Tri Đồng hơi giật mình khi giọng Thục Nghi vang lên bên cạnh, nghe khẽ khàng khi cả hai đang ngồi ăn hủ tiếu gõ ngay trước cổng bệnh viện:
“Anh không khoẻ à? Thấy mệt ở đâu ư?”
“Hả? À ừm, anh ổn. Chỉ đang nhớ lại vài chuyện thôi.”
Nghe câu trả lời đượm buồn đó, Thục Nghi ngồi thẳng dậy, thở ra:
“Anh nghĩ về mẹ à? Việc anh rời khỏi nhà hẳn bà ấy bị đả kích rất lớn.”
“Anh biết.” – Tri Đồng hướng cái nhìn vô định vào khoảng không phía trước, cười buồn – “Nhưng đây là cách tốt nhất. Anh không muốn mẹ làm tổn hại đến em nữa, không muốn bà ấy càng ngày càng đi xa hơn.”
Mỉm cười gật đầu, Thục Nghi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Tri Đồng hệt như anh cố kiềm nén những xúc cảm tồi tệ trong mình.
“Sau khi bình phục, em sẽ đến chỗ người dì họ hàng xa học cắt tóc và làm nail. Dù sao, em cũng nên tìm cho mình một công việc ổn định. Còn anh, sắp tới có dự định gì không?”
Xoay qua đối diện với Thục Nghi, Tri Đồng đảo mắt rồi từ tốn bảo:
“Trước mắt, anh sẽ lấy tiền tiết kiệm ở ngân hàng mua một ngôi nhà nhỏ cho hai chúng ta. Sau đó, anh đi tìm việc làm. Với kinh nghiệm làm việc gần mười năm qua anh tin sẽ không quá khó để được nhận. Tạm thời là thế!”
“Anh mua nhà? Hai chúng ta sẽ ở chung ư?” – Thục Nghi nhíu mày.
“Ừm, số tiền anh để dành trong mấy năm qua làm việc tại ELLE không ít, mua ngôi nhà nhỏ chắc vẫn ổn.” – Tri Đồng cười đùa – “Em không muốn sống chung nhà với anh hả? Anh đàng hoàng tử tế lắm, em đừng lo.”
Phì cười trước câu nói giỡn cợt từ người yêu, Thục Nghi khoanh tay bĩu môi:
“Anh mà đàng hoàng nỗi gì! Nhưng chả sao, anh thử đụng vào em thì biết!”
“Làm gì khó chịu vậy cô nàng. Sớm muộn gì em cũng là vợ anh thôi.” – Tri Đồng vuốt nhẹ chiếc cằm xinh xắn của Thục Nghi, nựng yêu.
“Xì! Tưởng bở!” – Thục Nghi gạt nhẹ tay chàng trai ra, cười vu vơ – “Em ham làm vợ anh lắm chắc!”
Thoáng lặng im vài giây, anh chàng họ Hoàng lại dịu dàng nắm lấy tay Thục Nghi. Siết chặt. Giọng anh đều đều, tựa như lời thì thầm của những làn gió:
“Chúng ta… nhất định sẽ sống hạnh phúc cùng nhau! Hãy chứng minh cho mẹ anh thấy, hai ta đến bên nhau là không hề sai lầm!”
Bất động, Thục Nghi ngồi ngẩn người. Và rồi rất nhanh, cô nhìn sâu vào đôi mắt tràn đầy tình cảm của Tri Đồng đồng thời mỉm cười thật tươi, gật đầu. Hai bàn tay lồng vào nhau, giữ chặt hơn. Tri Đồng và Thục Nghi không nói gì nữa chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt thân thiết, bằng nụ cười trìu mến ân cần. Chưa bao giờ, lòng họ lại gần nhau như vậy. Chẳng cần lời nói nào nữa nhưng cặp tình nhân trẻ vẫn hiểu rõ trái tim của đối phương đang nghĩ gì.
Cả hai đều mang một niềm tin vững chắc về tương lai. Một cuộc sống của hai con người bình thường, không phải giữa một cậu chủ danh giá và cô gái PR. Lựa chọn ngày hôm nay, họ hy vọng mãi mãi không hối hận!
… Xa xa, ở phía bên kia đường, Hoàng phu nhân đang nhìn Tri Đồng và Thục Nghi ngồi ăn hủ tiếu gõ trong vui vẻ qua tấm kinh chiếc xe hơi màu đen. Chẳng hề có nét biểu hiện nào trên gương mặt bình thản khi bà trông nụ cười rạng rỡ của con trai. Ánh mắt vô định bỗng chốc xa xăm, phản chiếu những dòng suy nghĩ mơ hồ. Hoàng phu nhân cũng muốn biết, cuộc sống sau này của con trai với cô gái PR Lý Thục Nghi sẽ ra sao nếu không có tiền. Đời – đâu phải như phim truyện, cứ muốn là được. Biết bao nhiêu khó khăn cần đối mặt, không đơn thuần chỉ là vấn đề tiền bạc nhà cửa.
“Thời gian sẽ chứng minh mẹ đúng hay con đúng! Mẹ nhất định chống mắt xem, cuộc hôn nhân cấm cản này có kết quả ra sao.”
Nở nụ cười nhạt nhẽo, Hoàng phu nhân yêu cầu tài xế cho xe chạy đi, để lại phía sau con đường nhộn nhịp người qua lại.
***
Bar Gossi xuống nhạc. Hơn một giờ sáng.
Đang ngồi uống rượu một mình thì Hạ Tuyết chợt nghe giọng ai đó vang lên cùng lúc có cả âm thanh kéo ghế sát ngay bên cạnh: “Sao ngồi buồn thế?”
Quay qua, Hạ Tuyết mau chóng nhận ra gương mặt quen thuộc Kim Liên, vốn là “sao” ở Gossi vì có lượng khách sộp khá nhiều. Hầu như PR ở đây đều ganh tỵ với cô gái tuy không hấp dẫn bốc lửa, không chân dài đẹp rực rỡ nhưng lại có nụ cười tươi tắn và đôi mắt to tròn. Đôi khi nhiều khách đến bar Gossi chỉ để gặp nói chuyện với Kim Liên. Hẳn do cô tạo được cảm giác thoải mái cho đối phương, biết cách khơi gợi chuyện chia sẻ cùng họ.
“Bồ chưa về hả?” – Hạ Tuyết xoay hẳn người lại, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Cũng sắp về. Vì thấy bồ uống rượu trong bar vắng vẻ như vậy nên mới đến thăm hỏi.” – Kim Liên quay quay lọn tóc xoăn rơi đều trên bờ vai, nheo mắt nhìn đối phương – “Bồ không được khoẻ ư? Kẻo ngã bệnh thì mệt đấy.”
Hạ Tuyết mỉm cười lắc đầu, bóng tối của bar phủ đầy ánh mắt buồn bã vô định: “Mình ổn chỉ hơi phiền não vài chuyện.”
“Thế hả? Mình nghe quản lý Khương bảo bồ đứng bàn cho cậu Trọng – một anh chàng tiếng tăm lừng lẫy hầu như ở khắp các bar. Một đêm chắc được anh ta boa khối tiền? Đừng nói với mình bồ buồn vì nhận nhiều money nha.”
Trước câu dò xét đầy hài hước của Kim Liên, Hạ Tuyết phì cười khiến vẻ mặt tươi hơn chút:
“Bồ nói vậy để các PR khác nghe được là chết mình. Dù gì đi nữa, mình đâu bằng bồ, đêm nào cũng nhiều khách VIP gọi đứng bàn.”
Không hiểu sao tự dưng nghe thế, nụ cười trên môi Kim Liên nhạt dần. Cô trở nên trầm lặng và chốc chốc cứ thở dài sầu não:
“Nhiều khách thì sao nào? Trở thành “sao sáng” của bar thì vui nhưng buồn tủi còn nhiều hơn! Làm trò vui cho khách, nước mắt cay đắng chảy vào lòng.”
Hạ Tuyết nghiêng đầu tròn xoe mắt khi nghe lời nói nhẹ hẫng, thấm đượm nỗi buồn da diết của Kim Liên. Ánh đèn mờ ảo xót lại của bar không đủ soi rọi “góc tối” trên gương mặt trang điểm của ngôi sao PR đó. Nhưng qua chất giọng trầm khẽ, người ta có thể nghĩ rằng cô đang khóc thầm.
“Hồi mới vào làm thì bị các đàn chị ức hiếp bắt bẻ đủ chuyện. Sau một thời gian đột nhiên lên “cấp”, những PR khác lại nhìn mình đầy đố kỵ, thường xuyên nói xấu đủ điều. Cùng là PR với nhau mà còn chẳng thông cảm cho nhau huống chi khách hay những người khác ngoài xã hội.” – Kim Liên nói như kiểu bản thân sắp kể câu chuyện dài thật dài về đời mình – “Nghề PR bán sức khoẻ, bán lời ăn tiếng nói nụ cười chứ không bán thân thế nhưng nhiều khách đi bar cứ vịn vào cái cớ: đã bỏ tiền thì phải được phục vụ chu đáo, tha hồ làm nhục PR bọn mình. Là “sao” ở Gossi, hầu như khách nào cũng muốn ôm ấp sờ mó mình. Trong mắt họ, mình chẳng khác nào là gái cấp cao! Lắm khi khách giành giật, mình bị hết thằng này đến thằng kia kéo qua kéo lại. Rượu, coca, bia cả tá thứ trộn lẫn ngập ứ trong bao tử. Lúc say và không còn tự chủ, mình nhảy nhót hát hò như một con hề! Tủi hết sức nói! Nhiều lúc đang đứng bàn mà nước mắt chảy đầm đìa. Đám khách thấy vậy còn cười hô hố kiểu như mình đang vào vai diễn sướt mướt nào đó!”
Ngồi lắng nghe tâm sự cay đắng của Kim Liên, Hạ Tuyết lặng im. Giờ cô mới hiểu phần nào nỗi khổ của những PR “may mắn” được gắn hai từ “ngôi sao”. Hoá ra, họ còn lắm khổ đau hơn những PR bình thường khác.
PR bar vốn vẫn là những cô gái mang niềm vui cho khách nhưng giấu nỗi buồn của mình. Khách giàu có vô bar thì cứ quăng tiền, còn họ thì đi lượm những tờ tiền vung vãi ấy. PR bar sống là nhìn mặt khách: khách vui họ mới dám cười, khách buồn họ phải làm người ta vui. Ấy vậy, ngang trái làm sao vì tất cả khách, có ai để ý PR vui hay buồn không?
Hầu hết khách đi bar nghĩ mình giàu bỏ tiền vào đây thì có cái quyền “bắt” các PR phục vụ, làm mình vui vẻ. Họ tha hồ mang những cô gái đó ra làm trò. Tủi và đau đớn nhất là khách xem PR chẳng khác nào món đồ, tha hồ lựa chọn. Từng có những trường hợp, PR đứng xếp hàng dài để một đại gia lớn chỉ mặt cô này chỉ mặt cô kia như người ta đi chợ lựa cá. Còn lúc nói chuyện về PR, khách “vô tư” bảo con này con nọ chứ chưa được một lần xưng hô hay gọi tên PR theo cách lịch sự.
Khách đi bar chỉ muốn thoả mãn bản thân, thoả mãn những sở thích bệnh hoạn của chính mình. Họ không bao giờ nghĩ đến cảm xúc của những PR. Nếu họ biết các cô gái trẻ đáng thương ấy đã rã rời thân xác, vừa tủi vừa khóc tức tưởi như thế nào trong toilet thì hẳn họ đã chẳng nỡ làm vô số hành động thô thiển khiếm nhã đến thế. Thậm chí, là những trò biến thái như: cắn, chích thuốc, nhéo, xâm phạm cơ thể hoặc đánh…
Nhiếu lúc PR tự hỏi: Khách đi bar sẽ nghĩ gì khi chứng kiến cảnh họ cố móc cổ họng ói cho ra hết rượu mỗi lần bị ép uống say mềm, là những lúc phải ăn mì gói trộn ớt trong phòng locker để giúp tỉnh rượu, đến nỗi lắm khi dùng cả cách vắt nước chanh vào miệng, để vị chua chát làm đầu óc tỉnh táo hơn mà tiếp tục đứng bàn phục vụ khách.
Tất cả con người chỉ biết vung tiền đó có hiểu nỗi đau đớn tận cùng của các PR luôn mang gương mặt vui vẻ tươi cười và giấu đằng sau là những giọt nước mắt tủi nhục? Có lẽ là không. Bởi trong mắt khách bar, các cô gái ấy chẳng cần gì khác ngoài tiền! PR đã chôn vùi cảm xúc của chính mình ở dưới đáy tận cùng xã hội cũng giống như… thân phận bèo bọt của họ vậy!
“Bồ có biết, điều gì khiến mình buồn tủi nhất không? Đó là… những đêm khuya chạy xe về, vừa lạnh vừa cô đơn, mình cứ hay tưởng tượng có ai đó thầm yêu mình và đang chạy xe ở phía sau lặng lẽ bảo vệ mình. Nhưng, lúc quay lại nhìn thì chẳng có gì ngoài con đường vắng tênh, chỉ mỗi mình mà thôi!” – Giọng Kim Liên như lạc đi vì xúc động, tay thì đưa lên gạt nhanh hai dòng nước ấm nóng chảy xuống cằm.
Hạ Tuyết ngồi bất động vì trông dáng vẻ lúng túng của Kim Liên khi cố che đi những giọt lệ trong suốt. Đêm tối của bar khiến thứ tinh khiết ấy trở nên lấp lánh một cách lạ thường. Để rồi tiếp theo, cô thấy môi mình có vị mặn đọng lại. Khóc. Bởi, Hạ Tuyết cũng hiểu cái cảm giác ấy tồi tệ như thế nào.
“PR là vậy đấy, muốn hay không muốn phải đành chấp nhận.”
Giọng trầm đục và vương mùi thuốc lá đột ngột cất lên khiến Hạ Tuyết và Kim Liên hơi giật mình. Cả hai đồng loạt quay qua thì thấy bóng dáng Thuỵ Trinh xuất hiện ẩn dưới bóng tối bar cùng những làn khóc trắng mờ ảo.
“Chị Thuỵ Trinh, sao chị còn ở đây?”
Tiến lại gần hai cô em gái, Thuỵ Trinh kéo chiếc ghế ra xong thả phịch mông xuống, mau chóng đáp lời Hạ Tuyết:
“Tôi định về nhưng tình cờ nghe hai cô tâm sự nên đứng nán lại một chút. Các cô còn khóc nữa cơ đấy!”
“Chị lại chọc bọn em.” – Kim Liên lau mắt cho khô ráo, cười nói.
“À ban nãy quản lý Khương bảo có việc tìm em đó, giờ chắc cô ấy còn ở phòng locker, mau đến xem thử có chuyện gì đi.”
“Vậy ạ? Ừ, thế em đi đây.” – Kim Liên nhìn sang Hạ Tuyết, cười cười – “Cám ơn vì đã ngồi lắng nghe mình tâm sự. Mai gặp lại nhé. Bye!”
Sau khi Kim Liên rời khỏi quầy rượu, bấy giờ Thuỵ Trinh mới lên tiếng hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra với cô hả? Dạo này tôi thấy cô lạ lắm.”
“Dạ, em vẫn bình thường.”
Nghe câu nói dối của Hạ Tuyết, Thuỵ Trinh im lặng miệng rít một hơi thuốc rồi bỏ điếu thuốc cháy gần hết vào cái gạt tàn thuỷ tinh. Xong, cô xoay người qua và đưa tay cầm chai rượu rót thứ chất lỏng ngọt ngọt cay cay vào ly. Nhẹ nhàng, cô đẩy ly rượu ra trước mặt Hạ Tuyết, kiểu như mời mọc:
“Đừng ép bản thân chịu đựng những cảm xúc nặng nề. Với tôi, cô không cần tỏ ra mạnh mẽ. Hãy trút hết tâm sự giấu kín trong lòng, cô sẽ thoải mái hơn.”
Hạ Tuyết tròn xoe mắt ngạc nhiên khi bắt gặp cái nhìn trìu mến ân cần từ Thuỵ Trinh – PR vốn nổi tiếng lạnh lùng vô cảm. Lời khuyên nhủ dịu dàng từ cô chị đại đó khiến lòng Hạ Tuyết bất giác xao động. Quả thật, hiện tại tâm trạng cô mệt mỏi vô vàn. Hàng ngàn cảm xúc đau khổ cứ xoay vần một cách hỗn loạn, lắm khi làm bản thân muốn phát điên… Kề ly rượu lên môi uống cạn, Hạ Tuyết thở ra thật mạnh rồi chậm rãi nói:
“Yêu một người sao mà khổ thế hả chị?”
“Cô yêu ai?” – Thuỵ Trinh hỏi nhưng tiếp đến lại tự trả lời cho điều ấy – “Anh chàng Trọng Lâm phải không? Nếu tôi đoán không sai…”
“Xem như lần này chị đúng.” – Hạ Tuyết cười, ánh mắt càng buồn hơn.
Trước câu đáp lời thẳng thắn và có phần nhẹ hẫng đó, Thuỵ Trinh chống hai tay lên mặt bàn, bảo với chất giọng vu vơ:
“Tôi biết thế nào cũng có ngày hôm nay. Cô mệt mỏi cũng đúng, thân phận của hai người quá khác nhau. Địa vị giai cấp là thứ chia rẻ con người ta dữ dội nhất. Một cậu ấm với một cô gái PR, lắm thứ phiền toái đấy.”
“Điều ấy không hẳn là tất cả.” – Chẳng để Thuỵ Trinh kịp tỏ thái độ khó hiểu là Hạ Tuyết đã tiếp, chất giọng trầm hơn ban nãy – “Chỉ vì không suy nghĩ đúng đắn, em đã nhẫn tâm làm tổn thương Người quá nhiều. Vốn hiểu Người cô độc như thế nào vậy mà em lại giả vờ đến bên cạnh, giả vờ xoa dịu nỗi đau lớn lao ấy. Giờ, em đang trả giá cho lỗi lầm của mình… Chứng kiến Người càng ngày càng lạc lối, em bất lực không biết phải làm gì nữa. Suy cho cùng, mọi việc ra nông nỗi này cũng bởi Người hận em ghê gớm!”
“Chà, không ngờ trông hai cô cậu thế mà lại xảy ra nhiều chuyện tồi tệ nhỉ?” – Thuỵ Trinh gật gù tặc lưỡi do bất ngờ – “Vậy giờ chưa giải quyết xong ư?”
“Chưa xong gì cả. Chẳng những thế, sự việc còn nghiêm trọng hơn. Hiện tại, Người chỉ muốn trả thù em!” – Hạ Tuyết nhắm mắt, nhịp thở nghe nặng nề.
Trông dáng vẻ sầu não của cô em, Thuỵ Trinh thoáng lặng thinh. Chuyện gì cũng được nhưng vấn đề thù hận – trả đũa là kinh khủng nhất. Thường chỉ những người trong cuộc mới có thể giải quyết. Hướng cái nhìn vô định vào không gian nửa tối nửa sáng của bar, Thuỵ Trinh chợt nói khẽ:
“Nguyên nhân cũng bởi anh ta yêu cô nhiều mà thôi!”
Hạ Tuyết chậm rãi xoay qua nhìn Thuỵ Trinh đang thở dài rồi mỉm cười:
“Không phải ư? Yêu càng nhiều, tổn thương càng sâu sắc! Còn hận tức là còn yêu! Có thể, anh ta đã khiến cô trở thành thứ quan trọng nhất trong đời mình vì thế mà tìm mọi cách để giữ cô lại nhưng… càng làm thì càng sai!”
Câu giảng giải của Thuỵ Trinh kết thúc thì Hạ Tuyết ngồi bất động. Đôi mắt đứng yên không chớp phản chiếu dòng suy nghĩ mơ hồ. Và rồi, cô nhớ…
“Nghe thế cứ như kiểu, anh yêu tôi đến mức phát điên vậy!”
“Đúng thì sao nào???”
Nhắm mắt, Hạ Tuyết cúi thấp mái đầu. Có lý nào, mọi chuyện lại là như thế?
“Nếu Người không là cậu chủ danh giá, em không phải PR thì tốt biết mấy.”
Tự dưng Thuỵ Trinh lắc đầu bật cười nhưng chẳng hề có ý chế nhạo.
“Này nhé, nếu Trọng Lâm không phải cậu ấm, cô không phải làm PR ở bar cấp cao thì liệu hai người có gặp nhau không? Cô hiểu ý tôi? Số phận đã định đoạt như vậy rồi cô không thể dùng từ Nếu. Dẫu thời gian có quay ngược bao nhiêu lần, hai người vẫn vậy thôi.”