Từ từ mở mắt ra, Trọng Lâm thấy một trần phòng màu trắng nhẵn mịn. Không gian hơi tối và có vài tia nắng sậm màu soi rọi vào bên trong. Những tia sáng lung linh ấy giống như bên ngoài đang là buổi chiều, ngày sắp kết thúc. Hắn mệt mỏi vì thuốc mê chưa tan hẳn, đầu óc lênh đênh như say sóng. Trống rỗng. Sao hắn không nhớ gì hết, mọi thứ đều mơ hồ. Chậm rãi, Trọng Lâm ngồi dậy nhưng chợt nhăn mặt bởi đau nhói ở bụng. Thở nặng nhọc, hắn hướng cái nhìn xuống thấy phần bụng bên dưới được quấn băng trắng. Xong, hắn đảo mắt lướt sơ không gian xung quanh. Là một phòng bệnh cao cấp. Hắn tự nhủ, mình bị thương ư? Vì sao? Và ai gây ra? Thế rồi đột ngột, dòng điện cực mạnh xẹt ngang qua não hắn khiến vô số những hình ảnh rối rắm xuất hiện… Hạ Tuyết đến nhà họ Trọng từ rất sớm. Cô hôn rồi dùng dao đâm mạnh. Máu. Hắn lái chiếc xe hơi màu xám định lao vào Hải Luân đang băng qua đường. Hạ Tuyết xuất hiện trước đầu xe và…
Đôi mắt Trọng Lâm mở to bần thần khi nhớ lại cảnh Hạ Tuyết nằm trong vũng máu đặc sệt. Cô mỉm cười… Buông tay… Gục đầu… Hắn nhớ ra toàn bộ sự việc kinh hoàng sáng nay. Tức thì, Trọng Lâm vùng dậy bước xuống giường nhanh chóng dù vết thương khiến hắn đau kinh khủng, miệng bắt đầu gọi thất thanh: “Hạ Tuyết! Hạ Tuyết! Hạ Tuyết!”
Rất nhanh, cửa phòng bật mở, ba tên vệ sĩ chạy vào hớt hải bởi thấy Trọng Lâm vừa bước lảo đảo vừa không ngừng gọi tên Hạ Tuyết trong tuyệt vọng.
“Cậu chủ! Cậu đừng cửa động mạnh, kẻo ảnh hưởng đến vết thương!” – Ba tên vệ sĩ đỡ lấy Trọng Lâm, khuyên nhủ với vẻ lo lắng.
Được đỡ để có thể đứng vững, Trọng Lâm siết chặt tay áo của một trong ba tên vệ sĩ, hỏi bằng chất giọng run mạnh còn mặt trắng bệch mất thần sắc:
“Hạ Tuyết… Hạ Tuyết đâu? Cô ấy thế nào? Tôi muốn gặp Hạ Tuyết!…”
Tức thì ba tên vệ sĩ đồng loạt nhìn nhau, ái ngại. Dường như trong đôi mắt họ phản chiếu một sự cảm thông sâu sắc. Có cả nỗi buồn. Không nghe ai trả lời, thở gấp gáp Trọng Lâm lặp lại câu hỏi lần nữa thật rõ ràng mạnh mẽ:
“Nói! Hạ Tuyết thế nào? Các anh mau nói đi chứ!”
“Cậu chủ, xin hãy bình tĩnh!” – Một tên vệ sĩ nhìn vẻ mặt mong mỏi chờ đợi của cậu chủ, đáp khẽ – “Cô Hạ… chết rồi! Trước lúc được đưa vào bệnh viện. Cô ấy mất máu quá nhiều!”
Đối diện, cả người Trọng Lâm hoàn toàn bất động, gương mặt trắng bệch càng thêm nhợt nhạt còn đôi mắt thì mở trừng trừng không chớp. Hắn có nghe lầm chăng? Hạ Tuyết chết sao? Không! Không thể nào! Hắn không tin cô lại dễ dàng rời xa mình như vậy.
“Nói dối! Các người nói dối! Hạ Tuyết nhất định còn sống! Tôi không tin!” – Trọng Lâm gào lên, kích động dữ dội.
“Cậu chủ bình tĩnh! Cô Hạ đã chết! Chúng tôi hiểu tâm trạng lúc này của cậu nhưng đó là sự thật!”
“Không! Không!” – Hoang mang, Trọng Lâm đẩy mạnh ba tên vệ sĩ ra, cố gắng rời khỏi phòng bệnh – “Tôi phải gặp Hạ Tuyết! Tôi muốn gặp cô ấy!”
“Được, chúng tôi đưa cậu chủ đến chỗ cô Hạ.” – Tên vệ sĩ nọ đỡ Trọng Lâm, tự dưng bảo một câu kỳ lạ.
“Thật à? Anh biết Hạ Tuyết hiện giờ đang ở đâu sao?”
Nhìn vẻ mặt mừng rỡ của cậu chủ, tên vệ sĩ lặng im vài giây rồi đáp nhanh: “Phải… Là ở nhà xác của bệnh viện!”
Nụ cười trên môi Trọng Lâm hoàn toàn biến mất, cái nhìn trở nên rạn nứt.
… Cả người Trọng Lâm gần như đóng băng khi vị bác sĩ nhẹ nhàng kéo miếng vải trắng ra. Hắn thấy, rất rõ, thân thể nằm lặng im trong tủ xác là Hạ Tuyết. Cô ở đó, mắt nhắm nghiền, không hơi thở, không cử động, hoàn toàn chẳng còn sự sống nào tồn tại. Chết! Trọng Lâm cảm giác thời gian ngừng trôi, mọi thứ xung quanh chỉ một màu trắng xoá không hiện hữu. Hoạ chăng nếu còn tồn tại thì tất cả đều xoay vần, hỗn loạn một cách điên cuồng.
“Chúng tôi xin chia buồn với cậu Trọng về cái chết của cô Hạ Tuyết!”
Câu nói trầm của vị bác sĩ khiến Trọng Lâm tự dưng phát điên. Ngay lập tức, hắn quay qua bước đến gần rồi nắm lấy cổ áo blue của ông, hét lên:
“Tại sao các người không cứu cô ấy??? Xin lỗi thì được ích gì???”
Ba tên vệ sĩ hốt hoảng chạy vào kéo Trọng Lâm ra. Nhưng hiện tại vì bị đả kích quá lớn nên hắn như kẻ điên, ghì siết thật mạnh cổ áo vị bác sĩ.
“Nói!!! Vì sao các người để cô ấy chết???”
Vị bác sĩ lạ thay, vẫn bình tĩnh trước vẻ mặt đáng sợ và đôi mắt căm phẫn hệt như ngọn lửa muốn thêu đốt tất cả của đối phương, từ tốn đáp:
“Xin cậu Trọng bình tĩnh, kẻo động đến vết thương. Sự thật là cô Hạ Tuyết đã chết trước khi được đưa vào bệnh viện. Chúng tôi đành bất lực!”
“Nói dối! Làm sao Hạ Tuyết chết sớm như thế chứ???”
“Cô ấy mất máu quá nhiều do sẩy thai…”
“Cái gì?!” – Trọng Lâm cắt ngang lời bác sĩ bằng vẻ vô cùng kinh ngạc – “Sẩy thai??? Hạ Tuyết mang thai ư???”
Tháo nhẹ tay Trọng Lâm ra, vị bác sĩ chỉnh sửa lại cổ áo blue, gật đầu:
“Đúng thế thưa cậu Trọng, kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy, cô Hạ Tuyết mang thai được hai tuần!”
Lần này thì Trọng Lâm cảm giác trái tim hoàn toàn ngừng đập. Gương mặt không còn vẻ giận dữ đáng sợ nữa mà thay vào đấy là sự đờ dại đến đáng thương. Trông hắn như kẻ mất hết sự sống với cái nhìn trắng dã đó! Trọng Lâm nhớ trước lúc chết, Hạ Tuyết đã nói với mình những từ ngữ đứt toạc rời rạc: Con… Đứa bé… trong bụng… Khi ấy, hắn cũng phần nào đoán ra việc cô đang có mang. Giờ đây nghe chính miệng bác sĩ báo rằng Hạ Tuyết sẩy thai thì hắn bị đả kích dữ dội hơn nữa.
Chậm rãi xoay người sang bên, Trọng Lâm nhìn thi thể lạnh ngắt của Hạ Tuyết bằng đôi mắt đỏ hoe, những cảm xúc đau đớn giằn xé cơ thể bởi sự thật tàn khốc. Lần đầu tiên, người con trai ấy nhận ra cả thế giới như không hề tồn tại. Chỉ duy nhất màu trắng tang tóc. Ngay bây giờ, không điều gì diễn tả hết nỗi đau to lớn mà hắn đang gánh chịu.
Nhích từng bước lại gần chỗ Hạ Tuyết nằm, Trọng Lâm từ từ quỳ xuống và nhẹ nhàng nắm bàn tay không còn hơi ấm của cô. Đôi vai run mạnh, cảm tưởng như cơ thể của hắn quá nhỏ để chịu đựng vô vàn những đau đớn quá lớn. Hai dòng lệ lăn dài, hắn cúi đầu đồng thời nói với giọng nghẹn ngào:
“Tôi hại chết em rồi! Là tôi đã hại em!… Hạ Tuyết!”
Chứa đựng trong nỗi đau to lớn lẫn nước mắt tang thương là lời oán trách chính mình của Trọng Lâm. Nhưng đồng thời, hắn cũng trách Hạ Tuyết vì đã không cho hắn biết điều đó. Hắn giận cô đã che giấu việc mình đang mang thai. Nếu như, Trọng Lâm hay tin này sớm hơn thì có lẽ mọi thứ sẽ không kết thúc đau đớn như hôm nay. Hắn không phải đánh mất cô mãi mãi. Nói đúng hơn là, cả hai sẽ không mất nhau đến suốt cuộc đời…
“Tại sao?… Tại sao em lại giấu tôi? Lúc nào em cũng đối xử tàn nhẫn với tôi…! Tôi hận em, hận em, hận em! Hạ Tuyết!”
Chứng kiến cảnh Trọng Lâm không ngừng cất lời oán trách bên thi thể lạnh giá của Hạ Tuyết, ba tên vệ sĩ và vị bác sĩ giấu tiếng thở dài.
“Vậy, cậu chủ tôi có thể mang xác cô Hạ về?”
“Việc này thì không được. Theo những gì báo lại thì cô Hạ Tuyết tình nguyện hiến xác cho bệnh viện chúng tôi. Ngoài ra, cô ấy còn viết một tờ giấy xin hiến giác mạc cho một người tên Trương Hải Luân!”
Câu nói kia vừa dứt là tức khắc Trọng Lâm ngước lên đồng thời bật dậy hỏi:
“Hiến giác mạc cho Trương Hải Luân? Hạ Tuyết muốn như vậy???”
Thấy bác sĩ gật đầu, đứng bênh cạnh một tên vệ sĩ nhíu mày ra điều hết sức ngạc nhiên: “Nếu thế… lý nào cô Hạ đã có ý định tự sát?!”
Sau điều nghi vấn của tên vệ sĩ, Trọng Lâm đứng sững sờ.
Vốn, Hạ Tuyết có ý định tự sát?
“Cũng có thể là vậy.” – Vị bác sĩ đưa mắt sang thi thể cô gái trẻ, thở mạnh.
Không hiểu sao, trong đầu Trọng Lâm bỗng dưng xuất hiện những suy nghĩ kỳ lạ. Ban đầu chúng như các mảnh ghép rời rạc không liên quan nhưng đến lúc này thì hắn đang dần dần lắp nối lại. Những sự việc xảy ra trong mấy ngày qua, kể cả hôm nay, bắt đầu liên kết thành một chuỗi thống nhất. Từ chuyện Hạ Tuyết khuyên Trọng Lâm dẹp bỏ thù hận, đến hành động muốn giết hắn của cô và có ý định tự sát theo rồi cuối cùng là hiến giác mạc cho Hải Luân. Tất cả đều trở nên rõ ràng… Và ngay bây giờ, Trọng Lâm dần dần hiểu ra mục đích của Hạ Tuyết – Rốt cuộc, người con gái ấy vẫn chỉ vì cái kẻ mà hắn căm ghét.
“Ha ha ha!” – Trọng Lâm bỗng nhiên cười giễu cợt – “Ra là vậy! Cuối cùng, em cũng chỉ nghĩ cho Trương Hải Luân! Em tự sát cùng tôi để hiến giác mạc cho hắn!… Trong lòng em vốn dĩ không có tôi! Em thật tàn nhẫn!”
Đột ngột, Trọng Lâm nhớ có lần thấy Hạ Tuyết cùng Hải Luân bước ra khỏi nhà nghỉ và rồi hắn ngừng cười… Một cách bất ngờ, Trọng Lâm chạy vào đến giữ chặt lấy bờ vai Hạ Tuyết, lay mạnh:
“Vậy đứa bé trong bụng em là của tôi hay của Trương Hải Luân??? Em trả lời đi! Trả lời đi!”
Thấy cậu chủ quá xúc động, ba tên vệ sĩ liền mau chóng đến gần, dùng hết sức ngăn lại rồi lập tức kéo hắn rời khỏi phòng.
Lắng nghe tiếng thét lớn điên cuồng của Trọng Lâm ở bên ngoài, vị bác sĩ thở dài lắc đầu liên tục. Xong, ông tiến lại chỗ Hạ Tuyết đang nằm bình yên, nhàng kéo tấm vải trắng lên che qua đầu thi thể giá lạnh của cô gái trẻ. Từ giờ về sau, cô sẽ không phải lo lắng phiền muộn điều gì nữa bởi đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian lắm khổ đau này… Kết thúc!
***
Vài ngày sau cái chết của Hạ Tuyết, Hải Luân nhận tin báo của bệnh viện có người hiến giác mạc cho mình. Tất nhiên, anh và mọi người trong gia đình vui mừng khôn tả. Nhưng có điều, họ không được biết người tốt bụng ấy là ai.
***
Một tháng sau.
Vào buổi chiều nọ, trong con hẻm nhỏ vắng bóng người lúc nào cũng ẩm ướt nhếch nhác sình lầy, Hải Luân bước đi thật chậm rãi thỉnh thoáng tránh những bịch rác nằm lăn lốc ra giữa đường. Sau ca mổ cấy ghép giác mạc, thị lực của anh gần như hoàn toàn hồi phục. Chính vì không biết Hạ Tuyết chết và hiến giác mạc cho mình nên chàng trai này ngày hôm nay đã đến đây…
Dừng chân, Hải Luân khẽ khàng đưa mắt ngước nhìn ngôi nhà xập xệ tồi tàn đang đóng cửa im lìm. Đó là nhà của Hạ Tuyết. Lý do của cuộc viếng thăm là gì ư? Chỉ đơn giản, anh muốn gặp người con gái ấy lần cuối trước khi diễn ra lễ đính hôn của mình và Trang Trang vào ngày mai! Đã khá lâu, Hải Luân không gặp Hạ Tuyết. Kể từ sau buổi chiều tồi tệ kia, vết thương trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai ấy thế buồn cười thay, sâu thẳm con tim anh vẫn mong gặp cô, được nghe giọng nói và tiếng cười của cô. Dẫu không ngừng nhớ nhung thế nhưng Hải Luân chưa thể tha thứ cho những gì Hạ Tuyết gây ra với mình: những việc làm cùng lời lẽ gây tổn thương mà cô dành cho anh.
Nhìn cánh cửa đóng kín, đôi mắt vừa có lại ánh sáng của Hải Luân phản chiếu nỗi buồn thăm thẳm. Thật chất anh chẳng hề có ý định đến nhà Hạ Tuyết nhưng không rõ vì sao đi loanh quanh hồi lâu bản năng lại đưa đẩy vào tận đây. Lúc nhận thức ra mọi thứ xung quanh thì anh đã đứng trước cửa nhà Hạ Tuyết… Lẽ nào, lý trí vẫn không thể làm chủ con tim? Tại sao tình cảm Hải Luân dành cho cô lại nhiều như vậy? Dù cả hai chưa hề trải qua thứ mà người ta hay gọi là “khó khăn mới biết chân tình”. Yêu là yêu! Nó đến thật bất ngờ, không lường trước được.
Lúc này, Hải Luân mong mỏi được gặp Hạ Tuyết vô cùng. Anh muốn Hạ Tuyết thấy cậu bạn Trương Hải Luân cô xem thường đã không còn là thằng mù vô tích sự nữa và đủ khả năng bảo vệ cô như bao chàng trai khác. Thậm chí, Hải Luân đã nghĩ rằng bản thân có thể tự tin đối mặt với anh chàng giàu có nào đó lần trước Hạ Tuyết đã nói đến, giành lại trái tim cô… Chỉ cần ngay bây giờ, Hạ Tuyết xuất hiện mỉm cười rồi nói xin lỗi là Hải Luân nhất định giữ chặt cô trong vòng tay, không để cô rời xa mình nữa. Anh sẽ tha thứ tất cả dù trái tim vẫn còn tổn thương sâu sắc.
Cái nhìn mong mỏi dịu lại, Hải Luân hơi cúi mặt đồng thời cười nhạt nhẽo bởi khinh bỉ cái ý nghĩ điên rồ của mình. Anh nhận ra bản thân là một kẻ xấu xa khốn nạn. Nhận lời đính hôn với người con gái này nhưng trái tim cứ hướng về người con gái khác. Tệ hại! Vợ Hải Luân trong tương lai là Trang Trang chứ không phải Hạ Tuyết. Anh thấy mình đã bất công với cô gái họ Tô. Đáng lý, anh nên quên Hạ Tuyết mới phải vì có lẽ giờ đây cô đang sống hạnh phúc bên cạnh người con trai giàu có lắm tiền và quên anh rồi…
Chợt giật mình khi Hải Luân nghe chất giọng khàn khàn ở ngay bên cạnh: “Cậu tìm ai sao?”
Quay qua, Hải Luân thấy một người phụ nữ trung niên thấp lùn đang hướng cái nhìn chờ đợi vào mình. Đó là dì sáu, người hàng xóm Hạ Tuyết vẫn kể.
“Cậu tìm ai hả?” – Vừa hỏi, dì sáu vừa chỉ tay lên ngôi nhà xập xệ trên cao.
“Vâng…” – Hải Luân lưỡng lự đáp – “Cháu là bạn học của Hạ Tuyết.”
“Hạ Tuyết không còn ở đây nữa. Mấy tháng trước, Hạ Tuyết rời khỏi nhà, bỏ ông bố rượu chè, đi đâu chẳng rõ. Hiện, chẳng biết con bé ở đâu.”
“Vậy bố cô ấy thì sao?”
“Ổng cũng bỏ đi biệt tích hồi tháng rồi, sống chết ra sao không ai biết.”
Đối diện, gương mặt Hải Luân trở nên buồn bã. Vẻ như, số phận không cho anh và Hạ Tuyết gặp lại nhau. Dù vậy anh nghĩ, có lẽ đây cũng là điều tốt.
“Dì cho cháu hỏi, Hạ Tuyết có phải làm PR trong một bar cao cấp?”
“Đúng rồi! Gia đình nghèo khó, bố lại rượu chè cờ bạc và hay mắc nợ nên Hạ Tuyết làm PR ở cái bar gì đấy. Cũng tội con bé lắm, bị ổng đánh hoài.”
Thoáng bất động trong vài giây rồi Hải Luân thở ra thật nặng nề. Anh đã hy vọng rằng những điều Hạ Tuyết nói về việc bản thân làm PR chỉ là bịa đặt nhưng đến lúc này thì dường như mọi thứ đã vậy, chẳng đổi khác được. Cúi chào dì sáu, Hải Luân xoay lưng đi ngược trở ra con hẻm vắng. Anh nghĩ đã đến lúc phải từ bỏ người con gái vốn dĩ không bao giờ thuộc về mình…