Hơn nửa đêm, Hạ Tuyết mới về đến nhà trong tâm trạng mệt mỏi. Thấy nhà sáng đèn, cô tưởng bố mình hôm nay về sớm. Thế nhưng khi vừa đẩy cửa bước vào thì cô giật mình kinh ngạc khi thấy sự có mặt bất ngờ của Trọng Lâm và hắn ngồi trầm tư trên chiếc ghế cạnh chiếc bàn cũ bừa bộn đồ đạc.
“Trọng…” – Hạ Tuyết ngưng bặt bởi nhớ lại lời đe doạ sáng nay từ Trọng Lâm về việc sẽ giết cô nếu tuỳ tiện gọi tên hắn lần nữa.
Trong khi Hạ Tuyết còn đang dùng tay che miệng với dáng vẻ đầy bối rối thì Trọng Lâm từ từ quay qua, nở một nụ cười hết sức ẩn ý:
“Sao vậy? Em sợ tôi sẽ giết em nếu gọi tên tôi à?”
Mắt Hạ Tuyết tròn xoe khi nghe Trọng Lâm gọi mình bằng từ “em” thay vì từ “cô” xa lạ lạnh lùng lúc sáng nay.
“Anh… sao anh lại đến nhà tôi giờ này?” – Hạ tay xuống, Hạ Tuyết hỏi khẽ.
“À.” – Trọng Lâm chậm rãi đứng dậy – “Tôi muốn bàn với em một chuyện. Nhưng, trước khi nói rõ vấn đề thì tôi có cái này muốn hỏi?”
Dứt lời, Trọng Lâm đưa tay cầm lấy một cuốn sổ nhỏ nằm trên bàn lên cao rồi nhẹ nhàng mở ra, dán mắt vào những dòng chữ viết cẩn thận tỉ mỉ:
“Trong lúc chờ em vì buồn chán nên tôi đã lấy cái này ra xem thử… Well ~ Nó khiến tôi rất bất ngờ đấy!”
Chẳng cần xem phản ứng của Hạ Tuyết thế nào, Trọng Lâm đã sửa giọng mau chóng đọc lớn:
“Mình phát hiện ra rằng, mình đã thích Trương Hải Luân. Cậu ấy quả nhiên là người con trai mình mong ước. Đẹp trai, giỏi giang, dịu dàng lại rất biết nghĩ… Trái tim mình hoàn toàn bị chinh phục! Ước giá như mình có thể ở bên Hải Luân nhiều hơn chứ không phải chỉ có ở trường và thậm chí mãi mãi gần cậu ấy không xa rời thì càng tuyệt vời! Làm sao để Hải Luân chú ý đến mình?… Giáng sinh năm nay, mình ước gì được là bạn gái cậu ấy!…”
Ngừng lại chốc lát, Trọng Lâm chậm rãi hướng cái nhìn vô cảm về phía Hạ Tuyết đang đứng bất động với đôi mắt mở to ngạc nhiên.
“Em nhận ra đây là gì không?”
“Nhật ký của tôi! Anh đã xem nó ư?” – Hạ Tuyết vẫn chưa hết sững sờ.
“Xin lỗi vì xâm phạm quyền riêng tư của em nhưng nhờ thế mà tôi hiểu rõ hơn một chút…Về tình cảm em dành cho cái kẻ tên Trương Hải Luân!”
Nói thật rõ ràng câu đó xong, Trọng Lâm tiếp tục lật những trang giấy trong cuốn sổ nhật ký nọ dường như để tìm ra điều thú vị nào đang ẩn nấp.
“OK, đoạn này hay đây… Hải Luân gặp tai nạn và bị mù! Mình đau đớn lắm khi thấy cậu ấy khóc vì từ giờ không thể cầm bút vẽ. Thấy Hải Luân ngồi lặng lẽ, đôi mắt mù loà hướng vào giá vẽ là tim mình như muốn vỡ ra thành từng mảnh. Chưa bao giờ mình đau đến thế. Vẽ là tất cả đối với cậu ấy cũng như cậu ấy là tất cả đối với mình… Giờ mình phải làm gì để giúp Hải Luân có lại niềm vui sống đây? Nếu có thể mình sẵn sàng hiến tặng đôi mắt của mình cho cậu ấy. Dù có phải bị mù suốt đời, mình cũng chịu. Mình yêu Hải Luân và mình nhất định không rời xa cậu ấy. Chắc chắn!…”
Gấp quyển nhật ký lại, Trọng Lâm xoay hẳn người qua đối diện với Hạ Tuyết. Không tức giận căm phẫn hay hận thù ghê gớm, không gì cả. Vẻ mặt hắn bình thản lạ lùng nếu không muốn nói rằng vô cảm đến đáng sợ!
“Chà, em yêu Trương Hải Luân nhiều vậy sao?” – Giọng Trọng Lâm kéo dài, hiển nhiên mang đậm cái chất giễu cợt – “Thậm chí sẵn sàng cho đi đôi mắt quý giá cũng không tiếc! Hà, ngưỡng mộ thật! Tình yêu của em cao thượng và đẹp đẽ ghê… đến mức tôi cảm thấy rất ganh tị với Trương Hải Luân! Với tên đó, em dành tình cảm chân thành nhất. Còn với tôi, không có gì ngoài lợi dụng và tiền! Tôi hiểu rồi!”
Dẫu dáng vẻ của Trọng Lâm vẫn thản nhiên nhưng Hạ Tuyết hiểu rõ lòng hắn đang điên tiết và căm thù đến độ muốn giết chết cô vì qua lời lẽ đay nghiến ấy cũng đủ biết. Chính vì thế, cô liền giải thích:
“Những dòng đó tôi viết cách đây hơn hai năm trước… và bây giờ chúng chưa hẳn như những gì anh nghĩ.”
“Vậy chúng là gì?”
“Là quá khứ!”
Trông ánh mắt đầy kiên quyết mạnh mẽ của Hạ Tuyết hướng vào mình, Trọng Lâm thoáng lặng thinh. Quá khứ??? Hắn tự nhủ rồi kín đáo cười nhạt nhẽo. Sáng hôm qua, tận mắt thấy cô với Hải Luân hôn nhau đằm thắm như vậy thì thử hỏi hắn có tin rằng những dòng mùi mẫn trong cuốn nhật ký chỉ còn là quá khứ không chứ? Hắn đâu có ngốc nghếch đến nỗi ngu si mu muội mà không nhận ra sự thật. Chưa kể, vì giờ đã hiểu rõ con người Hạ Tuyết nên Trọng Lâm càng không bao giờ tin lời cô nói nữa. Với hắn, giờ đây cô nàng này là một kẻ dối trá, lừa lọc thậm chí cả đáng sợ!
“Quá khứ? Vậy cũng tốt. Nếu đã là quá khứ thì chẳng nên giữ làm gì!”
Trọng Lâm lấy trong túi quần ra chiếc bật lửa màu xám. Mau chóng bật nắp, một ngọn lửa nhỏ cháy phừng lên rồi hắn kề nó đến gần cuốn nhật ký. Đốt!
Quan sát cuốn sổ dần dần bị thêu cháy, Hạ Tuyết chẳng phản ứng gì ngoài việc đứng im lặng nhìn nụ cười thích thú của Trọng Lâm. Cô đủ thông minh để hiểu, tốt nhất lúc này không nên tỏ bất kỳ thái độ chống đối nào kẻo lại khiến cho hắn thêm hiểu lầm.
Thả rơi thứ đang bị đốt gần hết xuống cái thau nhôm nằm dưới gầm giường, Trọng Lâm phủi phủi tay, đảo mắt trở lại cô gái vẫn đứng yên:
“Quá khứ thì nên bỏ đi! Quan trọng là hiện tại và tương lai về sau… Vì em sẽ phải đối mặt với tôi – Trọng Lâm này!”
“Rốt cuộc, anh muốn gì?” – Hạ Tuyết hỏi với vẻ đã quá mệt mỏi.
Thả phịch người lên ghế, Trọng Lâm nhìn khắp ngôi nhà nhỏ tồi tàn, từ tốn:
“Chẳng phải bố em đang thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi à? Một trăm triệu, con số không nhỏ chút nào nhưng đó là với em! Còn đối với tôi, chỉ đủ để đi bar trong hai đêm!”
“Thế thì sao?”
“Em rất cần tiền mà, đúng chứ? Vậy thì… tôi sẽ giúp em trả số nợ đó!”
“Anh giúp tôi trả nợ?” – Hạ Tuyết hết sức kinh ngạc.
“Phải! Nhưng…” – Trọng Lâm đột ngột lên cao giọng, như cố nhấn mạnh cụm từ phía sau – “Em phải dùng thứ khác để đổi! Đó là ngủ với tôi!”
Đôi mắt Hạ Tuyết mở to trân trối khi nghe xong cái giá mà Trọng Lâm đưa ra để giúp mình trả nợ. Ngủ với hắn ư? Tên đại ma đầu đó định dùng số tiền một trăm triệu để mua trinh tiết của cô?… Tự dưng lúc ấy, Hạ Tuyết nghe văng vẳng bên tai câu nói dịu dàng ấm áp của Trọng Lâm ngày nào: “Tôi sẽ chờ. Chờ đến lúc em hoàn toàn tự nguyện thuộc về tôi! Khi ấy, tôi sẽ rất hạnh phúc nếu là người đàn ông đầu tiên và duy nhất của em!” Khi đó, hắn đã trân trọng và gìn giữ cô biết bao! Để rồi ngay bây giờ, cũng chính hắn đang cưỡng ép cô phải qua đêm vì số tiền một trăm triệu.
“Tại sao???” – Tiếng Hạ Tuyết thình lình cất lên, có phần thảng thốt.
Trọng Lâm nhẹ nhàng quay qua mỉm cười. Nụ cười của cái kẻ xấu xa nhất.
“Vì ngoài tôi ra, không được có bất kỳ thằng đàn ông nào đụng vào em…”
Bất động trong mấy phút, Hạ Tuyết chậm rãi hỏi, nghe trầm hẳn:
“Không phải!… Anh muốn trả thù tôi, đúng không?”
Nụ cười trên môi Trọng Lâm biến mất nhanh chóng. Kiểu như mục đích thật sự đã hoàn toàn bị phơi bày. Nhìn gương mặt bình thản của Hạ Tuyết, Trọng Lâm khẽ khàng đứng dậy rồi tiến đến ngay phía trước cô, trả lời rõ ràng:
“Đúng! Với những gì em đã gây ra, tôi sẽ bắt em dùng cả cuộc đời còn lại phải sống trong đau đớn khổ sở! Và người làm điều ấy không ai khác là tôi!”
“Tôi sẽ không qua đêm với anh vì một trăm triệu. Tuyệt đối không!”
“Bọn cho vay nặng lãi tàn nhẫn lắm! Nếu không trả hết nợ, chúng sẽ lấy mạng bố em! Còn với em, tôi không rõ chúng sẽ làm điều kinh khủng gì.”
Trông cái nhìn chằm chằm của Hạ Tuyết, Trọng Lâm cười khinh khỉnh:
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Chính em là người đã làm cho sự việc ra nông nỗi này… Hạ Tuyết! Trò chơi của em kết thúc rồi! Bây giờ, trò chơi của tôi chính thức bắt đầu!… Tôi chờ câu trả lời từ em!”
Nhếch mép đầy thú vị, Trọng Lâm chậm rãi rời khỏi nhà để lại Hạ Tuyết một mình với vẻ mặt bần thần khôn tả. Đôi chân không còn vững nữa nên cô ngồi phịch xuống sàn cùng hàng trăm dòng suy nghĩ hỗn độn bủa vây. Vậy là… Trọng Lâm đã và sẽ làm đúng như những gì Hạ Tuyết nghĩ. Trả thù!
Chợt, vô tình Hạ Tuyết thấy quả cầu pha lê Trọng Lâm tặng lần trước nằm trong sọt rác. Chắc chắn ban nãy, hắn đã vứt nó vào trong ấy! Ngay lập tức, cô trườn người đến gần rồi nhanh chóng lấy quả cầu ra phủi phủi… Nhìn món quà quý giá trong tay, mắt cô nhoè đi vì dòng nước mặn chát đang ứa ra. Rất nhanh, những giọt lệ trong suốt chảy dài xuống cằm. Ấm nóng. Ôm quả cầu vào lòng, Hạ Tuyết bật khóc. Nghe nghẹn ngào đứt quãng.
Liệu, yêu thương và hồi ức tươi đẹp có còn nữa không hay từ giờ mọi thứ đã hoàn toàn chấm hết?… Đau đớn lẫn sợ hãi khi Hạ Tuyết nghĩ đến điều này: Một Trọng Lâm ngang tàng bá đạo nhưng đôi khi vẫn tinh nghịch thậm chí cả dịu dàng có lẽ đã chết! Giờ đây sẽ chỉ còn lại một Trọng Lâm độc ác hơn, tàn nhẫn hơn và sống vì thù hận!
***
Rõ ràng Hà Dương biết Thế Anh có thấy mình đi lên dãy hành lang lớp học khối 12 nhưng cậu lại vờ như cả hai không hề gặp nhau. Điều đó làm cho Hà Dương buồn bã. Cô rất muốn gặp trực tiếp để giải thích rõ ràng với Thế Anh về việc mình đã nói dối cũng như chuyện làm thêm ở bar là do hoàn cảnh ép buộc. Nhưng xem ra với tình hình này thì việc đó không được suông sẻ. Trong lúc ngồi nghe giảng bài, Hà Dương thỉnh thoảng vẫn lén nhìn xuống chỗ Thế Anh. Và có vài lần, ánh mắt cậu tình chờ chạm trúng cái nhìn mong mỏi của cô nhưng rồi cậu liền giả vờ cúi xuống cuốn sách hoặc quay mặt sang hướng khác tránh né. Hiển nhiên, Hà Dương ủ rũ biết bao nhiêu. Cuối cùng khi đã đắn đo cân nhắc kỹ lưỡng, cô bé này quyết định sẽ viết một lá thư rồi len lén bỏ vào cặp Thế Anh. Nếu việc gặp mặt trực tiếp quá khó thì đành nói rõ mọi chuyện qua thư.
Giờ ra về, vừa thu dọn sách Hà Dương vừa âm thầm đưa mắt nhìn về phía Thế Anh cũng đang loay hoay xếp tập vở trên bàn. Cô biết trước khi rời phòng học, cậu sẽ mang sổ đầu bài nộp cho giám thị. Đấy chính là thời điểm tốt nhất để nhét lá thư kia vào cặp cậu. Việc cần làm lúc này là chờ đợi… Mấy phút sau, Thế Anh cầm sổ đầu bài và rời khỏi phòng học. Chỉ chờ có vậy là Hà Dương lập tức ôm chiếc cặp, tay giữ lá thư, sải những bước dài đến gần bàn cậu bạn. Khéo léo đảo mắt quan sát một vài bạn còn ở trong lớp, cô cẩn thận thò tay vào cặp Thế Anh. Lá thư đã được chuyển đến người nhận một cách êm xuôi. Xong việc, Hà Dương xoay lưng đi về phía cuối lớp để ra cửa sau. Trùng hợp thế nào đúng lúc đó Thế Anh cũng từ bên ngoài đi vào trong. Hiển nhiên không hẹn mà gặp, cả hai giáp mặt nhau. Thoáng lúng túng, Hà Dương cố mỉm cười nói: “Chào cậu.”
Khác với mọi khi, không niềm nở vui vẻ hay thân thiện hỏi han, Thế Anh chỉ khẽ gật đầu theo phép lịch sự rồi mau chóng lách người sang bên để bước về bàn mình. Bất động trong mấy giây, Hà Dương khẽ cúi đầu buồn bã. Thái độ hời hợt từ Thế Anh khiến cô khó chịu kinh khủng!
Khi biết Hà Dương đã đã không còn ở đây thì bấy giờ Thế Anh mới ngừng việc giả vờ bỏ mặc lại mà dõi mắt nhìn theo bóng dáng cô bạn đi đến cuối dãy hành lang. Ban nãy, bản thân hiểu hành động thờ ơ lãnh đạm của mình sẽ khiến Hà Dương buồn nhưng quả thật cậu chẳng biết phải làm gì khác nữa. Chuyện cô làm thêm ở bar khiến Thế Anh rất rối, đầu óc nghĩ ngợi miên man vô định. Điên mất thôi!… Khẽ thở dài, không thể nấn ná lâu thêm vì mọi người đã về hết, Thế Anh cất quyển tập cuối cùng vào cặp. Chợt, cậu phát hiện một lá thư nằm kẹp giữa mấy cuốn sách dày cuộm. Mau chóng lấy ra xem, mắt cậu tròn xoe ngạc nhiên vì thấy tên người gửi là Hà Dương.
***
Tại một bệnh viện, Hạ Tuyết đang chạy hối hả vào bên trong các phòng bệnh. Chẳng là trưa nay tan học, cô nhận được điện thoại của dì Sáu hàng xóm báo về việc người bố rượu chè của mình vừa nhập viện do bị bọn lưu manh nào đó đánh, đã vậy nghe đâu chúng còn cắt mấy ngón tay của ông. Hốt hoảng, cô chạy một mạch đến bệnh viện.
Sau khi hỏi các y tá xong, Hạ Tuyết đã tìm được phòng bố mình đang nằm. Chiếc giường ở tận cuối phòng phòng bệnh là chỗ của ông. Lúc Hạ Tuyết khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh thì ông vẫn còn nhắm mắt trong tình trạng mặt mũi bầm tím, đầu quấn băng kín mít, chân và cánh tay cả cổ với ngực cũng toàn vết trầy xước rướm máu. Năm ngón tay bên bàn tay phải đều không còn, chỉ có lớp băng trắng bọc lại tròn như một nắm xôi… Hạ Tuyết biết, ông bị bọn cho vay nặng lãi xử nhưng cô không ngờ chúng lại ra tay độc ác như vậy. Với tình hình này thì không khéo sau ba ngày mà chưa có tiền đưa chúng thì nhất định chúng sẽ lấy mạng bố cô như đã đe doạ! Mệt mỏi và đau đớn, Hạ Tuyết luồng hai tay vào nhau rồi gục đầu lặng lẽ. Giờ cô phải làm gì đây??? Chợt, Hạ Tuyết sực tỉnh khi nghe giọng thều thào của bố. Ông mở mắt rất khó khăn và gọi tên con càng khó khăn hơn.
“Bố! Bố thấy trong người sao?” – Hạ Tuyết lo lắng hỏi.
“Hạ… Hạ Tuyết!” – Người đàn ông trung niên chậm rãi mở đôi môi nứt nẻ trắng bệch, nói – “Cứu… cứu bố! Bọn chúng… cắt… cắt tay bố! Đau… đau lắm con ơi…! Cứu bố… Lần sau đến… chúng sẽ… lấy… mạng bố mất…! Giúp… bố… lần này… Bố hứa… từ giờ về sau… sẽ không… rượu chè cờ bạc nữa… Bố hứa… Con hãy cứu bố… Hạ Tuyết ơi…!”
Nước mắt chực trào khi Hạ Tuyết nghe lời kêu cứu thảm thiết đứt quãng của người bố tàn nhẫn. Cô tự hỏi vì sao bản thân mình lại khổ sở đến thế này?
“Tại sao? Tại sao bố luôn gây ra bao nhiêu thống khổ cho tôi? Vì sao?…”
Đôi vai run bần bật, Hạ Tuyết vừa trách cứ trong nghẹn ngào vừa gục đầu xuống cạnh giường bố khóc nức nở. Còn người đàn ông trung niên vẫn nằm đó với đôi mắt nhăn nheo ứa nước khi nghe lời oán than xót xa của con gái…