Lenny liền quỳ xuống, ngước nhìn chủ với ánh mắt sợ hãi lẫn van xin:
“Cậu chủ, tôi không cố ý! Thật đó! Bà ấy đột ngột xuất hiện giữa đường nên xe thắng không kịp! Tôi quá hoảng loạn và để bà ấy nằm đấy… Xin cậu chủ bỏ qua cho tôi lần này! Tôi không cố ý!…”
Thấy tên vệ sĩ vừa dập đầu liên tục vừa không ngừng cầu xin thảm thiết thì Trọng Lâm nhắm mắt cắn môi, tay đập lên trán thật mạnh. Hắn sai người theo dõi nhà họ Trương nhằm mục đích giám sát họ chứ không phải để xảy ra chuyện đụng chết người. Việc đã ra nông nỗi này, biết phải làm gì đây?
Sau một hồi im lặng để nghĩ cách, Trọng Lâm chậm rãi cất giọng thật trầm:
“Giờ mẹ Trương Hải Luân thế nào?”
“Bà ấy được đưa vào bệnh viện, vẫn chưa rõ sống chết.” – Lenny ngước lên.
“Hãy vào bệnh viện thăm dò tình hình, nếu có tin gì phải báo cho tôi ngay!”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Lenny đứng dậy một cách vụng về, cúi đầu chào chủ nhân rồi tức tốc rời khỏi phòng. Nghe âm thanh thở ra nặng nề của Trọng Lâm, một tên vệ sĩ đứng gần e dè hỏi: “Thưa, nếu bà ấy chết thì cậu chủ định làm gì?”
Đôi mắt đứng yên hướng vào khoảng không phía trước, Trọng Lâm dựa lưng vào bậu cửa sổ ở phía sau, lắc đầu bảo:
“Nếu mẹ Hải Luân chết thì có lẽ tôi sẽ…”
“Sẽ dùng gia thế nhà họ Trọng ém nhẹm chuyện này chứ gì?”
Ngay lập tức, Trọng Lâm nhìn về phía cửa phòng, nơi vừa phát ra chất giọng quen thuộc vừa rồi. Rất nhanh, hắn kinh ngạc khi thấy Trang Trang
“Sao? Làm gì anh sửng sốt thế?” – Trang Trang tiến từng bước vào phòng – “Sai thuộc hạ đụng một người phụ nữ vô tội, anh đúng là chả sợ ai cả!”
“Cô đến đây chi vậy? Còn nghe lén tôi nói chuyện nữa chứ.” – Dù lòng hơi lo nhưng Trọng Lâm vẫn giữ dáng vẻ bình thản, giễu cợt.
“Tôi không nghe lén, anh nói lớn quá thử hỏi có ai mà không nghe. Trọng Lâm! Tôi khuyên anh nên dừng trò hãm hại đê tiện của mình lại, nhà họ Trương có thù oán gì với nhà họ Trọng? Anh hết lần này đến lần khác làm hại họ?” – Ánh mắt Trang Trang trở nên sắc bén và lạnh lùng.
Vẫn giữ nguyên tư thế, Trọng Lâm đứng yên không chút phản ứng nhưng vẻ mặt thì không được tốt lắm. Đơn giản vì bất ngờ là, ngoài Hạ Tuyết ra giờ có thêm một người nữa biết hắn đang giở trò với gia đình Hải Luân.
“Cô nói gì tôi không hiểu?”
Cười nhạt nhẽo, Trang Trang chiếu ánh mắt nghiêm túc về phía Trọng Lâm, hệt như nhìn thấu những việc làm sai trái của hắn:
“Đừng giả ngây! Tôi biết cả rồi! Chuyện anh thuê người gài bẫy em trai Hải Luân vướng vào vụ đánh người gây thương tích! Anh định hại cuộc đời thằng bé à? Nó chỉ mới học lớp 12, tương lai sẽ ra sao nếu có tiền án? Anh đâu phải trẻ con mà lại chơi cái trò hèn hạ đó!”
Thật sự khâm phục Trọng Lâm bởi hắn rất điềm tĩnh trước lời vạch tội từ Trang Trang. Hắn vốn đóng kịch rất giỏi và vì bản thân là kẻ xấu xa bẩm sinh.
“Nè, đừng có vu khống người khác! Nói khơi khơi vậy nghe sao được!”
Nghe thế, Trang Trang thở ra. Cô nghĩ nếu không đưa bằng chứng thì khó mà khiến cậu ấm danh tiếng ấy nhận tội.
“Ai bảo, tôi không có chứng cứ.” – Trang Trang lấy trong túi ra chiếc máy ghi âm – “Nghe cho kỹ lời tự thú từ kẻ được anh thuê, Trọng Lâm!”
***
Ở bệnh viện, Hạ Tuyết mừng rỡ khi vừa trở về đã nghe Hải Luân báo tin mẹ anh vừa qua cơn nguy kịch, hiện đang nằm trong phòng hồi sức chờ tỉnh lại.
“Thật là tuyệt! Bác gái là người tốt, Chúa nhất định phù hộ bác ấy.” – Hạ Tuyết suýt bật khóc, hai tay chắp lại cầu nguyện.
“Ừm, cám ơn cậu.” – Hải Luân mỉm cười – “Đúng rồi, mình phải báo cho Trang Trang biết. Ban nãy cô ấy đến đây với tâm trạng rất lo lắng.”
“Trang Trang đến đây ư? Sao giờ mình không thấy cô ấy?” – Hạ Tuyết đảo mắt nhìn xung quanh dãy hành lang vắng người.
“Trang Trang ở đây chưa bao lâu thì bảo có chuyện gấp phải đi… Hình như là đến gặp ai đó! Mình chẳng rõ nữa.”
Đối diện, Hạ Tuyết khó hiểu khi Trang Trang không ở lại bên cạnh Hải Luân trong lúc quan trọng này mà lại tìm gặp ai. Nhưng dù sao thì việc ấy cũng không quan trọng và đáng bận tâm lắm. Định nói thêm điều gì với Hải Luân thì chợt cô ngạc nhiên bởi thấy ngay mép tường cách chỗ mình đứng không xa có người đứng lấp ló, hình như đang theo dõi hai người. Nhanh chóng nhận ra gương mặt quen thuộc của tên vệ sĩ là kẻ lái xe đụng bà Trương sáng nay, Hạ Tuyết liền rời cuộc nói chuyện với Hải Luân, sải những bước dài đến chỗ anh ta. Lenny giật mình khi thình lình Hạ Tuyết xuất hiện ngay phía trước, đã thế nét mặt còn hầm hầm và sắc lạnh.
“Cô… cô Hạ…”
Chỉ vừa nghe mấy từ lắp bắp từ miệng tên vệ sĩ là Hạ Tuyết đã cắt ngang với vẻ tức giận: “Anh còn đến đây làm gì? Trọng Lâm sai anh đến hả?”
“Vâng… cậu chủ bảo tôi đến đây xem tình hình bà ấy ra sao…”
Hít sâu một hơi dài để kiềm nén cơn giận, Hạ Tuyết thở mạnh đồng thời bảo:
“Hết nói nổi! Về báo với cậu Trọng của anh, bà Trương vẫn còn sống vì vậy đừng có ăn mừng vội! Chắc chắn anh ta sẽ tức lắm đó!”
Vầng trán nhăn lại do sợ hãi bỗng dưng dãn ra, Lenny lắc đầu đáp ngay:
“Không! Không phải vậy! Cậu chủ lo cho bà Trương nên mới lệnh tôi vào bệnh viện xem tình hình bà ấy thế nào.”
“Lo? Chính Trọng Lâm sai anh đụng bà Trương mà giờ còn tỏ ra lo lắng?”
“Cô Hạ hiểu lầm rồi, cậu chủ không có sai tôi làm chuyện tày trời đó! Tai nạn sáng nay chỉ là sự cố! Thật tình là tôi không cố ý! Vì bà Trương xuất hiện bất ngờ ngay giữa đường nên tôi không kịp thắng xe… Tôi rất hối hận!”
Trông dáng vẻ ăn năn thảm thương của tên vệ sĩ trẻ, Hạ Tuyết thoáng bất động nhưng rồi nhanh chóng hỏi lại:
“Vậy có nghĩa… không phải Trọng Lâm sai anh đụng bà Trương? Nhưng sáng nay, lúc tôi bảo anh ta làm thì anh ta không hề chối mà còn nhận nữa.”
Ngước lên, Lenny mỉm cười trả lời rành rọt hệt như hiểu rất rõ vấn đề ấy:
“Cô Hạ không biết đó thôi! Từ nhỏ, hễ ai nói oan cho cậu chủ thì chẳng những không giải thích cậu ấy còn tự nhận là mình làm! Cậu chủ bảo, nếu ngay từ đầu người ta đã không tin thì dù có nói bao nhiêu lần cũng vô ích! Tính cậu ấy hay cam chịu… Chỉ là khi càng lớn thì cậu ấy càng khác đi!”
Nghe những lời nhỏ nhẹ từ Lenny, Hạ Tuyết đứng ngẩn ra. Có chuyện đó ư? Thế cô đã hiểu lầm Trọng Lâm? Bấy giờ, Hạ Tuyết mới nhớ kỹ lại câu hắn đã hỏi mình sáng nay: “Em… nghĩ là tôi làm?” rồi cả ánh mắt hắn nhìn cô khi đó… Rất kỳ lạ! Không giống như hắn đang đóng kịch hoặc giả bộ! Nhắm mắt cắn môi, Hạ Tuyết trách bản thân đã không kiềm được cơn nóng giận để rồi tát Trọng Lâm một cái thật đau, đã vậy còn mắng hắn thậm tệ. Dẫu hiểu, với những gì Trọng Lâm gây ra cho gia đình Hải Luân thì cú đánh đó chẳng nhằm nhò gì thế nhưng cô vẫn cảm giác có lỗi…
***
Trong khi Hạ Tuyết tự trách mình vì đã hiểu lầm Trọng Lâm thì lúc này hắn lại đang đối diện với điều khá tồi tệ nếu không muốn nói rằng kinh khủng!
Trọng Lâm cứ giữ nguyên vẻ mặt kinh ngạc và lo lắng sau khi được Trang Trang cho nghe băng ghi âm lời tự thú của ông Trần về việc hãm hại Hải Long. Hắn không ngờ mọi việc lại đi theo hướng xấu như thế. Vẻ như hắn đủ thông minh để biết: Tất cả đang vượt khỏi tầm kiểm soát! Cuộc chơi này, Trọng Lâm bắt đầu mất dần quyền điều khiển!
“Bằng cách nào cô bắt ông Trần phải nói ra những lời đó?”
Nhận ra sự lo lắng qua nhịp thở không đều của đối phương, Trang Trang nhoẻn miệng cười đầy tự tin, kiểu như chẳng có gì làm khó cô được:
“Chỉ là may mắn! Tôi vào bệnh viện định thuyết phục ông Trần ấy đừng kiện Hải Long thì tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa anh với ông ta. Tôi nhanh trí thu âm lại và dùng nó uy hiếp ông ta… Đơn giản mà! Trọng Lâm, giờ trong tay tôi có đến hai băng ghi âm tố giác tội của anh đấy!”
Nhìn chằm chằm gương mặt đắc thắng của cô tiểu thư họ Tô, Trọng Lâm hỏi thật trầm: “Cô… muốn gì nào?”
“Hà, câu hỏi buồn cười quá!” – Trang Trang săm soi máy ghi âm – “Lý nào một tiểu thư như tôi lại dùng nó tống tiền anh? Thiết nghĩ anh hiểu tôi muốn gì! Tôi chẳng rõ vì sao anh ghét Hải Luân như vậy nhưng anh ấy là người tốt, không bao giờ làm phật lòng ai vì vậy anh có hiểu lầm anh ấy chuyện gì thì hãy bỏ qua! Từ giờ đừng đụng đến nhà họ Trương nữa. Đó là điều tôi cần.”
“Cô nghĩ tôi sẽ nghe theo ư?”
“Với chứng cứ tôi giữ trong tay thì tôi tin chắc anh sẽ làm theo. Đừng nghĩ đến việc thủ tiêu tôi để lấy cuộn băng ghi âm. Vệ sĩ của tôi đang ở ngay trong sân nhà anh, tôi mà mất tích thì không ổn với nhà họ Trọng đâu. Danh tiếng họ Tô, anh biết rõ nhất còn gì. Vả lại, quan trọng là tôi còn cuộn băng ghi âm khác được cất giấu ở một nơi an toàn. Nếu tôi gặp chuyện gì không may thì luật sư của tôi sẽ đưa nó đến cơ quan thẩm quyền và anh, chờ hầu toà là vừa. OK?” – Trang Trang nói dỏng dạc, không hề vấp từ.
Giận! Máu nóng chảy dồn dập trong người khi Trọng Lâm khẽ đưa mắt nhìn xuống dưới sân thấy chiếc xe hơi màu xám và vài tên vệ sĩ của Trang Trang đang đứng. Gương mặt đanh lại trông đáng sợ, hắn trách bản thân đã quá ỷ y để lộ sơ hở. Giờ, hắn không còn đường lui nữa nên đành nuốt sự phẫn nộ điên cuồng vào lòng, nhẫn nhục chấp nhận yêu cầu bỏ qua chuyện Hải Long.
“Cô khá lắm, Tô Trang Trang!” – Trọng Lâm cười nhạt nhẽo, nhấn mạnh tên cô gái thông minh đó – “Thôi được! Tôi sẽ không kiện Trương Hải Long nữa! Nhưng… cô phải đưa cuốn băng ghi âm cho tôi, không sót cái nào!”
Lập tức lắc đầu, Trang Trang cất máy ghi âm vào túi, thở dài thườn thượt:
“Tôi đâu có ngu ngốc đưa nó cho anh! Yên tâm, chỉ cần Hải Long qua được chuyện này thì tôi sẽ huỷ chúng ngay! Dù gì mục đích chính của tôi đâu phải muốn hại anh… À nhỉ, còn việc anh sai người đụng bà Trương, hãy cầu mong là bà ấy còn sống vì nếu không tôi nhất định làm rõ vụ này.”
Trang Trang vừa dứt lời thì chuông điện thoại reo. Mau chóng mở máy, cô thấy tin nhắn Hải Luân gửi đến. Đôi mắt đang đong đầy sự lo lắng bỗng sáng hẳn lên khi cô đọc được tin bà Trương đã qua cơn nguy kịch. Cất điện thoại, cô quay qua Trọng Lâm đang giữ bộ mặt vô cùng khó coi, báo:
“Xem ra anh lại thua trận hai, mẹ Hải Luân vẫn còn sống, hiện đang nằm trong phòng hồi sức chờ tỉnh lại! Chắc anh tức lắm hả?”
“Mẹ hắn sống thì đỡ cho tôi, việc gì phải tức.” – Trọng Lâm lạnh lùng.
“Tuỳ anh! Tóm lại, từ giờ anh đừng có đụng vào Hải Luân hay bất kỳ người nào trong nhà anh ấy, nhớ rằng còn có tôi! Chào, tôi về!”
Lúc Trang Trang quay lưng thì Trọng Lâm bỗng dưng cất giọng khá rõ:
“Trương Hải Luân, hắn dám cướp người con gái của tôi vì thế tôi không thể bỏ qua cho hắn dễ dàng vậy được!”
Dừng bước trong mấy giây, Trang Trang xoay lại đối mặt với Trọng Lâm:
“Cái gì? Hải Luân cướp người con gái của anh? Đừng nói rằng…”
“Không phải cô đâu!” – Trọng Lâm cười cợt – “Là Hạ Tuyết!”
Đến lúc này thì võng mạc dãn ra hết mức có thể, Trang Trang không khỏi ngạc nhiên:
“Hạ Tuyết??? Cô ta thì liên quan gì đến chuyện này?”
“Cô không nghe à? Hạ Tuyết là của tôi nhưng Trương Hải Luân lại cướp cô ấy đi nên rất dễ hiểu, tôi phải giành lại những gì vốn dĩ thuộc về mình!”
“Anh yêu Hạ Tuyết?” – Trang Trang thấy chuyện đời thật bất ngờ – “Gì vậy chứ? Hết Hải Luân rồi giờ cô ta cũng dính đến anh sao? Ôi! Chẳng tin nổi! Bằng cách nào hai người quen nhau vậy?”
Rời lưng khỏi bậu cửa sổ, Trọng Lâm để hai tay vào túi quần, bước chậm rãi lại trước mặt Trang Trang trả lời hời hợt:
“Điều ấy cô không cần biết. Tốt nhất cô nên xem chừng lại anh chàng người yêu của cô! Anh ta đang bắt cá hai tay đó!”
Dù rất nhanh nhưng rõ ràng ánh mắt Trang Trang phản chiếu một dòng suy nghĩ kỳ lạ mơ hồ. Vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình thường, cô điềm tĩnh đáp:
“Không thể có chuyện này được! Tôi rất hiểu Hải Luân, anh ấy không bao giờ đùa giỡn với tình cảm người khác, càng không bắt cá hai tay!”
“Tôi thấy anh ta với Hạ Tuyết rất thân mật…”
“Không!” – Giọng Trang Trang đột nhiên lớn hơn, cắt ngang câu nói của Trọng Lâm – “Giữa họ chỉ đơn thuần là tình bạn! Thế thôi!”
Quan sát dáng vẻ không ổn của Trang Trang, Trọng Lâm chợt mỉm cười và hỏi rõ: “Tô Trang Trang, cô… đang tự dối lừa chính mình ư?”
Không phản ứng gì, Trang Trang chậm rãi hướng mắt vào Trọng Lâm. Là một cái nhìn bất động, dường như ẩn chứa điều bí mật nào đó.
“Tôi về!” – Nói xong hai từ ngắn ngủi, cô lập tức xoay gót rời khỏi phòng.
Dõi theo bóng dáng đã khuất của Trang Trang, Trọng Lâm đứng lặng im với vẻ mặt trầm tư đầy nghĩ ngợi. Hắn lại toan tính gì ư?
“Khi nãy cô chủ Tô nói rằng mẹ Trương Hải Luân đã qua cơn nguy kịch, vậy thì tốt cho chúng ta. Cứ ngỡ Lenny phải hầu toà về tội đụng chết người.”
Trọng Lâm vẫn không trả lời trước câu nói nhẹ nhõm lần vui mừng của tên vệ sĩ bên cạnh. Hắn đang nghĩ…
“Cậu chủ, xem như chuyện Trương Hải Long đã trở thành công cốc. Cậu có muốn chúng tôi bắt ông Trần về đây không ạ?”
“Không cần.” – Trọng Lâm đưa tay lên, lắc đầu – “Việc đổ bể như vậy rồi thì có bắt ông ta về cũng thế thôi.”
“Sắp tới, cậu chủ định làm gì tiếp theo?”
Chính Trọng Lâm cũng đang tự hỏi mình câu ấy. Cuộc chơi này kết thúc sớm hơn dự tính và điều đáng tức giận là kết quả đã không đúng theo ý hắn. Giờ phía sau Hải Luân đã có Tô Trang Trang chống đỡ, cô gái đó nói thì nhất định sẽ làm. Nếu Trọng Lâm tiếp tục đụng đến Hải Luân và người nhà của anh thì không khéo họ Trọng với họ Tô đối đầu nhau… Điều này không tốt chút nào! Suy cho cùng, người Trọng Lâm muốn nhắm vào là Hải Luân. Có thể có cách nào vẫn chia cắt được anh chàng họ Trương và Hạ Tuyết mà không dính đến Trang Trang? Rõ ràng, Trọng Lâm vẫn không từ bỏ cuộc trả thù này. Và vẻ như giờ đây hắn đã chuyển qua một cách khác… Chậm rãi tiến lại chiếc bàn rồi mở ngăn tủ ra, Trọng Lâm đưa tay vào bên trong và rất nhanh sau đó, hắn lấy ra một khẩu súng ngắn.
“Cậu chủ! Cậu muốn làm gì? Xin đừng nóng vội…”
Bỏ mặc lời khuyên ngăn và dáng vẻ lo lắng của đám vệ sĩ, Trọng Lâm nhìn thứ kim loại lạnh băng chết chóc đó cùng nụ cười chất chứa đầy toan tính.