Đang xem lại một số chứng từ, hoá đơn thanh đơn, hợp đồng thì nghe có tiếng gõ cửa vang lên, Tri Đồng cất tiếng: “Mời vào!”
Cửa mở, Thục Nghi trong bộ đồng phục tạp vụ, cầm cái khay trên đó có ly trà bốc khói, bước vào cúi người: “Giám đốc! Tôi mang trà lên cho ngài.”
Nhận ra chất giọng quen thuộc, Tri Đồng rời mắt khỏi xấp giấy tờ ngước lên:
“Ồ, hoá ra là một cô phục vụ xinh đẹp.”
Cười phì, Thục Nghi nhanh chóng đến chỗ chàng trai, đặt ly trà xuống bàn.
“Không ngờ giám đốc cũng khéo nịnh ghê. Dì Xinh nói em phải mang nước lên cho anh. Khiếp! Công ty rộng quá, em tìm mãi mới thấy phòng anh.”
Tri Đồng toan nói thêm một điều với Thục Nghi thì chuông điện thoại reo. Trên màn hình xuất hiện cuộc gọi từ Hoàng Trung. Nhanh chóng bắt máy, anh hỏi: “Vâng, con nghe đây ạ. Có chuyện gì không bố?”
Không rõ bên kia đầu dây bố Tri Đồng nói gì mà Thục Nghi thấy gương mặt chàng trai lập tức thay đổi, là sững sờ lẫn kinh ngạc.
“Chuyện gì thế?” – Cô hỏi khi Tri Đồng vừa cúp máy.
“Bố anh gọi điện báo… Mẹ Hà Dương bị xe đụng, vừa mất trong bệnh viện.”
Hơn nửa tiếng sau, Tri Đồng và Thục Nghi đều có mặt tại bệnh viện nơi mẹ Hà Dương được đưa vào cấp cứu. Khi vừa đến, cả hai thấy Hà Dương khóc tức tưởi trên vai Thế Anh còn Hoàng Trung thì đứng bên cạnh với dáng vẻ sầu não buồn bã. Tức thì, họ liền chạy đến chỗ ba người nọ, hỏi han.
“Bố! Sao mẹ Hà Dương lại bị xe đụng?” – Tri Đồng vô cùng ngạc nhiên.
Đưa mắt nhìn con trai ít phút, Hoàng Trung lắc đầu, tay đặt lên mái tóc bạc vò nhè nhẹ: “Chuyện này kể ra dài lắm… Là lỗi ở bố.”
Trông sắc mặc tồi tệ của người bố già, Tri Đồng cũng dễ dàng đoán được tính nghiêm trọng của sự việc. Khẽ khàng, anh quay sang bên phải thấy Thục Nghi đang ôm Hà Dương an ủi động viên. Chậm rãi anh bước lại gần đặt tay lên vai em gái, nhẹ nhàng siết chặt. Thế nhưng ngay tức khắc, Hà Dương gạt mạnh tay Tri Đồng ra, giận dữ hét to:
“Tất cả là lỗi của mẹ anh! Không đúng! Là lỗi của các người! Nếu các người không xuất hiện thì mẹ tôi đã không chết! Tôi hận các người! Đi đi!!!”
“Bình tĩnh Hà Dương” – Thế Anh giữ chặt vai cô bạn, kiềm lại.
Thấy tình hình tồi tệ, Thục Nghi nói với Tri Đồng còn đang hoang mang:
“Hay anh và bác trai về trước đi. Để em ở lại an ủi Hà Dương. Hiện giờ con bé đang kích động, hai người còn ở đây thì chỉ khiến sự việc thêm xấu.”
Hết nhìn dáng vẻ khổ sở của bố rồi lại nhìn qua Hà Dương khóc nức nở, Tri Đồng không còn lựa chọn khác đành nghe theo Thục Nghi. Tri Đồng chậm rãi dìu Hoàng Trung rời khỏi bệnh viện. Trông theo bóng hai người nọ khuất dần, bấy giờ Thục Nghi mới ôm Hà Dương vỗ về. Tiếp, cô hướng mắt vào Thế Anh, mau chóng hỏi: “Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì vậy em?”
Đối diện, Thế Anh nhìn Hà Dương xong từ từ kể lại việc xảy ra lúc trưa nay.
***
“Trời ơi! Hải Luân! Hải Luân bị làm sao vậy?” – Vừa bước xuống xe, Trang Trang đã hoảng hốt khi thấy Hạ Tuyết dìu Hải Luân với mặt mày bầm tím sưng vù, trán và môi đều có những vết xước rớm máu.
Trang Trang tức tốc chạy đến đỡ Hải Luân, anh hoàn toàn lịm đi trong vòng tay cô. Lập tức đỡ người yêu lên xe xong, Trang Trang không quên quay qua Hạ Tuyết hỏi với thái độ như trách cứ:
“Thế này là thế nào? Sao Hải Luân lại ra nông nỗi vậy? Cô nói đi!”
Đối diện, Hạ Tuyết thật sự không biết phải nói thế nào với Trang Trang. Chẳng lẽ, cô lại bảo rằng chính Trọng Lâm đánh Hải Luân đến mình đầy thương tích thế này. Không được!… Nếu vậy thì sự việc sẽ càng thêm tồi tệ.
“Tôi hỏi đó!” – Trang Trang mất kiên nhẫn vì thái độ im lặng từ đối phương.
“Tôi… xin lỗi! Là lỗi của tôi! Tôi thật sự xin lỗi!” – Cuối cùng, Hạ Tuyết chỉ biết cúi đầu và nói như vậy.
“Sao cô lại xin lỗi? Tôi hỏi cô đã xảy ra chuyện gì với Hải Luân?”
“Xin lỗi! Xin lỗi!” – Hạ Tuyết vẫn liên tục cúi đầu, miệng không ngừng nói.
Trang Trang cắn môi trước hành động chẳng hiểu ra làm sao của Hạ Tuyết. Lòng tức đến nỗi chưa nói hết câu cô đã quay đi, bước vội vào trong xe. Rất nhanh, cô lái chiếc Toyota bóng loáng ra khỏi sân trường đại học.
Dẫu biết Trang Trang đưa Hải Luân đi rồi nhưng Hạ Tuyết vẫn còn cúi đầu… Chốc chốc, cô nấc lên khe khẽ và đưa tay lau nước mắt.
Lúc đánh Hải Luân một trận xong, Trọng Lâm mới chậm rãi tiến lại chỗ Hạ Tuyết còn đang bị kiềm giữ bởi hai tên vệ sĩ, từ tốn lên tiếng giọng kéo dài:
“Tôi không là ngờ tên đó lại yếu như vậy! Đánh chưa đến năm cái đã bất tỉnh rồi. Chán thật!”
Đưa mắt nhìn chằm chằm Trọng Lâm, Hạ Tuyết cố ngăn sự giận dữ hỏi:
“Sao anh lại thế? Anh phát điên hả? Anh đánh Hải Luân thì được cái gì?”
“Được thấy em đau lòng chứ gì.” – Trọng Lâm kề sát mặt lại gần cô – “Kìa, mắt em đỏ hoe, đau đến nỗi muốn khóc ư? Thương yêu nhau quá!”
“Người anh muốn trả thù là tôi! Là tôi mà, đúng không? Thế thì chỉ cần nhắm vào tôi thôi là được…”
Trọng Lâm tự dưng vỗ hai tay vào nhau, mừng rỡ bảo hệt như reo lên:
“Đúng! Em là người tôi muốn trả thù! Cơ mà, nếu khiến cho người em yêu phải đau đớn thì chẳng phải sẽ hay hơn là hành hạ em à?”
Nghe tiếng cười thích thú của Trọng Lâm, Hạ Tuyết lặng thinh chốc lát rồi hỏi khẽ:
“Người tôi yêu? Anh có biết tôi yêu ai không?…”
Im lặng, Trọng Lâm không phản ứng gì mà chỉ nhẹ nhàng nhìn sâu vào mắt Hạ Tuyết, đáp lời thật chậm hệt kiểu đánh vần từng chữ:
“Câu hỏi này trẻ lớp một còn trả lời được… Là Trương Hải Luân chứ ai.”
Thoáng bất động trong vài phút, Hạ Tuyết nghĩ bản thân không nên nói gì thêm vì cho dù thế nào đi nữa, người con trai đó vẫn sẽ chẳng bao giờ tin. Và ánh mắt cô nhìn hắn vẻ như câu hỏi vừa rồi mang câu trả lời khác!
“Tôi sẽ làm theo cách của mình để trả thù em. Mọi thứ chưa xong đâu.”
Vừa nói Trọng Lâm vừa hôn nhẹ lên trán Hạ Tuyết rồi… cười! Xong, hắn đưa mắt làm dấu cho hai tên vệ sĩ buông tay cô ra. Để mặc cô đứng với vẻ bần thần khôn tả, Trọng Lâm cất bước cùng nụ cười đầy thoả mãn.
Hạ Tuyết ngồi phịch xuống nền đất, đôi mắt trân trối nhìn vào khoảng không phía trước. Cô hiểu rất rõ lời đe doạ của Trọng Lâm. Hắn nhất định không dừng lại… Và điều khủng khiếp là, giờ đây ngoài cô ra, hắn còn nhắm vào Hải Luân – người hoàn toàn vô can trong cuộc trả thù này.
***
Sau khi hoàn thành vài thủ tục, Thế Anh đưa Hà Dương rời khỏi bệnh viện. Còn Thục Nghi thì đến bar Gossi để báo cho mọi người biết tin buồn này. Và khi hai đứa trẻ vừa về đến nhà thì đã thấy Tri Đồng đứng chờ ngay cửa, chưa hết, điều đáng ngạc nhiên là có cả Hoàng phu nhân!
… Nhìn gương mặt vô cảm của em gái xong, Tri Đồng liền quay qua Thế Anh hỏi: “Hà Dương định khi nào thì tổ chức tang?”
“Dạ, sáng mai bọn em phải đưa xác bác gái về rồi mới an táng được. Chắc cũng cỡ ngày mốt.” – Thế Anh đáp chậm rãi, cố nén tiếng thở mạnh.
“Ừm.” – Tri Đồng chuyển ánh mắt trở lại em gái – “Hà Dương, em đừng quá đau buồn. Việc của mẹ em, anh xin thay mặt mẹ anh xin lỗi em!”
Không giận dữ, không gào thét hay trách mắng, Hà Dương chỉ dứt khoát nói vỏn vẹn một câu:
“Đi đi! Mấy người đừng xuất hiện ở ngôi nhà này nữa, nhất là trước mặt tôi! Đừng có giả nhân giả nghĩa, ở đây không có ai xem mấy người đóng tuồng.”
Tri Đồng toan nói tiếp thì chợt Hoàng phu nhân đưa tay ngăn lại. Anh liền xoay qua và thấy cái nhìn của bà như muốn bảo: “Để đó cho mẹ”. Trông bà vẻ như là không muốn gây khó dễ gì cho Hà Dương, chính thế anh mới khẽ gật đầu đồng ý. Tiến đến gần Hà Dương đang đứng quay mặt đi, Hoàng phu nhân chậm rãi cất giọng:
“Tôi… rất lấy làm tiếc về tai nạn của mẹ cô! Thật sự là tôi không cố ý dồn bà ấy vào bước đường cùng như vậy.”
Nghe xong cái câu giống như lời xin lỗi từ Hoàng phu nhân, Hà Dương đảo hướng nhìn trở lại vào bà, mặt vẫn lạnh băng vô cảm:
“Vậy ư? Bà đang rũ bỏ mọi trách nhiệm? Tốt thôi! Giờ mẹ tôi đã chết, xem như lòng bà được hả hê. Từ nay về sau, bà có thể an tâm ngủ ngon rồi đấy.”
“Tôi sẽ bù đắp cho cô!”
Câu nói rõ ràng kia vừa dứt thì Hà Dương nhìn chằm chằm người phụ nữ đó. Đôi mắt sắc sảo của bà phản chiếu hình ảnh cô, trông nó thật bình thản kiểu như bà sẽ làm đúng như những gì mình mới bảo. Chẳng hỏi gì, Hà Dương vẫn không rời mắt khỏi bà.
“Mẹ cô chết, một phần cũng là do tôi, sự thật này không thể chối cãi. Vì vậy dù rất căm ghét nhưng tôi muốn làm điều gì đấy giúp cô. Suy cho cùng, cô cũng là con của Hoàng Trung.” – Hoàng phu nhân lấy trong chiếc bóp sang trọng ra một tấm vé – “Cô đồng ý qua L.A du học không? Năm nay cô sẽ hoàn thành bậc phổ thông đúng chứ. Hãy sang Mỹ học đại học đi! Hiển nhiên, tôi đành để Hoàng Trung lo mọi chi phí giúp cô.”
“Du học?!” – Thế Anh kinh ngạc khi nhìn tấm vé du học L.A trên bàn.
Kế bên, Tri Đồng không nói gì bởi chính anh là người đề xuất ra việc này. Còn mục đích thì có thể đoán rằng, anh muốn mẹ mình đừng đụng đến Hà Dương nữa. Đứng lặng thinh khoảng mấy phút, dường như hiểu rõ vấn đề chút ít, cô bé mười tám tuổi cười nhạt nhẽo:
“Ra thế! Bù đắp? Chứ không phải bà muốn bịt miệng tôi à? Nếu để thiên hạ biết bà bức chết một phụ nữ điên thì danh tiếng Hoàng phu nhân sẽ ra sao!”
Đáng ngạc nhiên là Hoàng phu nhân không hề tức giận trước dáng vẻ khinh thường giễu cợt từ Hà Dương, bà vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh vốn có, đáp:
“Cô không ngu như tôi nghĩ… Nhưng mà, chuyến du học không hẳn chỉ có lợi cho một mình tôi mà cô cũng có phần. Chẳng phải cô đang hận tôi lắm à? Sao không dùng cách này để trả thù?”
“Ý bà là gì?” – Hà Dương bắt đầu thấy khó hiểu.
“Thật ngu ngốc khi ta chỉ đường cho kẻ thù của mình. Nhưng vì chẳng còn lựa chọn nào để tống cô đi nên tôi đành phải đưa ra gợi ý: Với tình hình này, cô chỉ còn một mình, không người thân, cô sẽ làm gì để học đại học? Làm thêm ư? Liệu cuộc sống cực khổ ấy có thể giúp cô hoàn thành bốn năm đại học? Trong khi, nếu cô đồng ý du học ở L.A, khả năng trở thành một người tài giỏi với cô không còn là điều gì quá xa vời. Một tương lai tươi sáng đẹp đẽ biết đâu sẽ mở ra… Hãy trở thành một người có thể đánh bại tôi! Bằng tiền, bằng địa vị mà cô đạt được ở Mỹ. Khi cô đã có thanh danh trong xã hội Mỹ, tiếng nói của cô có trọng lượng nhiều lắm đó. Hãy dùng chính tiền của nhà họ Hoàng, những kẻ cô căm hận, làm bàn đạp để trở thành người có địa vị! Lúc cô trở về Việt Nam, tôi – Hoàng phu nhân – sẽ chờ sự trả thù từ cô!”
Không chỉ có Hà Dương và Thế Anh mà Tri Đồng cũng hết sức kinh ngạc trước những điều mẹ mình đề xuất. Người phụ nữ quyền uy đáng sợ ấy chấp nhận để Hà Dương có thể trở thành kẻ thù với bà. Rốt cuộc, bà đang nghĩ gì trong cái đầu luôn đầy toan tính? Bà định dùng kế khích tướng chăng?…
“Bà vẽ đường cho hươu chạy?” – Hà Dương tự dưng hiểu rõ ý định đó.
Mỉm cười thú vị vì câu hỏi là một câu tục ngữ xưa, Hoàng phu nhân thở dài:
“Có thể! Tôi vốn không thích người muốn trả thù mình lại là một kẻ thấp hèn chẳng chút địa vị gì trong xã hội, làm vậy là hạ thấp tôi! Tôi tin chắc rằng bản thân đủ sức đánh bại bất kỳ ai cho dù hắn cao sang đến mức nào. Và Hà Dương, dù có thay đổi thế nào cô cũng không đánh bại được tôi!”
Nóng! Cơn nóng giận đang bốc lên điên cuồng, Hà Dương căm hận kinh khủng người đàn bà đứng trước mặt mình đến nỗi môi mím lại, tay siết chặt. Lắng nghe những lập luận nãy giờ từ bà ta, cô thấy khá hợp lý! Cái chết oan uổng của mẹ, cô tuyệt đối không bỏ qua cho dòng họ Hoàng, đặc biệt là Hoàng phu nhân! Nhưng với thân phận như bây giờ, Hà Dương biết dùng cái gì để bắt bà ta trả giá đây? Danh tiếng của nhà họ Hoàng không phải nhỏ. Dù có đưa chuyện này lên báo chí thì cũng chưa chắc cô dành được sự công bằng cho mẹ. Suy cho cùng, mẹ cô cũng là kẻ thứ ba. Còn nếu du học ở L.A thì tình hình sẽ khác. Hà Dương sẽ giúp bản thân có được thứ mình muốn bằng việc học. Danh tiếng, địa vị, tiền bạc cô có thể dễ dàng chạm tay tới.
“Được.” – Hà Dương cầm tấm vé du học lên, trả lời nhấn mạnh – “Tôi sẽ sớm cho bà câu trả lời về vấn đề này.”
Dẫu cô bé mười tám tuổi chưa đồng ý nhưng khi nhìn vào đôi mắt đanh sắc mạnh mẽ ấy thì Hoàng phu nhân cũng đã biết được hơn 90% câu trả lời là gì.
“Tốt, tôi chờ!” – Dứt lời là Hoàng phu nhân quay lưng, bước ra khỏi nhà.
Không có thời gian nấn ná lâu thêm, Tri Đồng nhìn em gái nói nhẹ nhàng:
“Anh thật sự hy vọng em sẽ đồng ý. Tất cả vì tương lai của em!”
Sau khi Tri Đồng rời khỏi, Thế Anh bấy giờ mới quay sang Hà Dương, lo lắng: “Cậu dự định thế nào?”
“Thế Anh, mình nghĩ cậu nên về nhà đi. Bố mẹ hẳn đang rất lo cho cậu.”
“Không sao, mình gọi điện nói bố mẹ sẽ về trễ một tí, còn chưa tám giờ…”
“Đừng lo, mình sẽ ổn. Vả lại, mình muốn yên tĩnh để suy nghĩ về việc này.” – Hà Dương đưa tấm vé du học ra trước mặt, bảo.
Trông ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết của cô bạn, Thế Anh đành gật đầu.
Lúc bóng dáng cậu bạn khuất sau cánh cửa gỗ khép hờ thì cô liền ngồi phịch xuống ghế. Đưa tay bóp nhẹ thái dương, cô nhắm mắt. Suy nghĩ. Thời gian vẫn lặng lẽ trôi. Âm thanh dịch chuyển của chiếc kim đồng hồ vang đều. Ngôi nhà thật sự chìm vào tĩnh lặng. Gần nửa tiếng sau, Hà Dương mở mắt ra nhìn xuống tấm vé du học ở L.A Mỹ nằm trên bàn. Rồi rất nhanh, cô chuyển ánh mắt trở lên bức tường đối diện, nơi có tấm hình người mẹ quá cố chụp cách đây đã nhiều năm. Bà cười rất tươi, hai tay bế cô lúc ấy còn nhỏ và khi đó bà chưa mắc bệnh thần kinh. Những dòng suy nghĩ lởn vởn trong đáy mắt đứng yên của Hà Dương. Hẳn, như Hoàng phu nhân suy đoán, cô bé này đã có sẵn câu trả lời! Một sự lựa chọn ở hiện tại, quyết định sang L.A du học, để trong tương lai không xa cô có thể đòi lại công bằng cho mẹ…
***
Hai ngày sau, Hà Dương làm đám tang cho mẹ. Trong số ít ỏi những người đến dự tang có Hạ Tuyết, Thục Nghi và một số người trong bar Gossi. Khi quan tài của mẹ Hà Dương đến giờ hạ huyệt thì cách đó không xa xuất hiện chiếc xe hơi màu đen của nhà họ Hoàng. Bên trong, Hoàng Trung, Tri Đồng và cả Hoàng phu nhân đều hướng mắt nhìn khung cảnh đưa tiễn buồn bã đó… Trong khi mọi người cúi xuống đặt những bông hoa cúc trắng lên cỗ quan tài sắp bị lắp đất thì Tri Đồng âm thầm đưa Hà Dương đến chỗ chiếc xe hơi. Kính xe hạ xuống, Hoàng phu nhân chẳng nhìn Hà Dương, hỏi nhạt:
“Cô đã có quyết định chưa?”
Thấy Tri Đồng mỉm cười gật đầu rồi lại trông nét mặt mong mỏi chờ đợi của Hoàng Trung, Hà Dương nhanh chóng đáp mà mắt vẫn không ngó lấy người đàn bà kia: “Tôi đồng ý.”
Tất nhiên, hai người nọ vui mừng và nhẹ nhõm đến mức nào. Còn Hoàng phu nhân thì nở một nụ cười như kiểu mọi thứ đã diễn ra đúng theo ý muốn.
“Tốt! Cô hãy chuẩn bị để hai ngày nữa lên máy bay sang Mỹ. Hoàng Trung sẽ theo cùng qua đó giúp cô ổn định mọi việc cần thiết khác.”
Sau khi quyết định xong, chiếc xe hơi màu đen mau chóng chạy đi khỏi nghĩa trang. Đang đứng suy nghĩ thì chợt Hà Dương giật mình khi giọng Thế Anh vang lên ngay bên cạnh: “Đó là xe của nhà họ Hoàng?”
“Ừm.” – Hà Dương thở ra – “Mình đã đồng ý sang L.A du học.”
“Sao? Vậy cuối cùng cậu quyết định đi du học?” – Thế Anh sửng sốt.
“Đây là sự lựa chọn tốt nhất!” – Hít sâu một hơi dài, Hà Dương cười.
Buồn. Lòng Thế Anh bỗng chốc xuất hiện một nỗi buồn vô hạn. Bởi, nếu Hà Dương sang Mỹ thì rất có thể cậu sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa. Lặng thinh. Thế Anh, dù lòng đang đau, mỉm cười thật tươi với cô bạn:
“Không biết nên vui hay buồn nhưng hẳn mình phải nói chúc mừng cậu!”
“Cám ơn. Ngày mình đi, cậu tiễn mình được không?”
“Tất nhiên, mình sẽ cố gắng ra sân bay tiễn cậu lần cuối.”
Thế Anh vừa nói xong thì cả hai nghe tiếng gọi của Thục Nghi từ phía xa. Đảo mắt nghĩ gì đấy, Hà Dương liền bảo:
“Có lẽ mình nên đến báo cho các chị ấy biết việc đi du học. Nếu cứ im lặng ra đi thì không tốt lắm nhỉ?”
“Đúng đấy, cậu cũng cần nói một tiếng với mọi người vì chắc khá lâu cậu mới về lại Việt Nam… Mình muốn yên tĩnh một lát rồi sẽ đến chỗ cậu sau.”
Dõi theo bóng dáng Hà Dương, mí mắt Thế Anh chùng xuống. Thở dài buồn bã, cậu hướng mắt về phía trước. Không gian nghĩa trang thật quạnh quẽ hiu hắt càng khiến nỗi buồn trong cậu thêm nặng nề. Lúc này Thế Anh đang phân vân vào ngày cuối cùng ở sân bay có nên bày tỏ tình cảm âm thầm suốt ba năm cho Hà Dương biết? Lòng bỗng dưng yếu mềm đi khi cậu ngước nhìn bầu trời màu xám giống như sắp có mưa và chợt nghĩ: Có lẽ là không nên! Vì như vậy sẽ khiến Hà Dương khó xử bận lòng. Cậu không muốn dùng tình cảm ấy để níu chân cô ở lại bởi đối với cô, sự lựa chọn này vô cùng quan trọng… Chẳng thể giữ chân ai đó nếu đã thật sự không có duyên.
Gió thổi mạnh. Chưa bao giờ trái tim Thế Anh lại cảm giác lạnh giá như vậy, tưởng chừng như đã hoàn toàn đóng băng.