Hạ Tuyết đang đứng nói chuyện với các PR thì đột nhiên có ai đó bước đến gần nắm lấy tay và kéo cô đi thật nhanh đến nỗi những người kia còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Về phía Hạ Tuyết, sau khi đã trấn tĩnh lại thì cô liền đưa mắt nhìn lên phía trước xem thử ai bất lịch sự không thèm nói tiếng nào mà đã tuỳ tiện kéo mình đi như vậy. Tuy dãy hành lang khá tối nhưng cô vẫn nhận ra tấm lưng áo quen thuộc ở trước mặt mình. Là Trọng Lâm. Và chưa kịp hỏi thì Hạ Tuyết đã bị hắn lôi vào phòng VIP.
Bịch! Hạ Tuyết ngã mạnh xuống giường. Cùng lúc giọng Trọng Lâm vang lên trầm đục, nghe lè nhè còn hơi thở thì nặng mùi rượu:
“Nói đi! Phải bao nhiêu thì đủ? Đủ để em chỉ ở bên cạnh tôi!”
Trông gương mặt đỏ bừng vì say của hắn, Hạ Tuyết ngồi dậy nhíu mày:
“Nãy giờ anh nói gì tôi không hiểu? Tự dưng anh lôi tôi vào đây rồi hỏi tôi những câu không đầu không đuôi…”
“Em mau trả lời tôi đi nào! BAO NHIÊU?”
“Bao nhiêu cái gì?”
“Tiền! Em muốn bao nhiêu tiền mới đủ hả?”
Hạ Tuyết nhìn Trọng Lâm trong khi hắn bắt đầu bước loanh quanh khắp phòng với dáng vẻ nghiêng ngã, dường như hôm nay hắn say hơn đêm trước.
“Chẳng phải em tìm đến đàn ông là vì muốn có tiền à?” – Trọng Lâm vừa nói vừa cười khỉnh như một kẻ mất tự chủ – “Em lợi dụng tôi cũng vì điều đó còn gì! Vậy… nếu ai đó cho em nhiều tiền thì nghĩa là em sẽ theo hắn?”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” – Giọng Hạ Tuyết bắt đầu khó chịu.
“À, đơn giản thế này. Tôi muốn em ở bên tôi mãi mãi! Thế nên…” – Đột ngột, Trọng Lâm lao đến gần, mặt đối mặt với Hạ Tuyết ở một khoảng cách rất gần – “Em cần đưa bao nhiêu tiền thì đủ?”
Lúc này thì Hạ Tuyết đã hiểu những câu hỏi kỳ quặc nãy giờ của Trọng Lâm. Cô không rõ hắn vừa gặp phải vấn đề gì mà lại phát điên như vậy. Lý nào hắn lại muốn dùng tiền bức ép cô làm điều gì nữa ư?
“Anh say quá rồi! Đừng hỏi tôi những điều linh tinh đó nữa.”
Đối diện Trọng Lâm liền bật cười, hơi thở nặng mùi rượu phả hết vào cô:
“Hỏi linh tinh? Nào, có gì mà em phải trốn tránh chứ? Vì một trăm triệu em đồng ý qua đêm với tôi! Bây giờ thêm hai trăm triệu hay năm trăm triệu? Ồ không! Một Hạ Tuyết xinh đẹp và lắm thủ đoạn chí ít cũng là hơn tỷ nhỉ? Em ra giá đi! Tôi hứa sẽ đưa em đầy đủ!”
Nghe từng lời bỡn cợt và nhục mạ của Trọng Lâm dành cho mình, Hạ Tuyết chẳng nói gì ngoài việc nhìn chằm chằm hắn. Giờ trong mắt hắn, cô đã trở thành một đứa con gái mạt hạng rẻ tiền vậy sao? Chưa bao giờ, Hạ Tuyết lại thấy đau lẫn khó chịu đến mức muốn vỡ cả lồng ngực như lúc này. Lòng tự nhủ cô cần cố gắng kiềm chế, tuyệt đối không được khóc trước mặt hắn.
“Tôi không thích ánh mắt đó của em chút nào. Em đang oán trách tôi?” – Nhìn đôi mắt bất động của Hạ Tuyết, Trọng Lâm tiếp tục nhoẻn miệng cười và giọng nói rõ ràng hơn – “Đây là một cuộc trao đổi sòng phẳng. Tôi cần em, em cần tiền! Tôi sẽ cho em bao nhiêu em muốn… Giá nào hả?”
Lập tức, Hạ Tuyết dùng tay đẩy mạnh Trọng Lâm ra rồi đứng dậy trong lúc hắn chới với ngã ra sau, men rượu khiến việc đứng vững trở nên khó khăn.
“Tôi không nói chuyện với anh nữa. Vả lại, thứ tôi muốn trao đổi không phải tiền mà là cái khác… Nếu anh cứ như vậy thì mãi mãi anh sẽ chẳng bao giờ có được thứ ấy cho tôi!”
Dứt lời, Hạ Tuyết mau chóng bước đến định mở cửa phòng thì bất ngờ từ phía sau Trọng Lâm, không rõ lúc nào đã trở nên tỉnh táo hơn, nắm chặt lấy tay cô kéo lại. Đôi mắt sắc bén nhìn Hạ Tuyết, Trọng Lâm hỏi chậm rãi:
“Thứ ấy là gì? Cái thứ mà nếu tôi có thì em sẽ đồng ý ở bên tôi mãi mãi… Đó là cái gì???”
Thoàng bất động trong mấy giây, Hạ Tuyết tự dưng lắc đầu rồi cười cười:
“Anh biết không cậu Trọng, vốn dĩ anh từng có thứ ấy nhưng đáng tiếc giờ đã đánh mất rồi và dẫu làm gì đi nữa, anh cũng chẳng thể có lại nó.”
Trước câu trả lời “hóc búa” của Hạ Tuyết, Trọng Lâm nhíu mày nghĩ ngợi:
“Tôi từng có ư? Đó là gì? Chỉ cần em nói ra, tôi nhất định sẽ tìm lại được.”
“Không kịp nữa.”
“Sai!” – Trọng Lâm gần như mất bình tĩnh hẳn – “Chẳng có gì mà Trọng Lâm này không làm được! Tôi có thể khiến Trương Hải Luân sống không bằng chết, đuổi việc bố hắn và làm em hắn đi tù!Tôi đủ sức phá hủy gia đình hắn! Em hiểu rõ mà!”
Chính câu tiết lộ bất ngờ của Trọng Lâm khiến Hạ Tuyết tức khắc sững người. Có phải cô vừa nghe Trọng Lâm nói rằng chính hắn đã hại Hải Long? Hạ Tuyết đứng lặng đi cả người tưởng chừng như hóa đá.
“Anh… vừa bảo…” – Môi Hạ Tuyết mấp máy – “Anh hại em trai Hải Luân?”
Lặng im chốc lát, Trọng Lâm không những không chối mà còn thừa nhận việc làm xấu xa kia bằng cách cười cười, vẻ vô cùng thích thú:
“Lần này, sao em đoán tệ vậy? Đáng lý, em phải nghĩ đến tôi đầu tiên chứ!”
Giận dữ! Hai từ đó miêu tả chính xác tâm trạng của Hạ Tuyết lúc này. Trông nụ cười hả hê của Trọng Lâm, cô mím môi. Hướng ánh mắt tức giận vào hắn, cô chỉ buông hai từ ngắn ngủi và vô cùng rõ ràng: “Đê tiện!”
Dẫu rất nhanh nhưng sự thật là mặt Trọng Lâm có chút đổi khác. Nụ cười bỡn cợt lẫn vui thích vẫn giữ nguyên trên môi ấy vậy hắn cảm nhận trái tim mình hẫng mất một nhịp. Chẳng rõ cảm giác trong lòng hắn bây giờ thế nào chỉ chắc chắn rằng nó không được tốt. Bị cô gái mình yêu nói hai từ đê tiện thì kẻ kiêu ngạo như Trọng Lâm sẽ thấy ra sao?
“Em nói tôi vậy ư?”
“Là tự anh khiến người khác có cái nhìn như thế!” – Nói xong, Hạ Tuyết lạnh lùng gạt tay Trọng Lâm ra và mau chóng rời khỏi phòng.
Còn lại một mình, Trọng Lâm đứng im chẳng hề có chút phản ứng gì. Chính xác hắn đang hụt hẫng. Những xúc cảm bức bối trong lòng lớn đến nỗi hắn đã không ngăn Hạ Tuyết lại khi cô xoay gót. Rầm! Đánh mạnh tay vào tường, Trọng Lâm cúi thấp mái đầu.
***
Sáng, Hạ Tuyết đến nhà Hải Luân để cùng anh đến trường. Đêm qua khi biết Trọng Lâm là người đứng phía sau vụ Hải Long đánh người thì cô nghĩ bản thân nên ở bên cạnh an ủi động viên Hải Luân cố gắng vượt qua tình hình tồi tệ hiện nay. Ngoài ra, điều khiến cô đau đầu là làm cách nào để ngăn cản Trọng Lâm đừng đụng đến nhà họ Trương nữa. Hắn đã nói sẽ không buông tha cho bất kỳ ai trong gia đình Hải Luân. Điều ấy thật khủng khiếp! Hạ Tuyết thật sự không rõ tiếp theo kẻ đáng sợ đó định làm gì. Trước mắt, chuyện của Hải Long vẫn còn chưa giải quyết được… Mệt mỏi lẫn lo sợ, Hạ Tuyết gục đầu lên hai bàn tay đang lồng vào nhau, nhắm mắt.
“Cậu chờ mình lâu không?” – Giọng Hải Luân vang lên ngay phía trước.
Thoáng giật mình Hạ Tuyết mở mắt ra và ngước lên thấy cậu bạn mỉm cười.
“À ừ, mình vừa mới đến thôi. Cậu xong chưa, chúng ta đến trường thôi.”
Hạ Tuyết vừa dứt lời thì đột nhiên cô và anh chàng họ Trương nghe một âm thanh va đụng rất lớn ở bên ngoài. Rồi tiếng thắng xe kêu lớn. Tiếp theo, giọng người cất lên ầm ĩ khoáy động cả con đường vắng vẻ buổi sớm.
“Xảy ra chuyện gì thế nhỉ?” – Hạ Tuyết đứng dậy, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng mấy chậu cây kiểng kê sát tường che mất tầm nhìn.
“Hay chúng ta ra đó xem thử.”
Lúc Hải Luân vừa rời ghế thì thình lình Hải Long từ ở ngoài chạy vào phòng khách với vẻ vô cùng hớt hải, giọng nói đứt quãng đầy gấp gáp:
“Anh hai! Mẹ… mẹ bị xe đụng!!!”
Sửng sốt, Hải Luân và Hạ Tuyết ngay lập tức lao ra ngoài cổng. Khi ra đến nơi, Hạ Tuyết bàng hoàng thấy bà Trương người bê bết máu, nằm bất động trên tay ông Trương đang lay lay vợ trong dáng vẻ hoảng hốt.
“Tôi thấy chiếc xe hơi màu đen đó đụng bà ấy!”
Một phụ nữ đứng gần vừa nói với chàng thanh niên ở bên cạnh vừa chỉ tay về phía xa xa. Ngay tức thì, Hạ Tuyết xoay qua nhìn… Đôi mắt cô mở to bần thần vì thấy chiếc xe hơi màu đen quen thuộc đang đậu cách nhà họ Trương không xa. Và ngay tấm kính xe được hạ xuống xuất hiện gương mặt lấm lét sợ hãi của một chàng trai đeo kính đen! Đó chính là tên vệ sĩ của Trọng Lâm! Hạ Tuyết nhận ra anh ta… Trời ơi! Có lý nào Trọng Lâm cho người lái xe đụng bà Trương? Cô gần như chết trân với dòng suy nghĩ khủng khiếp ấy.
Ngay trước cửa phòng cấp cứu, ông Trương và Hải Long đi tới đi lui với dáng vẻ lo lắng sốt ruột. Còn Hải Luân thì ngồi trên ghế, hai tay chắp lại, mái đầu cúi thấp. Trông anh cũng chẳng khá hơn bố với em trai. Kế bên, Hạ Tuyết lặng im… Nhìn nỗi sợ hãi trên mặt thì có thể hiểu rằng cô còn lo lắng cho an nguy bà Trương nhiều hơn ba người kia. Từ lúc biết kẻ đứng đằng sau vụ đụng xe này, Hạ Tuyết như ngồi trên đống lửa, thấp thỏm không yên được một giây phút nào. Cô rất sợ nếu bà Trương không qua khỏi thì Hải Luân sẽ ra sao trước cú sốc quá lớn ấy? Bên cạnh đó, Trọng Lâm dĩ nhiên trở thành hung thủ. Tất cả đều tồi tệ!
“Chết tiệt!” – Hải Long đột ngột đánh tay thật mạnh vào tường – “Tự dưng mẹ lại gặp tai nạn… Giờ chẳng rõ sống chết ra sao!”
“Trời ơi!!! Sao ông Trời lại đối xử với họ Trương tệ bạc như vậy? Chúng tôi có làm gì xấu xa đâu chứ! Bao nhiêu nạn cứ đổ hết lên đầu nhà ta thế này!”
Dường như nỗi đau đớn đã không thể giữ được nữa nên ông Trương đập tay vào ngực nghe binh binh đồng thới cất lên lời than oán xót xa sau tiếng trách cứ của cậu con thứ. Mau chóng, Hải Long đỡ lấy người bố sắp ngã nguỵ. Đến cả Hải Luân với đôi mắt mù cũng cố đứng dậy, mò mẫm đến gần hai người nọ, an ủi động viên bằng chất giọng nghèn nghẹn. Đứng bất động và chứng kiến cảnh đau đớn của ba bố con Hải Luân, Hạ Tuyết vừa muốn khóc nhưng cũng vừa giận Trọng Lâm kinh khủng! Cô không ngờ hắn lại dùng đến cả cách trả thù mất tính người như vậy… Hạ Tuyết lập tức xoay lưng.
***
RẦM! RẦM! RẦM!
Âm thanh gọi cửa ầm ĩ và tiếng ồn ào huyên náo làm Trọng Lâm tỉnh giấc. Hắn uể oải đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời sáng. Ánh nắng lên đến đỉnh ngọn cây. Đêm qua say quá, hắn chẳng nhớ vì sao bản thân còn biết đường về nhà. Bên ngoài tiếng ồn ào vẫn cứ tiếp tục. Trọng Lâm lừ đừ ngồi dậy, gãi gãi mái tóc rối bù đồng thời cất tiếng khàn đục: “Vào đi! Cái gì vậy?”
Sau câu đồng ý của Trọng Lâm thì cửa phòng bật mở ngay, bóng dáng Hạ Tuyết xuất hiện, phía sau còn có mấy tên vệ sĩ với dáng vẻ hớt hải gấp gáp. Ngạc nhiên trước sự có mặt đột ngột của Hạ Tuyết, Trọng Lâm chậm rãi xuống giường. Cùng lúc, Hạ Tuyết cũng mau chóng tiến đến gần hắn.
“Mới sáng sớm mà em đã có nhã hứng…”
BỐP! Đồng loạt mấy tên vệ sĩ sửng sốt khi Hạ Tuyết vung tay tát thẳng vào mặt Trọng Lâm lúc hắn chưa nói hết câu: “Cậu chủ! Cô Hạ, sao lại…”
Không quan tâm đến hành động “bất kính” vừa rồi của mình, Hạ Tuyết hỏi bằng giọng thật to, không những thế còn đầy giận dữ:
“Anh có phải con người không vậy???”
Sững sờ trong mấy phút, Trọng Lâm đưa tay rờ lên mặt vừa lãnh trọn cái tát nảy lửa rồi quay qua nhìn đôi mắt đang toát lên sự phẫn uất từ Hạ Tuyết.
“Làm cái gì thế? Sao em lại đánh tôi?”
Cố kiềm nén cơn tức giận đang dồn nén bên trong lồng ngực, Hạ Tuyết bảo rõ ràng: “Anh còn tỏ ra không biết gì ư? Anh mất tính người rồi!”
“Cái gì?” – Trọng Lâm nhíu mày, khó hiểu – “Em mắng tôi mất tính người?”
“Không phải sao? Tôi chẳng ngờ anh muốn trả thù đến mức sai người lái xe đụng mẹ Hải Luân! Chuyện khủng khiếp đó mà anh có thể nghĩ ra hả???”
“Mẹ Trương Hải Luân bị đụng xe?!” – Trọng Lâm hạ tay xuống, kinh ngạc.
“Anh đừng giả bộ! Anh muốn hại chết cả nhà Hải Luân mới vừa lòng ư?”
Trông thái độ căm phẫn dữ dội của Hạ Tuyết, Trọng Lâm lặng thinh vài giây xong hỏi: “Em… nghĩ là tôi làm?”
Lòng càng thêm giận khi nghe câu đó, Hạ Tuyết lớn giọng hơn và cái nhìn hằn rõ sự căm giận lẫn khinh bỉ:
“Tôi thấy rõ ràng chiếc xe hơi nhà họ Trọng cùng tên vệ sĩ của anh ở ngay trước cổng nhà, chỗ xảy ra tai nạn. Chính người khác cũng nói rằng: mẹ Hải Luân bị xe hơi nhà anh đụng! Không phải anh sai người làm thì là ai???”
Hạ Tuyết vừa dứt lời thì phía sau, một tên vệ sĩ khác liền lên tiếng giải thích:
“Cô Hạ hiểu lầm rồi, suốt đêm qua cậu chủ…”
Chẳng để thuộc hạ dứt lời là Trọng Lâm đã lập tức đưa tay lên ngăn, mắt hắn nhìn Hạ Tuyết không chớp rồi nở một nụ cười khinh khỉnh thú vị:
“Phải, tôi làm đó! Sao nào? Mẹ hắn chết chưa hay đang hấp hối?”
Mím môi. Giận đến nỗi Hạ Tuyết ngay tức thì vung tay lên định tát Trọng Lâm thêm lần nữa thế nhưng không rõ sao cô đã kịp giữ mình lại vì vậy may mắn thay không có cú đánh nào xảy ra… Dường như muốn chọc tức cô hay sao mà hắn lại cười cười bảo:
“Đánh đi! Nếu em nghĩ tôi còn thua cầm thú thì đánh đi chứ! Hiện tại chắc em hận tôi lắm, đánh để trả thù cho Hải Luân của em!”
Trông vẻ mặt bỡn cợt không có chút gì là hối hận của Trọng Lâm, Hạ Tuyết hoàn toàn bất động, đôi mắt mở to ngân ngấn nước. Bàn tay đưa lên cao của cô run run. Bản thân không đủ nhẫn tâm để đánh tiếp. Hạ Tuyết không muốn làm người con trai đó đau dù chỉ một lần. Vậy mà… Vừa rồi tát Trọng Lâm, tim cô đau như cắt… BỘP! Siết chặt bàn tay lại, Hạ Tuyết đánh vào người Trọng Lâm một cái, không nhẹ nhưng cũng chẳng quá mạnh. Cô khóc.
“Sao anh lại trở thành con người như vậy? Hả, Trọng Lâm?”
Nấc lên nghẹn ngào, Hạ Tuyết đưa tay bịt miệng để ngăn tiếng khóc sắp vỡ oà đồng thời nhanh chóng quay gót, chạy vội ra khỏi phòng.
Khi bóng dáng Hạ Tuyết đã khuất, gương mặt Trọng Lâm không còn giỡn cợt hay tỏ ra vui thích nữa mà trầm hẳn. Cái nhìn của hắn đứng yên trống rỗng. Khẽ khàng nhắm mắt, hắn dùng hai tay vuốt mặt cho tỉnh táo. Thở dài. Chính bản thân Trọng Lâm còn chẳng hiểu cái quái gì vừa xảy ra. Đều hắn nhớ duy nhất chỉ là những giọt nước mắt đau đớn lăn dài trên mặt Hạ Tuyết.
“Ai được lệnh theo dõi nhà họ Trương?” – Trọng Lâm hỏi lạnh lùng đám vệ sĩ đang đứng tần ngần ngay bên cạnh.
“Dạ thưa cậu chủ, là Lenny! Nhưng giờ cậu ta chưa về.”
Trọng Lâm chống tay ngay hông, dáng vẻ hậm hực. Hắn rất muốn làm rõ chuyện này. Rốt cuộc thì điều gì đã xảy ra khiến Hạ Tuyết không những tát mà còn mắng hắn những câu thậm tệ. Quái quỷ thật! Đúng lúc vừa rủa xong thì Trọng Lâm nghe tiếng mở cửa. Mau chóng quay qua, hắn thấy Lenny đi vào với điệu bộ lấm la lấm lét giống như vừa làm điều xấu xong.
“Thưa cậu chủ, tôi đã về.”
Xoay qua đối diện với tên vệ sĩ trẻ măng, Trọng Lâm khoanh tay từ tốn hỏi:
“Mẹ Trương Hải Luân bị xe nhà họ Trọng đụng là thế nào?”
“Dạ!” – Lenny giật bắn mình, kêu khẽ – “Sao cậu chủ biết…?”
“Vậy nghĩa là chính anh đụng bà ấy? Anh điên hả?”