Hiển nhiên, Hạ Tuyết sững sờ đến mức nào khi nghe câu đe doạ đáng sợ từ Trọng Lâm. Chuyện tệ hại gì đang diễn ra? Vốn dĩ, cô muốn kết thúc mọi chuyện để bắt đầu cuộc sống mới nhưng sau cùng lại khiến hắn thù hận chồng chất thêm thù hận. Hạ Tuyết hiểu rõ tính Trọng Lâm, một khi đã nói thì sẽ làm. Hắn sẽ giết Hải Luân???
“Ngừng lại đi Trọng Lâm! Giết người anh sẽ vào tù!”
“Tôi không quan tâm hậu quả có thể ra sao! Chỉ khi Trương Hải Luân biến mất vĩnh viễn thì em mới hết nghĩ về hắn! Tôi sẽ làm điều đó!”
Lắc đầu hoang mang, Hạ Tuyết cố gắng ngăn cơn điên cuồng từ Trọng Lâm:
“Dừng lại đi! Đừng làm thế! Hãy vì một người rất quan trọng với anh trong tương lai! Đó là đứa…”
Lúc Hạ Tuyết định nói ra bốn từ “Đứa con của anh!” thì Trọng Lâm đã mau chóng cắt ngang bằng một câu thật khẽ nhưng đủ để cô nghe rõ ràng:
“Người quan trọng với tôi trong tương lai? Là em sao? Hạ Tuyết, em quá đề cao bản thân mình đó! Sẽ không ai có thể khiến tôi thay đổi quyết định! Tuyệt đối không ai cả!”
Mắt Hạ Tuyết mở to trân trối và bờ môi mở hé giờ đây cứng đơ, không thốt ra nổi lời nào nữa. Có phải cô vừa nghe Trọng Lâm bảo dứt khoát rằng, tuyệt đối không ai có thể ngăn hắn giết Hải Luân. Ngay cả đứa bé sắp hình thành… Kín đáo đặt tay lên bụng mình, Hạ Tuyết cảm giác lòng đau đớn vô vàn, tim như vỡ ra thành từng mảnh. Lý nào, niềm hy vọng cuối cùng đã thật sự vụt tắt? Hắn không cần đứa con này sao?
Về phía Trọng Lâm, hắn bất chợt thấy quả cầu pha lê Tuyết mùa hè mình tặng Hạ Tuyết trước đây, nằm trên bàn ăn. Nãy giờ hắn đã không để ý. Tự dưng hắn thấy buồn cười khi cô lấy vật kỷ niệm này ra vào lúc này. Khẽ nhếch mép, hắn chậm rãi cầm quả cầu lên.
“Hà, em vẫn còn giữ món quà tôi tặng ư? Giờ còn nghĩa lý gì nữa!”
Giật mình, Hạ Tuyết liền đưa mắt nhìn về phía Trọng Lâm… Là lần cuối cô thấy quả cầu pha lê Tuyết mùa hè trước khi hắn đưa nó lên cao rồi buông tay. BỐP! Âm thanh của pha lê chạm xuống nền sàn vang lớn. Vụn vỡ. Miểng văng tung toé dưới chân bàn. Và Hạ Tuyết, gần như chết lặng bởi thấy vật kỷ niệm duy nhất đó tan nát.
“Chỉ có một thứ duy nhất cần kết thúc! Không phải thù hận mà là quá khứ trước đây!” – Buông câu lạnh băng vô cảm ấy xong, Trọng Lâm lập tức xoay lưng rời khỏi phòng khách.
Còn lại một mình, Hạ Tuyết vẫn đứng bất động, hướng ánh mắt trống rỗng vào các mảnh vỡ nằm ngổn ngang. Vẻ mặt cô tái nhợt thất thần. Để rồi mấy phút sau, những dòng nước nóng hổi chực trào từ đôi mắt đứng yên ấy. Vào khoảnh khắc đau đớn đó, cô hiểu rằng: Quá khứ đã hoàn toàn bị chôn vùi…
Đập tan quả cầu có nghĩ là, đối với Trọng Lâm, quá khứ thật sự chết!
***
Sẽ không ai có thể khiến tôi thay đổi quyết định! Tuyệt đối không ai cả!
Câu nói dứt khoát của Trọng Lâm ngày hôm qua vang lên trong đầu Hạ Tuyết khi đang đứng trước cổng bệnh viện mắt thành phố. Suốt buổi chiều và tối, cô đã suy nghĩ rất nhiều về mọi chuyện kể từ lúc bắt đầu cho đến thời điểm hiện tại. Và sáng nay cô quyết định đi đến lựa chọn sau cùng, điều mà bản thân nghĩ sẽ là tốt nhất cho mình với cả Trọng Lâm và Trương Hải Luân. Nhưng đó là gì?… Lưỡng lự trong ít phút, Hạ Tuyết đưa mắt nhìn toà bệnh viện rồi mạnh dạn bước vào bên trong. Chẳng rõ, cô muốn làm gì.
… Vài giờ sau, Hạ Tuyết chậm rãi đi ra khỏi cổng bệnh viện với dáng vẻ buồn bã. Cô vừa hoàn thành xong việc cần làm. Đưa mắt nhìn dòng người qua lại, cô bỗng dưng thấy lạc lỏng. Chợt, Hạ Tuyết bắt gặp chiếc xe buýt chạy ngang qua, tức thì trong đầu nghĩ về một người. Khẽ thở ra, cô tiếp tục cất bước cùng ý định sẽ đến chỗ người đó.
Trước cổng nhà họ Trương có chiếc xe hơi Toyota đỗ ịch lại, nhanh chóng cửa xe mở, Hải Luân và Trang Trang bước xuống. Họ vừa đi siêu thị về. Hôm nay bà Trương xuất viện nên cả gia đình quyết định làm một bữa thật ngon đồng thời cũng ăn mừng chuyện đính hôn sắp diễn ra của hai người.
“Anh xách được chứ, hay để em phụ?” – Trang Trang đóng cốp xe, nhìn qua bạn trai cầm mấy chiếc túi nặng trịch đang khó khăn bước lên bậc thềm.
“Ừm, không sao. Anh không ngờ là chúng ta mua nhiều đồ đến vậy.” – Hải Luân cẩn thận nhẩm đếm số bậc thang rồi thở dài bảo.
“Lâu lâu cả nhà mới có một dịp vui vẻ như thế, phải chịu cực một tí chứ.”
“Anh đùa thôi. Mốt kết hôn với cô chủ danh giá còn cực hơn ấy.”
“Anh dám ám chỉ em hành hạ anh à? Ghét thật!”
Hình dung ra điệu bộ giận dỗi của Trang Trang, Hải Luân liền bật cười.
Trong lúc anh chàng họ Trương và Trang Trang nói cười vui vẻ thì cách đó không xa ngay phía sau bức tường, Hạ Tuyết đứng nhìn họ. Thấy Hải Luân mỉm cười hạnh phúc, cô thấy lòng vô cùng nhẹ nhõm. Nhớ lại buổi chiều ở nhà Trọng Lâm lần trước, vì bất đắc dĩ cô phải thốt ra những lời làm tổn thương anh sâu sắc. Bản thân cứ lo lắng anh sẽ buồn khổ trong nhiều ngày nhưng giờ thì mọi chuyện đã ổn. Thật tốt! Hẳn, Trang Trang chính là người đã giúp Hải Luân vượt qua những điều tệ hại. Đến lúc này thì Hạ Tuyết tin rằng: cô gái xứng đáng ở cạnh anh không ai khác ngoài Trang Trang.
Hạ Tuyết rất muốn nói lời xin lỗi Hải Luân nhưng không đủ dũng cảm. Và cô cũng hiểu sau ngày hôm ấy, chắc rằng anh không còn muốn gặp hoặc nghe giọng nói của mình nữa. Điều đó khiến trái tim cô đau nhói. Dẫu vậy, Hạ Tuyết đã nghĩ như thế sẽ tốt hơn! Cứ để chàng trai ấy căm ghét cô và sống một cuộc đời hạnh phúc mới.
Trương Hải Luân từng là mối tình đầu của Hạ Tuyết. Tình yêu đơn phương thầm lặng từ một phía, có nhớ nhung có nỗi buồn lẫn khổ đau. Nhưng cho đến tận bây giờ, cô vẫn không hối hận vì đã yêu anh bởi biết rằng mình đã trao tình cảm vào người hoàn toàn xứng đáng. Kể từ giây phút này, cô sẽ buông tay để cất hình ảnh một Trương Hải Luân vào góc khuất của con tim.
“Xin hãy sống hạnh phúc!”
Thì thầm câu nói cuối cùng xong, Hạ Tuyết mỉm cười thanh thản rồi khẽ khàng quay lưng, rời khỏi nơi đó. Dù ở phương trời nào đi nữa, cô mãi mãi chúc phúc và mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với Hải Luân vì anh là chàng trai đầu tiên mình yêu… Nắng vàng ươm trải dài trên con đường Hạ Tuyết vừa đi qua, để lại sau lưng những cánh hoa đẹp đẽ bay nhẹ nhàng trong làn gió sớm cũng giống như bóng dáng cô gái yêu đơn phương năm năm vẫn luôn thầm lặng đứng từ xa dõi theo người ấy. Đến suốt đời.
***
Tại một khu xây dựng, bụi đất, cát, xi măng bay tứ tung trong không khí. Những công nhân khuân vác oằn lưng mang các bao tải nặng nề dưới ánh nắng bắt đầu gay gắt. Không gian ồn ào vì tiếng người nói không ngừng.
“Ráng lên chú ơi, lát nữa là nghỉ rồi!” – Anh chàng mặt mày đen nhẻm nói với người đàn ông trung niên đi bên cạnh đang vất vả giữ bao cát trên vai.
Người đàn ông nọ đưa bàn tay mất hết năm ngón lên trán quẹt nhanh giọt mồ hôi vã ra như tắm rồi cười khàn đục: “Ừ chú biết, cám ơn chàng trai.”
“Trưa, chú đi ăn cơm với bọn cháu nhé. Có chỗ này bán cực ngon mà rẻ.”
“Thôi, chú ăn ổ bánh mì thịt là được.”
“Sao vậy? Tiết kiệm hả?”
“Hà, chú phải để dành tiền để còn chờ con gái về.”
… Đứng từ xa, Hạ Tuyết quan sát người đàn ông trung niên với bàn tay phải mất đi năm ngón bằng gương mặt buồn bã. Thật bất ngờ khi đó là người bố đã gây ra biết bao thống khổ cho cô. Kể từ sau khi đưa bố số tiền một trăm triệu trả nợ thì Hạ Tuyết rời khỏi nhà, thuê tạm một căn phòng ở nơi khác sống vì vậy mà khá lâu rồi không còn biết tin tức gì về ông. Ban nãy gặp lại dì sáu hàng xóm, cô mới biết bố mình đã bỏ rượu và đang làm việc chăm chỉ ở khu công nghiệp xây dựng này. Nghe xong, cô lập tức đến đây xem thử.
Thấy bố vừa vác bao cát trên vai vừa lau mồ hôi nhễ nhại, Hạ Tuyết thấy vui bởi cuối cùng ông cũng chịu làm việc, bắt đầu sống cuộc đời mới không rượu chè cờ bạc nợ nần. Nếu ngày trước ông biết thay đổi sớm thì có lẽ mọi chuyện đã tốt hơn… Nhìn bàn tay phải đã mất ngón của bố, Hạ Tuyết mỉm cười mãn nguyện. Cô tin rằng, đó sẽ là bài học khó quên đối với ông.
“Sống tốt và giữ gìn sức khoẻ bố nhé!”
Giống như lúc nãy ở chỗ Hải Luân, khi nói xong lời sau cùng, Hạ Tuyết chậm rãi xoay gót rời khỏi khu xây dựng ồn ào tiếng người lẫn tiếng động cơ ầm ĩ. Chưa bao giờ, đứa con gái ấy lại nhẹ lòng như vậy khi nghĩ về bố.
***
Bar Gossi. Hai mươi giờ chuẩn bị lên sàn.
Tất cả các PR trong phòng locker đều kinh ngạc lẫn bất ngờ khi nghe Hạ Tuyết báo sẽ rời khỏi Gossi kể từ đêm nay. Sau mấy phút đứng ngớ ra thì mọi người bắt đầu xúm xít hỏi han.
“Ê, thiệt không? Em không làm ở Gossi nữa hả?” – Mỹ Cúc vồ vập nhất.
“Ai ức hiếp em à? Nói đi, bọn chị làm chủ cho!” – Bình Mai trừng mắt.
“Không đâu mấy bà ơi. Có thể Hạ Tuyết kiếm được việc khác tốt hơn đó. Chị nói đúng chứ?” – Lam Mộng hồi hởi hệt như mình là người rời khỏi bar.
Trước bao câu hỏi dồn dập từ mọi người, Hạ Tuyết đưa tay lên ngăn và cười:
“Tất cả nghe em nói đã nào! Ừm, vì có vài lý do riêng khiến em phải rời khỏi Gossi. Nhưng yên tâm, đây là lựa chọn đúng đắn và tốt nhất cho em.”
“Nhưng, lý do là gì vậy chị?” – Quỳnh Anh tròn xoe mắt, giọng tò mò.
“Tạm thời chị chưa nói được, để lúc nào đó thích hợp chị sẽ kể rõ hơn.”
Trông nụ cười tươi đó, những PR nọ lần lượt nhìn nhau thở dài thườn thượt.
“Dù sao cũng là chuyện riêng của em, đâu ai ép được.” – Thu Ánh nhẹ nhàng – “Chúc mừng em đã tìm được cơ hội mới.”
“Lâu lâu nhớ về thăm mọi người nha, người đẹp!” – Thảo Tú nháy mắt.
“Mình sẽ nhớ bồ lắm đó. Nhớ mới đêm trước ngồi tâm sự mà giờ bồ đi rồi. Nhanh ghê!” – Kim Liên cười buồn, buông câu nhẹ hẫng.
“Cố gắng lên em.” – Cẩm Thuý vỗ vai cô em gái – “Nhớ giữ gìn sức khoẻ.”
Chứng kiến tình cảm, dáng vẻ quan tâm cùng những lời khuyên ân cần của tất cả, sóng mũi Hạ Tuyết cay cay vì xúc động. Nhưng cô tự nhủ bản thân đừng khóc nếu không họ sẽ lo lắng… Làm việc ở Gossi hơn hai năm, quãng thời gian ấy có thể không quá lâu nhưng cô đã có biết bao nhiêu kỷ niệm ở đây, với các cô gái mang gương mặt trang điểm lạnh lùng mà thật ra lại rất lo lắng cho nhau. Nụ cười hoà với nước mắt, cô đã cùng họ chia sẻ những điều ấy. Có thể nói, Hạ Tuyết gần như xem Gossi là ngôi nhà thứ hai và tất cả mọi người đều là chị em tốt của mình. Cô yêu quý họ đồng thời tin rằng họ cũng yêu quý cô… Đang đắm chìm trong vô vàn cảm xúc nghẹn ngào thì Hạ Tuyết liền nghe tiếng Khương Dung vang lên, ngay sát bên cạnh:
“Em quyết định rời khỏi Gossi ư? Bất ngờ quá!”
Quay qua, Hạ Tuyết thấy quản lý Khương đứng gần mình tự lúc nào, kế bên còn có vú Lệ. Cả hai nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến lẫn chút luyến tiếc.
“Chị Dung! Em định chào mọi người xong sẽ đến gặp chị.”
“Nghe Thuỵ Trinh đang đứng bàn ở ngoài nói chị mới vào đây ngay để kịp chào em lần cuối. Tìm được công việc tốt hơn rồi sao?”
“Dạ.” – Hạ Tuyết gật đầu – “Em xin lỗi vì không thể ở Gossi nữa.”
“Khờ quá! Em như vậy chị rất mừng. Nói gì nói, thế giới bar khắc nghiệt cũng không phải là nơi hợp với sinh viên như em. Nào, cho chị ôm một cái.”
Vừa nói Khương Dung vừa giang rộng vòng tay ôm lấy Hạ Tuyết. Nhắm mắt mỉm cười, cô chị chững chạc ấy siết chặt cơ thể mảnh mai kia. Cảm nhận được hơi ấm từ Khương Dung, Hạ Tuyết đứng lặng trong mấy giây. Rất nhanh, nước mắt ứa ra từ cái nhìn bất động của cô. Xúc cảm đau đớn không thể kiềm nén được nữa khi cô nghĩ sẽ không bao giờ mình có lại cảm giác ấm áp này bởi có một sự thật đang giấu kín… Rời khỏi vòng tay Khương Dung, Hạ Tuyết quay sang vú Lệ đang kéo vạt áo chấm nước mắt, mỉm cười gọi. Ân cần như một người mẹ, bà chậm rãi ôm cô gái trẻ. Dường như quá xúc động nên vú Lệ không nói được câu nào cả nhưng Hạ Tuyết hiểu lòng bà muốn nói gì. Lát sau, Hạ Tuyết đưa mắt nhìn lại lần nữa những cô chị PR tốt bụng, cúi đầu chào: “Cám ơn mọi người rất nhiều!”
Trước khi bước ra khỏi phòng locker, Hạ Tuyết đã nở nụ cười vô cùng rạng rỡ và vẫy tay tạm biệt mọi người. Thế nhưng lúc quay lưng đi, cô đã khóc…
Khương Dung, vú Lệ cùng những cô gái PR đó không hề biết,
đây là lần cuối cùng họ được trông thấy Hạ Tuyết.
… Bước ra cửa Gossi, Hạ Tuyết thấy Thuỵ Trinh đứng dựa lưng vào tường miệng hút thuốc còn mắt thì hướng vào khoảng không phía trước. Vô định.
“Chị chờ em sao?”
Nghe giọng Hạ Tuyết, Thuỵ Trinh quay qua đồng thời đứng thằng dậy, bảo:
“Có lẽ thế. Xong hết rồi hả? Chỉ còn mình tôi thôi chứ gì?”
“Chị Phụng “tỷ” nữa.”
“Thôi, cô ta chẳng quan tâm mấy vụ này đâu, chào chi cho mệt.” – Thuỵ Trinh tiến lại gần – “Mừng cô tìm được tương lai mới. Giữ gìn sức khoẻ.”
“Chị cũng vậy. Cám ơn chị nhiều lắm, Thuỵ Trinh!”
“Tôi có làm gì cho cô đâu. Mà cô cho Trọng Lâm biết tin chưa?”
“Chưa ạ.” – Hạ Tuyết hít sâu một hơi – “Nhưng em đã có sự lựa chọn khác!”
Nhìn vẻ mặt bình thản của cô em gái, Thuỵ Trinh gật đầu khoanh tay thở ra:
“Hy vọng, cô sẽ không hối hận với lựa chọn ấy!”
Lặng thinh chốc lát, Hạ Tuyết lại mỉm cười thật tươi, đáp nhanh: “Vâng!”
Bên ngoài gió thổi lạnh lẽo. Đó là đêm sau cùng Hạ Tuyết còn ở bar Gossi.
***
Buổi sáng, vừa mở mắt thì Trọng Lâm đã ngạc nhiên bởi thấy bên cửa sổ mở toang, bóng dáng Hạ Tuyết đứng lặng lẽ đang hướng ánh mắt ra phía ngoài, nơi có tán cây xanh um to lớn toả bóng mát cho cả khu vườn. Tuy không nhìn được gương mặt nhưng hắn cảm nhận nỗi u uất buồn bã bao trùm lên người cô gái qua dáng đứng bình yên lặng lẽ ấy. Hắn chẳng rõ Hạ Tuyết đến đây, vào phòng mình từ lúc nào và lý do vì sao cô đến sớm như vậy.
Bước xuống giường, Trọng Lâm khẽ khàng tiến lại gần Hạ Tuyết. Khi đã dừng lại ở một khoảng cách nhất định thì hắn dùng đôi tay mạnh mẽ của mình, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau lưng. Hình như khá lâu rồi hắn mới được chạm vào thân hình mảnh mai, ngửi mùi thơm trên mái tóc dài đen mượt, lắng nghe hơi thở đều đều từ người con gái này.