu tiên gặp em, tôi đã nghĩ rằng: Mình nhất định sẽ yêu người con gái đó! Em mang cái tên rất đẹp, Hạ Tuyết – nghĩa là tuyết mùa hè. Sự thật, mùa hè làm gì có tuyết rơi nhưng nếu điều đó thành hiện thực thì chẳng phải đấy là phép màu ư? Và, em đã mang phép màu đến cho cuộc đời tôi.
Nhờ có em, tôi mới biết bản thân đang tồn tại… Nếu không có em thì chẳng ai chạm đến tôi, chẳng ai yêu thương tôi, chẳng ai khiến tôi có thể SỐNG thật sự. Em giúp tôi hiểu, mình cũng đáng để được yêu thương lắm chứ.
Thế mà, tôi đã ngu xuẩn khi để vuột mất em. Tôi khiến em khổ đau quá nhiều. Xin lỗi vì tôi quá cần em. Xin lỗi vì tôi ôm em quá chặt. Và xin lỗi vì tôi quá yêu em. Nếu tôi đối xử với em tốt hơn thì có lẽ giờ đây tôi không hối hận nhiều như vậy. Nhưng đừng lo lắng gì cả, bởi ngay bây giờ tôi sẽ đi tìm em. Tôi nhất định phải gặp lại em. Đến khi đó, tôi hứa…
Tuyệt đối không bao giờ tôi rời xa em nữa.
Đột nhiên trong làn gió chiều lạnh lẽo, Trọng Lâm nghe tiếng gọi thật khẽ.
“Trọng Lâm!”
Ngay lập tức, Trọng Lâm bật người dậy và nhìn ra phía xa… Đôi mắt hắn tròn xoe khi trông thấy Hạ Tuyết đứng ở giữa đường ray, mỉm cười đồng thời không ngừng vẫy tay với mình. Bất động trong vài giây, tức thì hắn nở nụ cười thật tươi rồi nhanh chóng tiến lại gần chỗ Hạ Tuyết đang đứng.
“Hạ Tuyết! Em chờ tôi sao?” – Trọng Lâm hỏi lúc đã đứng trước mặt cô.
Đối diện, Hạ Tuyết nhìn Trọng Lâm bằng ánh mắt yêu thương và dịu dàng nhất rồi sau đó cô đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc rối bù của hắn, nói ấm áp:
“Đừng sợ! Kể từ giờ, anh sẽ không phải cô đơn một mình!”
Mỉm cười gật đầu, Trọng Lâm chậm rãi mở rộng vòng tay ôm lấy Hạ Tuyết. Tựa cằm lên bờ vai cô, hắn từ từ nhắm mắt lại. Vô cùng bình yên.
Xin lỗi em, Hạ Tuyết…
Ngay đuôi mắt Trọng Lâm, giọt lệ long lanh chảy ra nhẹ nhàng từ một tâm hồn đã được cứu rỗi bởi yêu thương sau cùng. Và hắn biết rõ, mình hạnh phúc.
Đúng lúc ấy từ xa, chiếc xe lửa đêm chạy đến gần. Ánh đèn soi rõ bóng dáng Trọng Lâm đứng ở giữa đường ray…
Trọng Lâm không còn phải sợ cô đơn nữa.
Bởi vì hắn đang đi đến một nơi rất đẹp để tìm Hạ Tuyết.
Nhất định nơi đó, tuyết sẽ rơi vào mùa hè.
***
Tối hai mươi giờ. Bar Gossi lên sàn như mọi lần. Ngoài cửa bar, các cô PR vừa chào gọi khách vừa buôn chuyện rất rôm rả.
“Ê! Biết gì chưa? Ban nãy, tivi đưa tin cậu chủ Trọng Lâm bị xe lửa cán chết đó! Nghe đâu là anh ta ra đứng giữa đường ray. Bộ muốn tự tử hả trời!”
“Trọng Lâm là anh chàng đi bar mà vung tiền như mưa đó sao? Tự dưng lại chết sớm vậy? Nghe nói gia đình có quyền thế lắm, lẽ nào thất tình?”
Trong khi mấy “đồng nghiệp” bàn tán sôi nổi về cái chết bất ngờ và khó hiểu của Trọng Lâm thì cách đó không xa, Thuỵ Trinh đứng dựa lưng vào tường khoanh tay còn miệng phì phò điếu thuốc. Cô chị đại này khá ngạc nhiên khi biết cậu ấm họ Trọng đó vừa chết chiều nay. Bất giác cô nhớ đến Hạ Tuyết… Đến tận bây giờ, Thuỵ Trinh cũng như mọi người ở Gossi đều chưa hề biết Hạ Tuyết đã chết cách đây một tháng. Họ vẫn nghĩ hiện tại cô em gái ấy đang sống hạnh phúc ở đâu đấy, rất xa nơi phù phiếm hư ảo này.
Vứt điếu thuốc xuống nền đất, Thuỵ Trinh thở dài khe khẽ. Không hiểu sao, đêm nay bỗng nhiên thấy lạnh lẽo một cách kỳ lạ. Cô tự nhủ, có lẽ mình nên vào bên trong bar uống ly rượu cho ấm bụng… Lúc quay lưng toan cất bước thì đột ngột Thuỵ Trinh nghe: “Mẹ ơi, chờ con với!”
Chậm rãi, Thuỵ Trinh xoay qua thì thấy phía xa cách chỉ mấy bước chân có thằng bé vội vã chạy theo mẹ. Nhìn nó, cô chị đại lập tức nhớ về Bí Ngô – đứa con trai mình quyết định từ bỏ. Nhớ thương da diết đến mấy, cô cũng không thể gặp lại con dù chỉ một lần… Đó đã là số phận, chẳng thể thay đổi được. Cả Thuỵ Trinh lẫn những cô gái PR trong Gossi.
Khi bạn thấy một PR cười, nghĩa là họ đang khóc.
Khi bạn thấy một PR khóc,
nghĩa là vết thương trong trái tim họ không thể chữa lành được nữa.
Đứng tần ngần vài phút, Thuỵ Trinh lặng lẽ bỏ đi vào trong bar để lại tiếng nói cười của mấy cô PR nọ, để lại đường phố nhộn nhịp người qua lại nhưng chẳng có lấy một ai để tâm đến những thứ vẫn tồn tại xung quanh mình.
Gió thổi lạnh lẽo. Màn đêm bao phủ khắp mọi ngóc ngách của cái thành phố không bao giờ ngủ này. Tiếng nhạc cứ xập xình vang vọng như kêu gọi, khách ra vào bar lượn lờ giống hệt bóng ma. Không cảm xúc. Tấm bảng hiệu Gossi nhấp nháy ánh đèn sáng trưng.
Bar, nơi của…
Tình – tiền. Nước mắt – nụ cười. Dối trá – lọc lừa. Âm mưu – toan tính. Cay đắng – tủi nhục. Nhưng cũng có Quan tâm – lo lắng. Ân cần – dịu dàng.
Cô đơn – thầm lặng.
Và đó chính là thế giới mà những PR đã, đang và sẽ tiếp tục sống.
(Sài Gòn, 10/11/2012 – 21/01/2013)