“Oaaaa! Buồn ngủ quá!”
Hạ Tuyết đưa tay lên môi, ngáp dài trong khi đang ngồi trên xe buýt số bảy đến trường. Đêm qua hơn mười hai giờ khuya, Trọng Lâm mới đưa cô về đến nhà hắn. Cô định sẽ đạp xe về nhà nhưng xui xẻo thay, cái vật tàn tạ ấy lại hỏng! Không biết tên vệ sĩ của Trọng Lâm đạp xe Hạ Tuyết kiểu gì mà lúc ấy trông nó gần như một đống sắc vụn khi tay lái, bánh xe và các bộ phận khác mỗi thứ một nơi. Chẳng còn cách nào khác, Trọng Lâm đành lái mô tô đưa cô về và hứa sẽ đền bù cho chiếc xe đạp khác. Đấy là lý do vì sao sáng nay Hạ Tuyết lại đến trường bằng xe buýt.
Do mải suy nghĩ về chuyện xảy ra trên du thuyền đêm qua với Trọng Lâm nên Hạ Tuyết va vào một người lúc sắp bước vào cửa giảng đường.
“Xin lỗi!Tôi sơ ý quá!” – Hạ Tuyết cúi xuống nhặt đồ cho người nọ và miệng thì không ngừng rối rít xin lỗi.
“Là cậu hả, Hạ Tuyết?”
Hạ Tuyết dừng lại bởi nhận ra chất giọng vô cùng quen thuộc của người đang đứng đối diện. Khẽ đảo mắt, cô chậm rãi ngước mặt lên và đúng như rằng đó là Hải Luân. Ban nãy vì vội quá, cô chưa kịp nhìn mặt anh.
“À ừm, mình đây.” – Hạ Tuyết mau chóng đứng dậy, cười cười đáp lời.
“Hay quá!” – Hải Luân vui mừng, đôi mắt mù loà như sáng hẳn – “Mình đang muốn gặp cậu để giải thích về vụ buổi chiều lần trước…”
Nghe bốn từ “buổi chiều lần trước” thì Hạ Tuyết bất giác chột dạ vì tất nhiên do nhớ đến nụ hôn hụt đó. Đúng rồi, sao cô lại quên mất việc ấy nhỉ? Dù gì đi nữa, cả hai cũng cần nói cho rõ ràng chuyện này.
“Mình xin lỗi vì đã hành động thiếu suy nghĩ.” – Hải Luân bối rối, bảo khẽ.
Toan lên tiếng thì bỗng chuông vào lớp đổ dài và vì thế Hạ Tuyết đành nói:
“Có gì trưa nay ra về, chúng ta tiếp nhé. Giờ để mình giúp cậu vào lớp.”
Gật đầu cám ơn, Hải Luân để cô bạn cầm tay mình chậm rãi dìu mình đi qua những bậc thang dẫn lối vào giảng đường.
Trưa như đã hẹn, sau khi tan học Hạ Tuyết và Hải Luân đến một góc khá vắng để nói rõ về nụ hôn của buổi chiều hôm trước. Ngồi im lặng hơn mười phút, anh chàng họ Trương mới cất giọng, nhỏ và đều đều:
“Lúc sáng tuy đã nói câu này rồi nhưng giờ mình vẫn phải lặp lại: xin lỗi cậu vì mình đã hành động nông nỗi vào lúc đó, mong cậu tha thứ cho mình.”
Ngồi bên cạnh, lòng Hạ Tuyết còn hồi hộp đôi chút mỗi khi nhớ đến cảnh bất ngờ ấy. Bản thân cô cũng thấy khó xử khi đã phản ứng mạnh mẽ như thế.
“Không sao cả. Mình cũng muốn xin lỗi bởi đẩy cậu hơi thô bạo.”
“Không, cậu làm vậy là điều dễ hiểu.” – Hải Luân gãi đầu, ngập ngừng – “Với lại, nhờ cú đẩy đó mà mình mới tỉnh ra. Chắc mình mất trí rồi!”
“Mình đã bảo là không sao mà, nếu cậu còn tự trách thì mình giận thật đấy.”
Hiểu Hạ Tuyết không muốn mình khó xử nên mới bảo thế, Hải Luân đành gật đầu: “Ừm, mình biết. Cám ơn cậu.”
Mỉm cười, lòng Hạ Tuyết nhẹ hẳn. Chí ít, cô mong Hải Luân đừng quá để tâm chuyện nụ hôn hụt kia bởi sự thật cô đã không còn để bụng điều ấy nữa.
“Mà cậu với Trang Trang thế nào rồi?”
“Mình vẫn chưa nói chuyện với cô ấy nữa…”
Trong khi Hạ Tuyết chăm chú nghe Hải Luân tâm sự thì lúc này trước cổng trường, Trọng Lâm đang chậm rãi bước vào trước cái nhìn của nhiều sinh viên khác. Trưa nay Trọng Lâm ghé trường đại học mỹ thuật cốt muốn đưa Hạ Tuyết về nhà hắn để lấy xe đạp mới đồng thời sau sự kiện thân mật đêm qua và giờ tên đại ma đầu nhất quyết phải chinh phục được cô nàng bằng cách lên “chiến dịch” hẳn hoi cho cuộc đeo đuổi.
“Haizzz, biết Hạ Tuyết ở đâu mà tìm chứ.”
Đi lòng vòng nãy giờ hơn mười lăm phút mà Trọng Lâm chẳng thấy nổi bóng dáng Hạ Tuyết giữa khuôn viên rộng lớn của trường. Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn bởi ghét cái trò kiếm tìm này. Vốn, hẳn chẳng bao giờ chịu làm việc gì nhiều hơn hai phút. Trọng Lâm chán nản định quay bước đi ra cổng trường chờ Hạ Tuyết thì chợt, hắn nghe một giọng nói nhẹ nhàng thân quen vang khẽ phía sau một lùm cây cách chỗ mình đứng không xa:
“Cậu đừng buồn, mọi thứ rồi sẽ ổn.”
Hạ Tuyết? Trọng Lâm reo thầm trong bụng vì nghe rõ tiếng nói ấy là của Hạ Tuyết. Tức thì, hắn xoay qua nhìn chằm chằm về phía phát ra âm thanh đó. Mắt hắn sáng quắc như xẹt điện khi phát hiện ở phía sau lùm cây xanh um kia thấp thoáng bóng dáng Hạ Tuyết ngồi. Ngay lập tức không nhiều lời, hắn sải những bước dài đi lại gần. Nhưng khi vừa đến gần lùm cây thì nụ cười thích thú trên môi Trọng Lâm biến mất mau chóng bởi thấy Hạ Tuyết đang nắm tay một anh chàng khác. Hiển nhiên đó là Hải Luân.
Đôi chân bước vội liền khựng lại, cả người bất động và đôi mắt mở to không chớp khi Trọng Lâm quan sát nét mặt đầy lo lắng quan tâm của Hạ Tuyết dành cho kẻ lạ mặt ngồi bên cạnh mà hắn không biết đấy là ai, có mối quan hệ ra sao với cô nàng. Tuy nhiên, trước cái cách Hạ Tuyết ân cần nắm tay Hải Luân đồng thời hướng ánh mắt trìu mến vào anh thì Trọng Lâm dường như có thể đoán được phần nào đó tình cảm của hai người ấy… Những ngón tay luồn qua mấy chiếc lá trong lùm cây rồi nắm chặt, gương mặt Trọng Lâm lúc này trở nên lạnh băng với kiểu nhìn bực bội đó. Hắn rất muốn bước đến hỏi Hạ Tuyết rằng: Tên này là ai? nhưng chẳng hiểu sao đôi chân cứ đứng yên giống như hoá đá. Bởi thế, Trọng Lâm chỉ còn biết quan sát tiếp sự việc. Do khoảng cách hơi xa nên hắn không nghe rõ nội dung cuộc đối thoại…
Nói về Hạ Tuyết, mãi lo an ủi Hải Luân mà cô không hề biết sự hiện diện bí mật của Trọng Lâm, kẻ đáng sợ ấy. Cô vẫn nắm tay anh bạn, động viên:
“Cậu đừng suy nghĩ nhiều kẻo ảnh hưởng đến sức khoẻ không hay.”
“Ừm, mình sẽ cố gắng làm rõ mọi chuyện với Trang Trang.” – Hải Luân mỉm cười xong tự dưng thấy tay cô gái hơi nóng nóng liền hỏi – “Hạ Tuyết, cậu bệnh ư? Tay cậu nóng thế.”
“Đâu có, mình bình thường mà.”
“Không, câu nóng lắm đấy.”
“Vậy ư? Lý nào mình sắp bệnh nhưng lại không biết sao?”
Câu nói khó hiểu của Hạ Tuyết vừa dứt thì Hải Luân chợt nhớ ra một điều, bèn bảo: “Mình có cách này kiểm tra sẽ biết là cậu có bệnh hay không.”
Chẳng chần chừ, Hải Luân mau chóng đứng dậy, cẩn thận đi lên phía trước mặt Hạ Tuyết rồi thật nhẹ nhàng cúi xuống áp trán mình vào trán cô. Hành động nhanh chóng đó từ chàng trai khiến Hạ Tuyết giật mình, bất động.
Không chỉ mỗi Hạ Tuyết mà ngay chỗ lùm cây Trọng Lâm cũng sững người khi thấy cái cảnh đang diễn ra… Xui xẻo là vì Hải Luân đứng xoay lưng lại thêm việc cúi sát mặt xuống mặt Hạ Tuyết nên hắn cứ ngỡ rằng cả hai hôn nhau! Và chính sự hiểu nhầm tệ hại đó mà khiến lòng hắn bùng phát cơn tức giận dữ dội. Anh chàng họ Trọng cứ nhìn trân trối màn thân mật giữa hai người kia với đầu óc trống rỗng nhưng rồi tiếp theo hàng loạt những hình ảnh vui vẻ của hắn với Hạ Tuyết những ngày qua đột nhiên xuất hiện.
Và rồi cả câu Trọng Lâm từng hỏi Hạ Tuyết:
Lẽ nào cô đã có người yêu nên mới không quan tâm những chàng trai khác?
Lần đó, hắn đã thấy thái độ tránh né kỳ lạ từ cô… Chẳng lẽ, tên đó chính là người mà Hạ Tuyết yêu? Trọng Lâm tự nhủ và thật nhanh chóng, lòng bỗng chốc dâng trào sự căm giận bởi vào cái đêm cách đây hai ngày hắn đã nói: “Hãy hứa là, bờ môi này chỉ thuộc về duy nhất một mình tôi thôi!” còn Hạ Tuyết thì mỉm cười như một câu trả lời đồng ý! Vậy mà ngay bây giờ, ngay lúc này cô lại đang cùng chàng trai khác hôn nhau! Thử hỏi, một kẻ cao ngạo như Trọng Lâm đời nào chịu nổi? Việc làm ấy chẳng khác nào Hạ Tuyết phản bội lòng tin của hắn?…
Đôi tay bứt nát mấy chiếc lá, Trọng Lâm lập tức xoay lưng đi với vẻ mặt đay nghiến đến đáng sợ. Nếu như bình thường thì hắn đã đến chỗ hai người kia đang ngồi rồi đánh cho Hải Luân một trận khủng khiếp nhất và với Hạ Tuyết thì sẽ hỏi vì sao em làm vậy? Nhưng, hắn đã không hành động như thế mà chỉ lẳng lặng rời khỏi đây.
Đúng lúc Trọng Lâm đi mất thì Hải Luân bấy giờ mới rời trán khỏi trán Hạ Tuyết, đứng thẳng người lên nói:
“Đầu cậu hơi nóng, chắc chắn là sắp ốm. Cậu nên uống thuốc đi.”
Hạ Tuyết khẽ khàng đưa tay lên rờ trán, hơi âm ấm thật. Hẳn do đêm qua tên Trọng Lâm kéo mình xuống sông đây! Thầm rủa hắn xong, cô thở ra đáp:
“Lát về mình sẽ uống một viên Paracetamon ngăn ngừa liền.”
Đối diện, Hải Luân cười cười…
***
Vừa mới đạp xe về đến nhà là Hà Dương đã thấy một chiếc xe hơi trắng đỗ ngay trước cửa. Nhưng cô không nghĩ Hoàng Trung đến vì xe ông vốn màu xanh sậm. Chưa kể những tay vệ sĩ đang đứng trông mặt cũng lạ lạ và nghiêm nghị hơn. Chẳng rõ lại có thêm nhân vật lẫy lừng nào xuất hiện, dạo gần đây nhà có nhiều vị khách không mời mà đến thật. Hà Dương mau chóng dựng xe rồi toan bước vào trong nhưng lại bị đám người áo vet đen chặn lại hỏi: “Cô là ai? Vào đây làm gì?”
Cười nhạt nhẽo, Hà Dương thấy chuyện đời lắm trò hề. Nhà mình mà cứ bị người lạ hỏi rằng vào đây làm gì ư? Bắt đầu khó chịu trước thái độ hơi kênh kênh kia, cô đáp rõ: “Tôi, Hà Dương và đây là NHÀ TÔI!”
Nghe Hà Dương nhấn mạnh hai từ nhà tôi, nhóm người áo đen từ từ nhìn nhau. Đúng lúc từ bên trong vọng ra tiếng của một người phụ nữ trung niên:
“Cho con bé ấy vào!”
“Vâng, bà chủ.” – Đáp lời xong, mấy tay vệ sĩ đứng tránh sang bên – “Mời!”
Đã bực bội bởi cái việc không được phép vào nhà mình và giờ cộng thêm hai từ “con bé” phát ra từ miệng của cái người chẳng rõ là ai đang ngồi bên trong kia nên Hà Dương liền đi vào ngay không chút chừng chừ. Trước mặt cô bé họ Hà là một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng quyền quý nhưng gương mặt thì không hề thân thiện chút nào nếu không muốn nói rằng đáng sợ. Đôi mắt tuy đã xuất hiện nép nhăn ấy vậy vẫn vô cùng sắc bén, cảm giác như có thể chém đứt mọi thứ mỗi lần bà ta lia ánh nhìn đến đâu đó. Người đàn bà này toát lên vẻ cao cao tại thượng làm sao chính vì vậy mà lòng Hà Dương chợt nhiên xuất hiện nỗi bất an.
“Cô là Hà Dương? Con gái của mụ điên kia?” – Giọng bà cất lên sang sảng, khoáy động không gian vốn tĩnh lặng của ngôi nhà nhỏ.
Kiềm chế cơn bực bội, Hà Dương cố gắng đáp thật lịch sự:
“Đúng thưa bà nhưng mong bà hãy tôn trọng mẹ cháu.”
“Tôn trọng?” – Người phụ nữ giàu sang nhếch mép khinh bỉ – “Ả ta cũng đáng để tôn trọng sao? Buồn cười thật!”
“Thưa bà, cái gì cũng có mức độ thôi. Đó là mẹ cháu!”
“Ả ta là mẹ cô nhưng lại là kẻ đã cướp chồng tôi và phá hoại gia đình tôi!”
Khi người phụ nữ đó vừa dứt lời thì Hà Dương sững sờ, mắt mở to trân trối nhìn vẻ mặt đầy căm phẫn của bà ta. Gì vậy? Lý nào bà ấy là...
Dường như biết rõ trong lòng đối phương nghĩ gì nên bà trả lời thật rành rọt:
“Đúng đấy, tôi là vợ chính thức của ngài tổng giám đốc công ty thời trang Việt Mỹ Hoàng Trung, Hoàng phu nhân!”
Lúc nghe rõ mười mươi ba từ Hoàng phu nhân thì Hà Dương cảm thấy chân đứng không vững. Cô hơi ngã người ra phía sau. Ngay lúc này, vợ của bố cô đang có mặt tại nơi đây, trong ngôi nhà của người phụ nữ đã cướp chồng bà.
“Vẻ mặt của cô sao lại khó coi như vậy? Vì bất ngờ hay là… vì sợ hãi?” – Từng chữ trong câu nói của Hoàng phu nhân nghe thật đáng sợ.
Cố lấy lại dáng vẻ bình thường, Hà Dương bảo:
“Xin bà hãy rời khỏi đây, ngôi nhà nghèo nàn này không thể đón tiếp bà.”
Nở nụ cười nửa sắc bén nửa khinh bỉ, Hoàng phu nhân thở dài chán nản:
“Cô có biết đuổi khách là việc làm bất lịch sự? Thú thật, tôi cũng chả có nhã hứng gì mà đến nơi tồi tàn dơ dáy như vậy thăm hai mẹ con cô đâu.”
“Thế thì bà đến đây làm gì nếu bản thân đã không có thành ý? Bà hãy về đi!”
Trước thái độ kiên quyết từ Hà Dương, gương mặt Hoàng phu nhân bắt đầu thay đổi, là căm ghét cực độ!
“Đến đây làm gì à? Ha, câu hỏi buồn cười thật! Chồng tôi đi gặp lại người tình cũ cùng đứa con hoang đáng ghét thì thử hỏi tôi dễ dàng bỏ qua sao?”
“Tôi đã yêu cầu bà tôn trọng người khác, đừng tuỳ tiện gọi con hoang này con hoang nọ.” – Giọng Hà Dương lạnh lùng hơn.
“Tôi nói sai ư?” – Hoàng phu nhân vờ tỏ ra chưng hửng – “Đứa con không được thừa nhận thì gọi là con hoang thôi! Mà mẹ con cô đáng sợ quá, biến mất một thời gian dài rồi sau đó xuất hiện trước mặt chồng tôi, định dùng mối quan hệ máu mủ mà vòi tiền hả?”
Tức giận trước thái độ miệt thị và lời lẽ nhục mạ ấy, Hà Dương nói rõ ràng:
“Bà đừng chà đạp danh dự của chúng tôi! Và xin thưa, chính ông Hoàng Trung, người chồng yêu quý của bà đột ngột tìm đến cái nhà này chứ không phải tôi cần ông ta! Gì nào! Vòi tiền? Bà làm tôi buồn nôn! Dù có chết đói tôi cũng chẳng thèm đụng đến một xu của nhà bà!”
Cười nhạt nhẽo khi nghe chất giọng mạnh mẽ đanh thép từ cô bé mười tám tuổi, Hoàng phu nhân chậm rãi tiếp:
“Làm giá hả? Đúng là trò bẩn thỉu của lũ nhà nghèo tội nghiệp! Nếu vậy thì vì sao Hoàng Trung ngày nào cũng đến đây mà cô không đuổi ông ấy?”
Vừa hỏi đay nghiến, người phụ quyền uy đó vừa ném mạnh một xấp hình lên trên bàn. Hầu như toàn bộ đều là hình của Hoàng Trung với Hà Dương đứng nói chuyện trước cửa nhà. Hẳn, chính tay thám tử tư lần trước đã chụp được.
“Tôi có đuổi nhưng ông ta không đi thì đành chịu!” – Hà Dương vẫn thản nhiên đáp dù đã xem qua các bức hình kia.
“Tôi đâu phải trẻ lên ba mà tin điều cô kể.” – Hoàng phu nhân chợt lớn giọng hơn – “Nói cho mà biết, tôi tuyệt đối KHÔNG BAO GIỜ CHẤP NHẬN đứa con hoang như cô bước chân vào nhà họ Hoàng! Nghe chưa???”
Đối diện, cơn giận dữ dâng cao trong lòng vì cứ nghe người đàn bà khó ưa ấy nhai đi nhai lại từ “con hoang” nên Hà Dương định quát cho bà ta mấy câu thì bỗng nhiên thình lình cửa nhà bật mở, bóng dáng một người con trai xuất hiện… Hoàng phu nhân lẫn Hà Dương đều hết sức kinh ngạc bởi đó chính là Tri Đồng. Anh đứng đấy, mắt nhìn trân trối hai người nọ.
“Tri Đồng?!” – Hoàng phu nhân liền gọi – “Sao con lại biết mà đến đây?”
Tất nhiên, Hà Dương sửng sốt đến mức nào khi nghe Hoàng phu nhân hỏi câu ấy. Đừng bảo rằng, Hoàng Tri Đồng chính là con trai bà ta đấy nhé…
Dường như để trấn tĩnh nên Tri Đồng đã im lặng khá lâu rồi mới trả lời mẹ:
“Con tình cờ thấy mẹ đi vào đây, vì tò mò con đã âm thầm bám theo. Đứng bên ngoài, con nghe tiếng mẹ rất lớn… Cả cụm từ con hoang của Hoàng Trung! Rốt cuộc, chuyện này là thế nào? Sao Hà Dương lại là con của bố?”
“Hà Dương?” – Hoàng phu nhân cau mày – “Con biết nó à?”
Tri Đồng chưa kịp đáp thì tự dưng anh và Hoàng phu nhân nghe giọng cười kỳ quặc của Hà Dương vang lên. Chẳng ngờ được mọi thứ lại ra thế này!