Không còn khả năng tự chủ, Hải Luân lao đến và túm chặt lấy cổ áo Trọng Lâm lần thứ hai, dùng hết sức lực đè cái kẻ còn thua cả cầm thú đó xuống mặt bàn. Bây giờ nhìn Hải Luân như một con quái vật mang nỗi căm thù to lớn. Chiếu cái nhìn hơn cả ác quỷ vào Trọng Lâm, anh gằn mạnh câu nói:
“Tao phải giết chết mày!”
Dứt lời, Hải Luân lập tức giơ thẳng tay lên định giáng một cú khủng khiếp nhất vào bộ mặt đáng hận kia thì Trọng Lâm đột ngột lên tiếng, rõ ràng:
“Dù có giết chết tao, Hạ Tuyết cũng không trở về! Mày vẫn mất cô ấy!”
Câu nói ấy khiến Hải Luân mau chóng khựng lại. Vào giây phút đó, anh hiểu rằng mình đã mất Hạ Tuyết vĩnh viễn. Dẫu có đánh chết Trọng Lâm thì sao chứ, người con gái anh yêu mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời anh… Bàn tay dần dần buông lỏng khỏi cổ áo Trọng Lâm, Hải Luân bần thần bước lùi ra sau một khoảng. Giờ đây, mọi thứ đều vô nghĩa. Chính anh đã không hiểu tình cảm Hạ Tuyết dành cho mình nên vô tình đẩy cô vào đường cùng.
Chỉnh sửa lại cổ áo cho ngay ngắn, Trọng Lâm thở ra chán nản thất vọng:
“Hoá ra mày vẫn là kẻ nhát gan! Không trả thù nổi cho cô gái mình yêu!”
Thoáng lặng im, Hải Luân chậm rãi ngước mặt lên nhìn Trọng Lâm, tự dưng buột miệng: “Rốt cuộc, mày có yêu Hạ Tuyết không?”
Rõ ràng nét mặt Trọng Lâm có chút đổi khác… Ấy thế, hắn đã tài tình che lấp đi những cảm xúc khác thường đó bằng nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.
“Trọng Lâm này không xem trọng ai cả, cho dù là Hạ Tuyết!”
“Ra là vậy! Thảo nào, Hạ Tuyết không bao giờ yêu mày! Mày thua rồi!”
Đang cố tỏ ra thản nhiên nhưng khi nghe câu nói đáng hận đó cùng giọng cười mỉa mai của Hải Luân thì cơn cuồng giận bùng phát trong lòng Trọng Lâm. Lần này, đến lượt hắn lao đến túm lấy cổ áo anh chàng họ Trương, đè anh ngã xuống ghế sofa rồi nghiến răng:
“Câm cái miệng mày lại! Chết tiệt! Mày có được trái tim của Hạ Tuyết nhưng cô ấy mãi mãi thuộc về tao! Là người con gái của tao! Nghe rõ chứ?”
“Nhìn mày thế này, tao vui lắm. Mày thật đáng thương!”
Khỏi nói, bốn từ cuối cùng phát ra từ miệng Hải Luân khiến Trọng Lâm càng thêm điên tiết. Vốn dĩ đã định đập cho anh một trận nhừ tử nhưng vì đột nhiên nhớ đến một điều cực kỳ thú vị nên hắn liền ngừng lại.
“À suýt tao quên, còn chuyện này nữa! Tao sẽ cho mày biết sự thật cuối cùng!” – Trọng Lâm nhìn sâu vào đôi mắt Hải Luân – “Mày có thể thấy rõ gương mặt đáng thương này của tao là do Hạ Tuyết tình nguyện hiến giác mạc đó! Cô ấy đã giúp mày lấy lại ánh sáng!”
Đúng với suy đoán của Trọng Lâm, hiện giờ trông gương mặt Hải Luân còn đáng thương hơn hắn nhiều. Anh chàng từ từ đưa tay lên rờ đôi mắt mình… Không phản ứng, không còn biểu hiện nào nữa, chỉ có cái nhìn trân trối và những giọt lệ trong suốt chực trào. Bờ vai run mạnh, cơ thể như bị bóp nghẹt bởi vô số cảm giác đau khổ, ân hận, nuối tiếc. Khẽ khàng ôm chặt mái đầu, Hải Luân bật khóc bởi hiểu rằng cuộc đời này mình nợ Hạ Tuyết quá nhiều.
“Chúc lễ đính hôn vui vẻ, Trương Hải Luân!” – Đó là câu cuối cùng Trọng Lâm nói trước khi rời khỏi phòng với vẻ vô cùng thoả mãn.
… Trang Trang và tất cả mọi người vô cùng mừng rỡ khi bất ngờ thấy Hải Luân xuất hiện tại phòng làm lễ. Dường như không ai nhận ra gương mặt thất thần, nhuốm vẻ đau khổ của anh. Họ lập tức chạy đến hỏi han đủ điều. Còn Hải Luân vẫn bất động và cảm giác mọi âm thanh đều hỗn độn.
“Cậu đi đâu mà giờ này mới về?” – Giọng tức giận từ ông Tô.
“Luân, con đã đi đâu? Cả nhà lo lắm.” – Tiếng bà Trương đầy sốt sắng.
“Sao con không gọi điện báo mọi người?” – Tiếp theo là của ông Trương.
“Anh nói gì đi chứ! Sao im lặng mãi vậy?” – Hải Long sốt ruột, giục giã.
“Hải Luân, anh ổn không? Sắc mặt anh tệ lắm!” – Cuối cùng là câu hỏi lo lắng của Trang Trang vang lên ngay bên cạnh.
Nhắm mắt lắc đầu, Hải Luân bịt tai lại đồng thời hét lớn khiến những vị khách có mặt tại phòng đều quay lại nhìn:
“Tất cả im đi! Tôi không muốn nghe gì hết!!!”
Đối diện, ông bà Trương, Hải Long, Trang Trang và vị tổng giám đốc họ Tô đều giật mình. Họ kinh ngạc khi trông dáng vẻ bần thần hoang mang của Hải Luân. Có cảm giác, anh vừa trải qua một cú sốc nặng nề nào đó.
“Rốt cuộc cậu bị gì thế?” – Mấy giây sau, ông Tô đanh giọng – “Đừng nói với tôi là cậu phát điên nhé!”
“Kìa bố! Hẳn anh ấy vừa gặp phải chuyện không hay.” – Trang Trang ngăn.
“Chuyện không hay thì có quyền lớn tiếng với người khác à? Ở đây có bố, thậm chí cả bố mẹ cậu ta nữa vậy mà cậu ta gắt lên một cách vô phép! Thật là mất mặt với người ta! Cậu Trương, nếu cậu không muốn đính hôn với Trang Trang nữa thì cứ nói thẳng, đừng làm những việc thế này!”
“Bố ơi! Hải Luân không nghĩ vậy đâu…”
Trang Trang chưa nói hết thì Hải Luân đã nhanh chóng lên tiếng, khá trầm nhưng rõ ràng: “Cháu muốn huỷ bỏ lễ đính hôn ngày hôm nay!”
Lời yêu cầu từ chàng trai trẻ vừa kết thúc thì cả phòng bắt đầu ồn ào. Những vị khách đến tham dự nhìn nhau xì xầm bàn tán. Họ vẫn không hiểu lễ đính này thật chất là thế nào. Chỉ như một trò đùa ư? Hay nó có uẩn khúc gì?
Ông bà Trương và Hải Long quá đỗi ngạc nhiên trước điều Hải Luân vừa nói. Còn ông Tô thì há hốc mồm, mắt mở tro trừng trừng nhìn chàng thanh niên đang đứng trước mặt và tự hỏi tai có nghe lầm chăng. Hiển nhiên, người sốc nhất là Trang Trang. Cô hoàn toàn không hiểu lý do gì mà Hải Luân muốn huỷ lễ đính hôn. Trong thoáng chốc, cô đứng ngây ra.
“Trương Hải Luân!” – Phải mất mấy phút sau, Trang Trang mới cất nổi giọng – “Anh có biết mình nói gì không hả? Huỷ đính hôn ư?”
Khi bản thân đã bình tĩnh trở lại, Hải Luân chậm rãi đưa mắt nhìn cô, gật đầu: “Phải! Anh không thể đính hôn với em. Anh xin lỗi!”
“Xin lỗi? Rốt cuộc, lý do gì khiến anh muốn huỷ buổi lễ hạnh phúc của chúng ta?” – Trang Trang gần như không kiểm chế được sự xúc động.
“Anh không yêu em! Tình cảm anh dành cho em đã hết từ rất lâu rồi.” – Hải Luân nhắm mắt – “Giờ trái tim anh chỉ có duy nhất hình bóng một người!”
Đối diện, Trang Trang hoàn toàn bất động cùng đôi mắt mở to trống rỗng. Nhưng rất nhanh sau đó, cô liền hỏi hệt như bản thân đã biết điều này rất rõ:
“Là Hạ Tuyết phải không?”
Ngạc nhiên trong vài giây rồi cái nhìn từ từ dịu xuống, Hải Luân gật đầu.
“Tại sao? Tại sao vậy?” – Trang Trang hét lên nghẹn ngào – “Cô ấy chỉ là kẻ thứ ba chen vào chúng ta! Anh chọn cô ấy mà không chọn em sao???”
Đối diện, Hải Luân nói thật lớn gần như át đi mọi âm thanh khác:
“Vì anh nợ Hạ Tuyết quá nhiều!!! Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu đính hôn với em hay bất kỳ cô gái nào khác! Suốt cuộc đời này…”
“Nợ?! Ý anh là gì?”
Dù đã cố kiềm chế nhưng nước mắt vẫn ứa ra chảy dài trên gương mặt đau đớn khi Hải Luân nhìn trực diện Trang Trang, trả lời đứt quãng:
“Hạ Tuyết… vì anh mà chết! Cô ấy còn âm thầm hiến giác mạc cho anh!”
Đôi lông mày đang cau lại của Trang Trang đột ngột dãn ra, cái nhìn đứng yên kinh ngạc: “Cái gì?! Hạ Tuyết chết rồi sao? Hiến giác mạc ư?”
“Đúng vậy!” – Hải Luân gạt nhanh hai dòng lệ trong suốt, cố để giọng nói rõ hơn – “Trọng Lâm, kẻ mất tính người đó muốn tông chết anh nhưng Hạ Tuyết đã lao vào ngăn. Hậu quả, cô ấy chết vì mất máu! Trước khi đi gặp Trọng Lâm, cô ấy đến bệnh viện viết giấy hiến giác mạc cho anh!”
Nghe xong những điều đó, Trang Trang không thể đứng vững được nữa. Cô ngã người ra sau, lưng dựa mạnh vào bức tường. Vẻ mặt cô thất thần giống hệt Hải Luân lúc nãy khi nghe Trọng Lâm báo tin dữ. Cô gái họ Tô quá bất ngờ trước điều này. Trang Trang không thể tin nổi Hạ Tuyết đã chết và còn vì cứu Hải Luân. Cả việc hiến giác mạc để anh có lại ánh sáng… Trong thoáng chốc, Trang Trang thấy bản thân chẳng thể sánh bằng Hạ Tuyết, sau những hy sinh mà người con gái ấy dành cho Hải Luân. Có lý nào, tình yêu của Hạ Tuyết lại nhiều đến thế, cao thượng đến thế? Còn cô thì sao?
Có một sự thật Trang Trang vẫn giấu kín… Vốn dĩ cô biết rất rõ rằng, Hải Luân đã không còn tình cảm với mình, trong trái tim anh chỉ có bóng hình của Hạ Tuyết. Từ rất lâu. Vào buổi chiều đến xin lỗi Hải Luân cách đây mấy tháng trước, Trang Trang vô tình trông thấy bức vẽ được che bởi tấm vải trắng của anh đặt gần cửa sổ. Đó là bức hình vẽ Hạ Tuyết! Cái giây phút trông rõ gương mặt cười hạnh phúc của Hạ Tuyết trong tranh thì Trang Trang hiểu suốt cuộc đời này mình sẽ không bao giờ vượt qua người đó. Vì vốn dĩ khi ấy, Hải Luân đang bị mù nhưng lại có thể vẽ ra một bức tranh đẹp như thế thì nghĩa là, tình cảm anh dành cho Hạ Tuyết rất nhiều. Người con gái này hoàn toàn nắm giữ trái tim Hải Luân. Thế nhưng, Trang Trang vẫn giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn nói cười vui vẻ với anh. Chính cô đã tự lừa dối bản thân… Để rồi giờ đây, cô phải chấp nhận mình thật sự đánh mất Hải Luân, mất đi tình yêu hơn bốn năm qua.
Tất cả quá muộn để níu kéo! Không thể bắt đầu lại được nữa. Phải buông tay.
“Anh… yêu Hạ Tuyết nhiều như vậy sao?”
Im lặng. Mấy giây sau, Hải Luân đáp khẽ khàng, kiên quyết và chắc chắn:
“Anh nợ Hạ Tuyết món nợ ân tình lớn lao! Anh không biết, cả đời này có thể quên cô ấy. Nếu anh vẫn ở bên em thì em sẽ là người đau khổ nhất!”
Nhắm mắt, Trang Trang kiềm nén hàng ngàn xúc cảm đau đớn trong mình. Trái tim thật sự chết. Dẫu vậy, còn có lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ ư?
“Được! Em sẽ làm theo mong muốn của anh: huỷ lễ đính hôn hôm nay!”
Không để Hải Luân kịp nói gì là Trang Trang mau chóng quay lưng, gương mặt bình thản đến kỳ lạ và đôi mắt ráo hoảnh ánh lên cái nhìn mạnh mẽ:
“Kể từ giờ phút này, Tô Trang Trang với Trương Hải Luân chính thức chia tay! Tình yêu của chúng ta chấm dứt tại đây! Anh đi đi!”
Sau một thoáng bất động, Hải Luân chậm rãi cúi đầu đồng thời bảo thật khẽ:
“Xin lỗi và cám ơn em, Trang Trang! Tạm biệt!”
Dứt lời, Hải Luân xoay lưng rời khỏi phòng làm lễ trước sự chứng kiến của mấy trăm quan khách đến tham dự. Ai ai cũng sững sờ kinh ngạc. Tiếp theo, ông bà Trương cùng Hải Long tức tốc đuổi theo Hải Luân. Còn ông Tô thì đạp đổ chiếc bánh kem mười mấy tầng, gào lên điên tiết vì mất mặt.
Dõi theo bóng dáng vội vã của Hải Luân khuất dần sau cánh cửa, Trang Trang ngồi phịch xuống đất, chiếc váy màu hồng nhạt đang mặc xoè rộng, phủ dài ra phía sau. Trông cô giống hệt nàng công chúa bị hoàng tử bỏ rơi tại chính thánh đường của mình… Lễ đính hôn không có chú rể hôm đó kết thúc trong tiếng khóc tức tưởi xót xa của cô dâu.
***
Buổi trưa vài ngày sau, trong căn phòng lặng im như tờ, Hải Luân ngồi bên cửa sổ mắt nhìn bức tranh vẽ Hạ Tuyết mấy tháng trước. Trông nụ cười rạng rỡ ấy, lòng anh càng thêm đau đớn bởi ân hận mình đã đánh mất cô. Nếu anh can đảm nói ra tình cảm của mình sớm hơn thì hẳn, mọi chuyện không mang kết cuộc đáng buồn này. Muộn màng! Có những điều mãi mãi trở thành vết thương chẳng thể xoá nhoà trong cuộc đời một ai đó. Chắc rằng, đây là cách Thượng Đế trừng phạt con người vì sự ích kỷ, mù quáng, tham lam.
Hải Luân cảm thấy bản thân đã đúng khi huỷ bỏ lễ đính hôn với Trang Trang. Anh biết, điều đó sẽ là cú sốc nặng nề với cô thế nhưng đây cũng là lựa chọn tốt nhất cho cô trong tương lai. Hạnh phúc không thể trọn vẹn nếu kết hôn với người không yêu mình. Suy cho cùng tất cả đều do Hải Luân gây ra… Vì anh tham lam nên làm tổn thương sâu sắc hai cô gái quan trọng với mình. Hạ Tuyết và Tô Trang Trang – Anh đã đối xử bất công với họ! Chính vì vậy, huỷ lễ đính hôn là việc làm đúng đắn không hối hận.
Đưa tay rờ lên gương mặt rạng rỡ của Hạ Tuyết trong tranh rồi Hải Luân khẽ mỉm cười. Sau vài ngày suy nghĩ kỹ càng, anh quyết định rời khỏi Việt Nam, đi du lịch một vài nơi. Một phần để giúp bản thân nguôi ngoai nỗi đau trong lòng, phần khác là bởi anh sẽ thực hiện lời hứa với Hạ Tuyết: đến nhiều nơi trên thế giới ngắm nhìn những cảnh đẹp! Anh chàng họ Trương muốn dùng chính đôi mắt mà cô đã để lại cho mình, quan sát cuộc đời rộng lớn này. Đó là cách duy nhất anh có thể làm cho Hạ Tuyết… Một điều thật ý nghĩa!
Đang chìm trong những dòng suy nghĩ miên man thì chợt Hải Luân nghe tiếng gọi cửa dồn dập, đồng thời tiếng Hải Long vang lên đầy sốt sắng:
“Anh, mở cửa!”
Hải Luân đến mở toang cửa phòng và thấy vẻ mặt khác lạ của em trai.
“Có chuyện gì vậy?”
“Anh có thư… Là của cô gái tên Hạ Tuyết.”
Kinh ngạc, Hải Luân giật lá thư trên tay em trai rồi lập tức hướng cái nhìn ngay dòng From. Đôi mắt sáng hẳn khi anh trông rõ hai từ “Hạ Tuyết”…
***
Chiều, cổng biệt thự họ Trọng mở và tên vệ sĩ ngạc nhiên khi đứng trước mặt là Trương Hải Luân – anh chàng mù lần trước được đưa về đây. Chẳng để tên nọ nói gì là Hải Luân đã thở dài, giọng trầm:
“Không quá khó để tôi tìm ra biệt thự khủng như vậy! Trọng Lâm, có ở nhà chứ? Tôi có việc rất quan trọng muốn gặp anh ta!”
Im lặng vài giây rồi tiếp đến, tên vệ sĩ gật đầu mời Hải Luân vào bên trong.
… Đảo mắt nhìn căn phòng rộng lớn trắng toát, Hải Luân ngạc nhiên bởi không ngờ phòng của một cậu chủ danh giá lại đơn điệu và ít đồ đạc như thế. Cũng giống Hạ Tuyết, anh cảm giác nơi này dành cho đứa trẻ tự kỷ nào đấy.
“Kinh ngạc thật! Mày chủ động đến tìm tao nữa à?” – Chất giọng mỉa mai của Trọng Lâm thình lình vang lên.
Chậm rãi quay qua bên phải, Hải Luân thấy trên ghế sofa dài, Trọng Lâm ngồi ngã người ra phía sau, chân gác chéo hình chữ ngũ và miệng thì luôn phì phò điếu thuốc. Trông sắc mặt hắn không được tốt, nếu không muốn nói rằng khá tệ, kiểu như mệt mỏi do nhiều đêm mất ngủ. Chưa hết trên chiếc bàn đối diện, mấy chai rượu ngoại nằm lăn lốc kế bên những điếu thuốc tàn lụi. Bất chợt, anh nhớ lại lời tên vệ sĩ ban nãy lúc cả hai bước lên các bậc thang: “Sau lễ đính hôn của anh Trương thì cậu chủ cứ nhốt mình ở trong phòng, ăn uống không màng, chỉ uống rượu. Tôi sợ cậu ấy đang huỷ hoại bản thân mình. Đặc biệt là khi cô Hạ mất…”
Khẽ thở ra, Hải Luân từ từ tiến đến gần chỗ Trọng Lâm. Khi còn cách chiếc bàn vài bước chân thì anh dừng lại đồng thời buông câu nhẹ hẫng:
“Vậy ra, cái chết của Hạ Tuyết khiến anh sa sút tinh thần như thế sao?”
Nhìn chằm chằm vẻ mặt bình thản của Hải Luân, Trọng Lâm cười nhạt nhẽo vì nghe đối phương gọi mình bằng từ “anh” lịch sự.
“Gì? Muốn xỏ tao hả?” – Vứt nhanh điếu thuốc hút dở, Trọng Lâm thở ra những làn khói trắng và nheo mắt – “Lễ đính hôn thế nào, chàng đẹp trai?”
Đáp lại câu hỏi giễu cợt đó bằng thái độ điềm nhiên, Hải Luân bảo từ tốn:
“Đúng với mục đích anh muốn còn gì. Tôi và Trang Trang chia tay! Chẳng còn lễ đính hôn nào nữa cả. Cũng dễ đoán nhỉ?”
“Nè, sao mày lại xưng hô thế hả? Giống như giữa hai chúng ta chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Đáng lý mày phải hận tao ghê gớm lắm.”
Có điều đó mơ hồ phản chiếu trong đôi mắt Hải Luân khi trông nụ cười bỡn cợt của Trọng Lâm. Chính xác thì đấy là sự… ganh tị!
“Tất nhiên tôi rất hận anh, đến mức có thể đâm một nhát thật mạnh vào tim anh! Nhưng, vì người đó nên tôi đành tha thứ!” – Vừa nói, Hải Luân vừa lấy ra lá thư rồi đặt ngay ngắn lên bàn – “Biết gì không? Thư Hạ Tuyết gửi tôi.”