S – 1.1.23
Đợi đến lúc cảm xúc của cả hai dịu lại, giờ nghỉ trưa đã gần kết thúc.
Bữa trưa Lục Tri Hạ không ăn được mấy miếng đã bị anh rể địt đến mức nhũn cả chân, tính ra cô vẫn bị thua thiệt, anh rể thấy cô tội nghiệp nên hứa buổi tối sẽ dẫn cô đi ăn đồ Nhật, cô mới vui vẻ trở lại.
Lục Tri Hạ có hai tiết học buổi chiều, từ phòng làm việc của anh rể đến lớp học phải đi một đoạn khá dài, chân của cô vẫn còn run rẩy, căn bản không thể đi xa như vậy nổi.
Tô Cảnh ôm eo cô, hôn lên cằm cô một cái rồii nói: \”Để anh dẫn em đi.\”
Dù chỉ tách ra một buổi chiều thôi nhưng hai người vẫn lưu luyến không rời, triền miên hôn nhau hồi lâu, hôn đến suýt nữa lại bùng nổ, Tô Cảnh mới giúp em vợ chỉnh trang lại quần áo,đưa cô xuống lầu.
Vừa ra khỏi văn phòng, hai người đã trở lại trạng thái bình thường, Lục Tri Hạ lén nhìn anh rể lạnh lùng lãnh đạm một chút, trong lòng thầm cười trộm, không nhịn được nhớ lại lúc nãy ở trong phòng làm việc, dáng vẻ hai người không biết xấu hổ mà làm tình, nghĩ thầm người đàn ông này đúng là biết diễn, bề ngoài thì hào hoa cao quý, bên trong thật ra lại tục tĩu, đụ địt kiểu gì cũng đã chơi.
Tưởng rằng anh rể muốn lái xe chở cô đi nhưng lúc xuống lầu, không biết anh rể lấy đâu ra một chiếc xe đạp, vỗ vào ghế sau, ra hiệu cho cô ngồi lên.
Lục Tri Hạ đứng bên cạnh xe đạp, cảm thấy rất kỳ lạ, không phải vì cô không thể ngồi xe đạp mà do cảm thấy xe đạp này của anh rể có cảm giác không tốt lắm.
\”Xe đạp này là của anh rể sao?\”
\”Ừ.\” Hắn gật đầu, giải thích: \”Ở trường lái xe không tiện.\”
Lục Tri Hạ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nhìn anh rể ngời ngời ngồi trên xe, sau đó quay đầu nhìn cô, Lục Tri Hạ vội vàng ngồi lên, cười nói: \”Đi thôi, anh rể.\”
Tay cô nắm chặt thành ghế vì sợ bị ngã, thật ra cô muốn ôm chặt eo anh rể không chút cố kỵ gì, nhưng thực tế không cho phép cô làm như vậy, anh rể là giáo sư nổi tiếng trong trường, nhất cử nhất động của hắn đều khiến dư luận xôn xao, cô không thể vì sự ích kỷ của mình mà tổn hại đến danh tiếng của anh rể.
Tô Cảnh cũng thấy được hành động của em vợ, chợt cảm thấy đau lòng, xót xa cho sự chu đáo và hiểu biết của em vợ, khi xe đạp chạy đến con đường rợp bóng cây, hắn nói với cô gái: \”Chúng ta cùng chị em ngả bài đi, tất cả sự tức giận của cô ấy anh sẽ gánh chịu.\”
Lục Tri Hạ lắc đầu, nói: \”Đợi một thời gian nữa rồi nói sau, em phải suy nghĩ lại một chút.\”
Tô Cảnh sửng sốt, đột ngột phanh xe lại, quay đầu nhìn cô, cảnh giác hỏi: \”Em muốn gì?\”
Lục Tri Hạ ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười: \”Em chỉ là nghĩ xem nên nói với chị em như thế nào, quan hệ của em và chị ấy không thể bị phá vỡ hoàn toàn được.\” Dừng một chút, cô nhớ lại những lời anh rể vừa đè cô lên cửa sổ vừa đụ cô, nói: \”Anh rể, có phải anh cảm thấy em còn trẻ, không có nhiều kinh nghiệm tình cảm nên bây giờ em đối với tình cảm của anh không đáng tin cậy sao?\”
Tô Cảnh nghe xong thì trầm mặc, sự trầm mặc này của hắn có thể coi là ngầm đồng tình với câu nói của Lục Tri Hạ, một lúc sau hắn mới nói: \”Cuộc sống đại học là quãng thời gian đẹp nhất trong đời, em ở đây sẽ học được rất nhiều kiến thức, gặp gỡ rất nhiều người khác nhau, cũng sẽ gặp rất nhiều chàng trai ưu tú, dù anh đã chiếm đoạt em nhưng anh cũng không thể ích kỷ nhốt em lại trong thế giới của anh.\” Nói đến đây, Tô Cảnh dừng lại một lúc lâu, cho đến khi xe đạp chuẩn bị ra khỏi bóng râm, hắn mới nói: \”Em vẫn có quyền tự do lựa chọn, nhưng anh vẫn rằng em có thể chọn anh.\”
Hốc mắt Lục Tri Hạ có chút ướt át, cô hít sâu một hơi, nhân lúc xung quanh không có ai, cô đưa tay ôm chặt eo hắn rồi nhanh chóng thả lỏng ra, nói: \”Anh rể, sao đột nhiên anh lại không có tự tin như vậy? Anh đẹp trai, thông minh như vậy, so với những nam sinh khác thì ưu tú hơn nhiều, em thích anh còn không kịp, sao có thể chọn người khác, em không có ngốc đâu.\”
Tô Cảnh ngây cả người, lập tức cười khẽ một tiếng: \”Anh rất ưu tú sao?\”
Lục Tri Hạ gật đầu khẳng định, \”Đương nhiên, nếu không sao có thể có nhiều cô gái biết rõ anh đã kết hôn còn lén lút nhìn anh?\” Cô còn nhớ rõ lúc nãy có một cô gái sờ tay hắn nữa kìa!
\”Anh rể, em không giống với những nữ sinh khác, em cũng khao khát yêu đương, nhưng em không dễ dàng rung động, em thích anh lâu như vậy, rốt cuộc em cũng đạt được ý muốn, em ngốc mới bỏ anh, hơn nữa, em đã bị anh ăn sạch sẽ, em không tốt với anh thì còn có thể tốt với ai? Thay vì lo lắng việc này, không bằng anh hãy suy nghĩ thật kỹ làm sao để em không thể rời bỏ anh.\”
Xe đạp dừng lại trước tòa lớp học, ánh mắt Tô Cảnh ôn nhu nhìn em vợ nhảy xuống xe, thấp giọng nói: \”Vậy anh sẽ chơi em đến nỗi không rời anh được.\”
Lục Tri Hạ đỏ mặt, có vẻ ngại ngùng nhưng vẫn mạnh miệng nói: \”Được lắm, em đợi anh tới chịch, đến ngày nào anh không chịch được, em sẽ không cần anh nữa, hừ!\”
Nói xong, lỗ tai cô đỏ bừng, tuỳ tiện xua tay, quay người vội vàng chạy đi.