Hạ Tuyết – Chương 19: Góc khuất 19: Hôn – Botruyen

Hạ Tuyết - Chương 19: Góc khuất 19: Hôn

Ở bên ngoài bar, ngồi lên chiếc mô tô, Trọng Lâm cầm mũ bảo hiểm định đội lên đầu thì nghĩ gì đó liền quay qua nhìn Hạ Tuyết:

“Không nói gì trước khi tôi đi sao?”

Vì còn xấu hổ bởi nụ hôn bị lừa khi nãy nên Hạ Tuyết đáp vẩn vơ:

“Hiện, tâm trạng tôi rất khó chịu nên chẳng biết nói gì hết, anh thông cảm.”

Trọng Lâm cười khỉnh bởi biết cô nàng đang giận dỗi. Rất nhanh, hắn chậm rãi bảo: “Này, nhắm mắt lại đi.”

“Chi?” – Hạ Tuyết hỏi cộc lốc.

“Thì em cứ nhắm mắt xem nào.”

Thở dài, Hạ Tuyết hậm hực khép mắt lại và tự nhủ chả rõ anh chàng muốn giở trò gì. Thắc mắc trong lòng nhanh chóng được giải đáp khi chợt nhiên cô cảm nhận có bàn tay ấm áp đặt lên mái đầu mình và kéo về phía trước… Rồi chưa đầy hai giây sau, một bờ môi mềm mại hôn nhẹ nhàng lên khoé môi Hạ Tuyết. Cách hôn khá lạ lùng độc đáo! Lập tức mở mắt ra, Hạ Tuyết thấy gương mặt Trọng Lâm rất gần, hắn đang nhắm mắt và hôn cô. Sự sững sờ khiến cơ thể cô gái tê dại, cứng đơ. Không tin được!

Lần đầu tiên, Trọng Lâm hôn Hạ Tuyết nhẹ hẫng như vậy. Không mạnh bạo, không dữ dội càng không ép buộc chiếm hữu như mọi lần… Chỉ là một nụ hôn đầy trân trọng! Dẫu anh chàng thiếu chỉ hôn ngay khoé miệng thôi thế nhưng Hạ Tuyết vẫn cảm giác rõ sự mặn nồng, vị ngọt ngào, ấm áp. Sâu. Rất sâu. Cái hôn giản đơn đến lạ kỳ ấy như nhấn chìm cô trong muôn vàn xúc cảm choáng ngợp. Cả người tưởng chừng như nổ tung. Hai tay Hạ Tuyết nắm chặt bờ vai áo Trọng Lâm… Cô mong thời gian hãy ngừng lại ở giây phút bình yên này để mình có thể nắm giữ con tim người đó mãi mãi.

Vài phút sau, Trọng Lâm rời môi khỏi khoé miệng Hạ Tuyết. Một cách cẩn thận, hắn đưa những ngón tay lên rờ nhẹ bờ môi cô gái còn vương hơi ấm từ nụ hôn ban nãy, khẽ thì thầm trong làn gió đêm:

“Hãy hứa là, bờ môi này chỉ thuộc về duy nhất một mình tôi thôi!”

Đối diện, Hạ Tuyết tròn xoe mắt ngạc nhiên. Vài giây trôi qua, sóng mũi tự dưng cay cay… Không đáp lời, cô chỉ nhắm mắt mỉm cười thật tươi.

Hiểu ý nghĩa từ hành động đó, Trọng Lâm áp đầu mình vào đầu Hạ Tuyết, nói bằng giọng lạc hẳn với vẻ xúc động: “Cám ơn em!”

Giọt lệ trong suốt chảy dài xuống gương mặt hạnh phúc của Hạ Tuyết nhưng có lẽ vì đêm tối nên Trọng Lâm không thấy được. Nhẹ nhàng cô đặt tay lên đôi tay hắn còn đang giữ mái đầu mình! Cảm xúc trong họ thật sự thăng hoa.

“Về nhé!” – Trọng Lâm chậm rãi buông tay – “Mai, tôi sẽ có điều bất ngờ nữa cho em.”

Thấy tên đại ma đầu chuẩn bị đội mũ bảo hiểm vào, lòng Hạ Tuyết tự dưng xuất hiện nỗi lo sợ. Không chần chừ cô nắm lấy tay áo hắn, kéo nhẹ.

“Đừng đánh nhau…!” – Hạ Tuyết nói khi Trọng Lâm quay qua.

Quan sát nét mặt lo âu của Hạ Tuyết, Trọng Lâm cười ranh ma:

“Tôi về vì bố già gọi chứ không phải gặp bọn kia oánh lộn đâu, tình yêu ơi!”

Thêm lần nữa, Trọng Lâm lại làm Hạ Tuyết thấy… xấu hổ! Một phần vì cô tưởng hắn đi đánh nhau và có thể sẽ ngủm, phần còn lại là do cô nghe hắn gọi mình bằng hai từ tình yêu.

“Ừm, anh về cẩn thận.” – Không còn cách nào khác, Hạ Tuyết đành dùng câu này để tự chữa lấy cái ngượng của bản thân.

Trọng Lâm mỉm cười rồi rồ máy, phóng chiếc mô tô ra đường. Dõi theo tấm lưng áo đen kia khuất dần vào màn đêm, Hạ Tuyết quay lưng trở lại bar.

Trông dáng vẻ thẫn thờ buồn bã của Thục Nghi bên quầy rượu, Hạ Tuyết liền tiến đến gần vỗ tay lên vai bạn, hỏi đùa: “Sao buồn thế người đẹp?”

Khẽ xoay bộ mặt ưu sầu lại, Thục Nghi nhìn Hạ Tuyết, thở ra đáp:

“Chờ người mà người không đến!”

“Anh Tri Đồng?” – Hạ Tuyết nheo nheo mắt – “Chà, coi bộ dạo gần đây hai người thân nhau dữ. Định kết moden hử?”

Nếu như bình thường thì Thục Nghi sẽ phản ứng ngay để che giấu vẻ lúng túng của bản thân thế nhưng lúc này, cô nàng chỉ cười nhạt rồi đưa ly rượu lên uống cạn. Nhận ra vẻ khác thường từ cô bạn thân, Hạ Tuyết không còn ý định chọc phá nữa. Thay vào đó, cô từ tốn tiếp:

“Hình như mấy tuần nay, anh Tri Đồng ít ghé bar Gossi.”

“Người bận rộn là vậy đó. Dễ hiểu mà!”

Thục Nghi vừa dứt câu thì bỗng cả hai nghe tiếng kêu “Á!” câm lặng không âm thanh nhưng đầy đau đớn. Tức thì, hai cô gái lập tức quay qua và thấy ở ngay chiếc bàn cách chỗ mình cỡ chục bước chân, gương mặt một PR quen tên Mỹ Cúc, méo mó như sự rạn nứt của chiếc bình thuỷ tinh. Cô ngồi trân mình chết lặng. Dưới ánh đèn màu lúc tắt lúc sáng, đôi mắt cô mở to chực trào nước, hàng lông mi cứ chớp chớp. Cái nhìn hằn rõ sự tủi, ghê sợ và nhịn nhục. Còn vị khách ngồi bên cạnh Mỹ Cúc thì ra điều rất ư thoả mãn. Không lâu sau, ông ta đứng dậy khoan khoái rời bàn ra về. Chỉ chờ có thế, Mỹ Cúc mau chóng đứng lên, vừa khóc vừa chạy về phía phòng locker. Dĩ nhiên, Hạ Tuyết với Thục Nghi cũng vội vã đi theo sau.

Trong phòng locker, mọi người xúm quanh lấy Mỹ Cúc hỏi han vì thấy cô đột nhiên chạy vào và bật khóc nức nở. Cố ngăn âm thanh tức tưởi không ngừng phát ra từ cổ họng nghẹn ứ, cô PR có gương mặt trẻ con ấy nói:

“Thằng cha đó cắn vô vai tao đau quá! Chảy máu luôn!”

Bình Mai liền nhẹ nhàng vạch lớp vải áo ngay bờ vai Mỹ Cúc xuống xem. Trên da thịt dấu răng còn hằn rõ, rất sâu đến nỗi máu rươm rướm.

“Cha nội biến thái! Quá đáng thật!” – Bình Mai không kiềm được cơn giận.

Đứng gần đó, Thu Ánh khoanh tay tức tối, gương mặt hầm hầm:

“Lũ khốn nạn! Bọn mình là người chứ có phải thứ để mua vui đâu!”

“Bệnh hoạn hết sức nói!”

Tiếng bức bối của Lam Mộng vừa dứt là tất cả nghe giọng Phụng “tỷ” kéo dài thật dài: “Có vậy thôi mà cũng làm ầm ĩ!”

Mỹ Cúc lau nước mắt, môi mím chặt rồi bảo: “Cắn thế này đau lắm đấy!”

Nở nụ cười khinh khỉnh, Phụng “tỷ” chậm rãi đứng dậy rời khỏi bàn trang điểm, tiến lại gần chỗ các PR kia đang đứng túm tụm:

“Bar mà! Bị vậy thì xá gì? Lúc trước, tôi còn bị nhiều hơn nữa kìa.”

“Đừng có so sánh mình với người khác!” – Thục Nghi thình lình cất giọng.

Liếc nhìn cô em gái ương bướng một lúc, Phụng “tỷ” hơi đẩy mặt lên cao kiểu làm giá, bước từ từ ra cửa bar. CỐP! Phụng “tỷ” va trúng vai một người, đau điếng. Cô chị đại chưa biết rõ là ai nhưng đã gắt lên ỏm tỏi:

“Đi đứng không có mắt à??? Kiếm chuyện sao?”

“Xin lỗi…”

Nghe giọng thản nhiên của người nọ khiến Phụng “tỷ” điên tiết nên xoay phắt qua nhìn xem mặt mũi hắn thế nào. Và khi chạm phải ánh mắt sắc bén kia, Phụng “tỷ” cười nhạt nhẽo nhưng rõ ràng thái độ có e dè hơn.

“Thảo Tú, tao cảnh cáo lần cuối, đừng tưởng được nhiều khách thì lên mặt. Mày cũng chỉ là hạng gái rẻ tiền thôi!”

Không phản ứng gì ngoài việc nhếch mép, Thảo Tú – một trong các chị đại ở Gossi, điềm nhiên đáp trả: “Là gái nhưng nhiều tiền hơn cô!”

“Đừng có chọc điên tao! Con khốn!” – Buông câu chửi rủa xong, Phụng “tỷ” bức bối đi ra khỏi phòng locker.

Dõi theo bóng dáng Thảo Tú ung dung bước lại bàn trang điểm, Quỳnh Anh hả hê: “Hay quá! Chỉ mỗi chị Tú là trị được chị Phụng.”

“Cô ta chỉ được có cái to mồm chứ làm gì được ai.”

Thảo Tú nói bình thản đồng thời đứng lên sau khi đánh qua loa ít kem lên mặt. Sửa soạn lại quần áo, cô chị đại có giá ấy rời phòng.

“Đêm nay có món hời lớn!”

Nghe giọng Thảo Tú vọng lại, những PR kia nhìn nhau thở ra.

“Đêm nào chị ấy cũng được bộn tiền.” – Bình Mai tặc lưỡi.

“Mà sao khi nãy chị Phụng bảo chị Tú là gái vậy?” – Hà Dương nhíu mày.

“Ôi, vẫn là cái chuyện muôn thuở!” – Thu Ánh bỗng kêu than – “Trước, chị Tú có yêu một khách đi bar. Hắn ta giàu có lắm và hứa hẹn đủ điều. Nhưng cuối cùng, khi đã thoả mãn thì hắn bỏ rơi chị ấy. Chị Tú quay về tiếp tục làm PR với nỗi hận đàn ông thấu trời. Từ đó, chị ấy qua đêm với đủ loại người.”

Lam Mộng lắc đầu, phán câu: “Làm vậy chỉ khổ mình!”

“Đàn ông chả ra gì, nhất là mấy tên giàu có. Mặt hiền hiền tốt tốt vậy chớ, chơi xong bỏ mình cái rột!” – Mỹ Cúc xoa xoa bờ vai bị cắn đau, chề môi.

Nghe thế, bất giác Hạ Tuyết nghĩ về Trọng Lâm. Cô không thể tưởng tượng nổi nếu hắn chỉ xem mình như một món đồ chơi dễ chán chê. Sau vài giây lặng im, có điều mơ hồ phản chiếu trong đáy mắt với cái nhìn bất chợt xa xăm ấy… Không chỉ riêng Hạ Tuyết mà Thục Nghi cũng có cùng tâm trạng đó. Hiển nhiên, người cô liên tưởng đến chẳng ai khác chính là Hoàng Tri Đồng. Việc anh thường xuyên không còn đến bar Gossi khiến Thục Nghi cảm giác bất an lẫn lo sợ. Mặc dù Tri Đồng vẫn chưa đụng chạm gì vào Thục Nghi nên nếu anh có biến mất thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô thế nhưng điều khiến cô sợ sệt lại là bản thân mãi mãi không còn thấy anh nữa.

Reng! Reng! Thục Nghi giật mình vì chuông điện thoại reo. Linh cảm điều gì đó, cô mau chóng lấy lấy “con dế” ra và đưa mắt nhìn vào màn hình. Là số lạ, không có trong danh bạ. Không chần chừ, Thục Nghi bắt máy:

“Alo, Thục Nghi nghe đây. Xin hỏi ai vậy?”

Đầu dây bên kia giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc của chàng trai vang khẽ:

« May thật! Tôi còn sợ là gọi lộn số cô Lý Thục Nghi. Đoán xem tôi là ai? »

Mắt Thục Nghi sáng rỡ bởi biết người đang nói chuyện với mình là…

“Hoàng Tri Đồng!”

Do quá khích nên Thục Nghi đã nói thật to tên anh chàng khiến những cô PR nọ giật mình, đồng loạt quay mặt qua nhìn chằm chằm.

“Ờ ừm, Nghi ra ngoài nghe điện thoại tí.” – Thục Nghi sượng chín người, cố cười tươi rồi nhanh chân rời khỏi phòng.

Mấy người còn lại nhíu mày khó hiểu trước dáng vẻ kỳ cục của Thục Nghi. Riêng, Hạ Tuyết với Hà Dương thì tiếp tục nhìn nhau cười khúc khích.

Chọn một góc kín đáo, bấy giờ Thục Nghi mới đưa điện thoại lên tai, hỏi:

“Nè, anh còn ở đó không?”

« Dĩ nhiên là còn. Sao đang nói giữa chừng mà cô im thế? »

“Tại có con gián chạy qua nên tôi hơi giật mình.” – Thục Nghi nói dối cho qua – “Nhưng ai cho anh biết số điện thoại của tôi?”

« Trời! » Giọng Tri Đồng chưng hửng « Thì tôi hỏi quản lý Khương »

Khẽ tặc lưỡi, Thục Nghi đi thẳng vào vấn đề mình đang thắc mắc:

“Đêm nay anh bận việc gì hả? Tôi không thấy anh đến Gossi.”

“Ừ, việc ở công ty nhiều quá, tôi là giám đốc thì phải giải quyết chứ. Xin lỗi vì thất hứa với cô. Sợ cô buồn rồi lại uống rượu nên tôi mới gọi nói rõ đây. »

“Xì! Ai buồn nào? Làm như tôi cần anh lắm á!” – Miệng nói hùng hổ vậy chứ tim Thục Nghi đập liên hồi do bị nói trúng.

« Rồi rồi biết, tôi hiểu tính cô quá mà. Ừm, tôi gọi điện chỉ muốn nói thế thôi. Tối mai tôi sẽ cố gắng thu xếp việc để đến thăm cô, chịu không? »

Bình thường là Thục Nghi nhất định “đốp” ngay một câu sốc họng thế nhưng ngay lúc này cô lại buột miệng đáp rằng:

“Tôi chờ. Anh hứa thì giữ lời đó.”

« Ừ. » Tri Đồng dịu dàng dặn dò « Trời lạnh, cô về nhớ mặc áo khoác. »

“OK! Tôi đâu còn nhỏ nhít gì.”

Chợt, Thục Nghi ngạc nhiên khi đầu dây bên nọ im lặng trong khi điện thoại vẫn còn đang thực hiện cuộc gọi.

“Hey, sao anh không nói nữa?”

Một lát sau Tri Đồng mới lên tiếng, nghe rõ thì vẻ như hơi lúng túng:

« À, tôi không biết nói gì trước khi kết thúc cuộc gọi nhưng giờ nghĩ ra rồi… Chúc ngủ ngon, Thục Nghi! »

Bên này, Thục Nghi thoáng bất động vì nghe anh chàng gọi hai từ Thục Nghi quá đỗi dịu dàng, đến nỗi cảm tưởng như vừa có làn gió êm đềm thổi qua mang theo mùi vị của đêm lạnh. Cố ngăn một xúc cảm sắp trào dâng, Thục Nghi bảo khẽ: “Cám ơn, anh cũng vậy…”

Chẳng kịp nghe gì thêm là Thục Nghi đã cúp máy. Dẫu biết hành động như thế thật thô lỗ nhưng nếu cứ tiếp tục thì không khéo cô sẽ bật khóc mất. Khóc vì hạnh phúc! Đứng dựa lưng vào góc tường, Thục Nghi ngước mặt lên và nhắm mắt. Cô đang cố lấy lại nhịp thở đều đều bình thường vì ban nãy quá hồi hộp. Hơn mười lăm phút sau, Thục Nghi mở mắt ra rồi nhìn xuống màn hình điện thoại xong bấm bấm lục tìm mục Cuộc gọi vừa nhận. Số của Tri Đồng hiện ra dưới đáy mắt dịu dàng của cô. Không chần chừ, Thục Nghi bấm nút lưu. Chẳng quá lâu để cái dòng Nhập tên xuất hiện. Đảo mắt, cô không biết nên gõ gì. Hoàng Tri Đồng thì nghe thường quá. Phải nhập một cái nick thật ấn tượng cho anh chàng. Ban đầu, Thục Nghi gõ Tên đáng ghét Tri Đồng nhưng không được vì máy báo lỗi quá nhiều ký tự. Bực mình, cô ngừng lại nghĩ tiếp cái khác… Thoáng lưỡng lự, cô từ tốn gõ Hoàng tử Tri Đồng nhưng rồi lại xoá bởi thấy từ hoàng tử là tự dưng mặt đỏ lên. Chưa kể, cái ấy nghe sến súa quá và chẳng may Tri Đồng tình cờ đọc được thì chắc có nhảy xuống sông Sài Gòn cô cũng không thể gột hết cái nhục!

“Haizzz! Biết nhập cái tên gì bi giờ!” – Thục Nghi thở dài chán nản, lắm lúc muốn đặt đại “Bò” Tri Đồng cho rồi.

Đặt tay lên trán nghĩ ngợi trong chốc lát, Thục Nghi quyết định đặt nick này cho anh chàng họ Hoàng. Ngón tay bấm liên tục, những ký tự dần dần xuất hiện, sau cùng đã lắp ghép lại hoàn chỉnh một cái tên. Xong xuôi, Thục Nghi cười đắc chí vẻ hài lòng rồi bấm nút lưu. Trở ra danh bạ, cô tìm cái tên vừa đặt cho Tri Đồng. Rất nhanh, màn hình hiện rõ ràng ba từ: “Ếch Tri Đồng! Cô nàng bướng bỉnh ấy đưa tay bịt miệng cười.

“Tri Đồng, anh là một con ếch ngốc nghếch!” – Thục Nghi tựa cằm lên chiếc điện thoại rủ rỉ một mình, chốc chốc lại cười cười.

Vì mãi đắm mình trong những cảm xúc lâng lâng mà Thục Nghi không hề biết Phụng “tỷ” đã đứng nép bên bức tường gần đó và nghe lỏm được cuộc nói chuyện điện thoại giữa cô với Tri Đồng. Quan sát dáng vẻ hạnh phúc mơ màng của cô em gái đáng ghét ấy, Phụng “tỷ” liền khoanh tay, cười khẩy.

***

Uể oải bước vào nhà, Hạ Tuyết đóng cửa khoá chốt. Khẽ khàng cô đưa mắt nhìn lên chiếc giường cũ kỹ, ông bố rượu chè nằm ngủ phơi bụng ngáy khò khò. Thở ra, cô chậm chạp đi về phía phòng mình… Bật đèn sáng, Hạ Tuyết kéo ghế ngồi phịch xuống ngay bàn học. Cả người rã rời, nhức mỏi đến không còn chút sức lực. May là một tuần qua chỉ đứng bàn cho mỗi Trọng Lâm thôi mà cô còn mệt đứ đừ thế này. Oải hết sức! Có lẽ cô phải mau mau tìm cách khác nếu không sức khoẻ sẽ suy kiệt mất.

Tự dưng nhắc đến Trọng Lâm là Hạ Tuyết nhớ quả cầu pha lê hắn tặng mình đêm nay. Nhẹ nhàng dựng người thẳng dậy, cô thò tay vào chiếc túi lấy nó ra. Đặt quả cầu trên bàn, Hạ Tuyết tựa cằm lên hai mu bàn tay đan chéo nhau, mắt nhìn không chớp từng hạt mút trắng xoá vẫn cứ xoay vần bên trong xung quanh cặp tình nhân.

“Hãy hứa là, bờ môi này chỉ thuộc về duy nhất một mình tôi thôi!”

Nghe văng vẳng câu nói dịu dàng của tên đại ma đầu, Hạ Tuyết đặt tay lên môi rồi nở nụ cười bình yên. Đêm đó, cô đã ngủ quên bên quả cầu và mơ một giấc mộng đẹp.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.