27.5.23
Lâu nay, Lục Tri Hạ vẫn quen gọi Tô Cảnh là anh rể, dù hai người xác nhận quan hệ yêu đương và đụng chạm thân mật hơn, Lục Tri Hạ cũng không đổi cách gọi anh rể, một là cô cảm thấy thân phận mình danh bất chính, ngôn bất thuận, gọi gì khác cũng kì cục, hai là cô thấy cảm giác gọi anh rể trong lúc làm tình kích thích hơn, đây có lẽ cũng là một cái đam mê nho nhỏ của cô đi.
Nhưng thật ra cô cũng từng tưởng tưởng, ngày nào đó mình sẽ công khai nắm tay anh rể mà không phải vụng trộm, như vậy, cô sẽ có thể dùng nhiều từ hơn để gọi hắn, cô đã nghĩ đến rất nhiều xưng hô, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy, hai từ \”vợ chồng\” này khiến cô rung động nhất.
Chỉ là cô không ngờ anh rể lại dễ dàng nói ra lời này như vậy.
Nửa tiết sau đó, Lục Tri Hạ lơ đãng thấy rõ, thỉnh thoảng muốn mở điện thoại, xem in nhắn anh rể gửi, sau đó nhìn một lần lại cười trộm một lần, nhìn một lần lại cười trộm một lần, mãi đến khi cô bị giáo sư Tô gọi tên trả lời câu hỏi mới dừng lại.
Các học sinh trong lớp này cơ bản là lần đầu tiên học lớp của giáo sư Tô, cuối cùng khi nhìn thấy giáo sư Tô đẹp trai lạnh lùng trong truyền thuyết, các học sinh đều có chút kích động, sau giờ học có một số muốn hỏi bài giáo sư Tô, nhưng Tô giáo sư không cho bọn họ thời gian, vừa hết tiết, hắn đã thu dọn tài liệu rồi rời đi.
Thái độ lạnh lùng như vậy chẳng những không khơi dậy trong học sinh chán ghét, ngược lại họ còn cảm thấy giáo sư Tô như vậy rất cá tính, quá ngầu.
\”Giáo sư Tô đẹp trai quá đi! Thầy ấy đã kết hôn chưa?\”
\”Chắc là kết rồi, người đàn ông ưu tú như vậy đã bị cướp đi từ lâu rồi.\”
\”Ai, hai tiết vừa rồi, trái tim nhỏ bé của tui cứ đập bình bịch á, thầy vừa liếc mắt đã làm em sắp lên đỉnh.\”
\”Vãi, dâm tục vậy bà?\”
\”Nhìn giáo sư Tô chắc chắn có body đẹp lắm, thật ghen tị với bạn đời của thầy quá.\”
Một vài nữ sinh ngồi cách Lục Tri Hạ không xa, thầm thì bàn tán về giáo sư Tô, chủ đề càng ngày càng không có giới hạn, Lục Tri Hạ nghe mà đỏ cả tai, các cô ấy không ngờ rằng người mà họ hâm mộ đang ở trước mặt họ.
Chỉ có cô mới biết anh rể mạnh thế nào, chơi bao nhiêu, có khi ngay cả chị cô cũng không biết.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn WeChat thấy có tin nhắn mới của anh rể.
Tô: Sau khi lên lớp sao em lại mất tập trung vậy?
Tri Hạ: Có… Có hả? Em rất nghiêm túc mà, em cũng trả lời câu hỏi của anh còn gì.
Tô: Nói dối, nói thật đi.
Tri Hạ:……
Đúng là chẳng có gì giấu được hắn, Lục Tri Hạ nghĩ chút, thành thật trả lời câu hỏi của anh rể.
Tri Hạ: Lúc nãy anh vừa gọi mình là chồng.
Tô: Không được à? Em không thích?
Tri Hạ: Không phải, em chỉ sốc thôi.
Tô: Gọi vài lần sẽ quen thôi.
Lục Tri Hạ không biết nên nói gì nữa, tim đập bình bịch, mặt cũng đỏ lên.
Anh rể bên kia không thấy cô trả lời, lại gửi tin nhắn.
Tô: Em yêu, gọi anh một tiếng chồng đi, dùng giọng nói.
Lục Tri Hạ có chút khẩn trương, xung quanh toàn là sinh viên đang đùa giỡn, cô thực sự xấu hổ khi gọi chồng trong điện thoại ở nơi công cộng, do dự một lúc rồi run tay gõ chữ.
Tri Hạ: Chồng ơi.
Tô: Vợ ngoan.
Mặt Lục Tri Hạ trong nháy mắt đỏ bừng, cô đột nhiên cất điện thoại, cả người nằm sấp xuống bàn, có chút xấu hổ khi gõ xưng hô này trong điện thoại, nếu gặp mặt, cô chắc chắn sẽ không nói thẳng được.
Một lúc sau, nghe thấy các sinh viên đi ngang qua nói: \”Nghe nói ở hội trường bóng rổ số 1 có trận đấu, giáo viên trường chúng ta giao đấu với giáo viên trường bên cạnh, đi xem thử không?\”
\”Đi chứ đi chứ, xem trường bên cạnh có giáo viên đẹp trai như giáo sư Tô không.\”
\”Chắc chắn là không, mặt của giáo sư Tô tuyệt đối là đỉnh của chóp!\”
Nhóm người trò chuyện cười nói rời đi, lúc này Lục Tri Hạ mới đứng dậy, thu dọn cặp sách, đứng dậy rời khỏi phòng học.
Cô định đi bộ đến Nhà thi đấu số 1, đầu tiên tra bản đồ trên điện thoại, sau đó tìm một đàn anh hỏi đường, cuối cùng cũng xác định được phương hướng của sân bóng rổ, bởi vì cô không quen đường xá, nên Lục Tri Hạ chọn đi đường chính để dễ xác định phương hướng.
Nhưng mới đi được một đoạn, cô đã bị một chiếc ô tô chặn lại, quay đầu nhìn lại thì đó là xe của anh rể cô. Chiếc xe chậm rãi dừng lại bên cạnh cô, hạ kính xe xuống, anh rể ra hiệu cho cô ngồi vào ghế phụ lái.
Lục Tri Hạ tự nhiên thấy có người đến đón mình thì rất vui, nhưng sau khi mở cửa xe bước vào, cô phát hiện có ba người đàn ông đang ngồi ở ghế sau, trong nháy mắt cô cảm thấy lúng túng, sau đó mặt dày nói với ba người: \”Em chào các thầy.\”
Ba người họ cười gật đầu đáp lại cô, dặn dò Lục Tri Hạ không cần dè dặt, bọn họ chỉ đi ké chiếc xe mà thôi.
Tô Cảnh cong môi, nói với Lục Tri Hạ: \”Đừng để ý đến họ.\”
Lục Tri Hạ có chút ngượng ngùng cười cười, trước mặt người ngoài, cô vẫn khá dễ thẹn thùng.
Xe chậm rãi đi về phía trước, Tô Cảnh hỏi cô: \”Vừa nãy gọi điện cho em mà không nghe thấy sao?\”
Lục Tri Hạ nói: \”Điện thoại em để trong cặp rồi.\”
Tô Cảnh lại dặn: \”Lần sau để ở chỗ nghe được đi.\”
Lúc này, giáo viên nam ngồi ở giữa hàng sau đột nhiên cười nói: \”Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt, lại có thể nhìn thấy một mặt ấm áp của thầy Tô đấy.\”
Giáo viên bên cạnh cũng phụ họa: \”Đúng vậy, tôi cứ nghĩ anh ấy là một cục băng thôi đấy, đối với người nhà cũng lạnh nhạt, không ngờ lại ấm áp như vậy!\”
Họ nói xong lập tức phá lên cười, cảm thấy khi đối mặt với em gái vợ mình thật khác biệt.
Tô Cảnh mặc kệ bọn họ, chỉ nói với Lục Tri Hạ: \”Chút nữa cứ đi theo anh là được, anh sắp xếp chỗ ngồi cho em.\”
Lục Tri Hạ đỏ mặt, ngoan ngoãn gật đầu.
Chợt có cảm giác như được bạn trai đưa ra ngoài gặp gỡ bạn bè vậy.