Edit: Seran
1/10/2022
Sau khi chọn phòng và cất hành lý, Cố Miêu đến gõ cửa phòng Lục Tri Hạ, hỏi cô có muốn đi dạo trong thành phố không, nghe nói chợ đêm ở thành phố G rất náo nhiệt, đặc biệt là phố ẩm thực, có rất nhiều hải sản.
Lục Tri Hạ do dự nói: \”Chị mình không khỏe, mình nên ở nhà chăm chị ấy thì hơn.\”
Lúc này Tô Cảnh bước ra từ một căn phòng khác, nói: \”Chị em bảo anh đưa các em ra ngoài đi chơi, trong nhà có dì giúp việc trông coi, không sao đâu em.\”
Nghe anh rể nói vậy, Lục Tri Hạ cảm thấy nhẹ nhõm, trở về phòng thay một chiếc váy hoa nhỏ hai dây, đeo một chiếc túi nhỏ xinh xắn, gấp gáp hào hứng theo anh rể ra ngoài, thiếu nữ 18, 19 tuổi vẫn rất ham chơi, có điều trước khi ra ngoài, Lục Tri Hạ vẫn dặn đi dặn lại với dì giúp việc, nếu chị cô thấy khó chịu thì hãy gọi cho họ ngay lập tức.
Mặc dù thành phố G không sầm uất như thành phố A nhưng người dân rất chất phác, có rất nhiều phong tục và ẩm thực truyền thống, vì ở gần biển nên hầu hết các món ngon đều liên quan đến hải sản.
Lục Tri Hạ và Cố Miêu không đi đâu cả, chỉ lên xe rồi nhờ tài xế chở đến phố ẩm thực.
Lúc đến giờ ăn, cả một biển người chen chúc trong phố ẩm thực, cực kỳ náo động, ba người vừa đi vừa nghỉ trên phố.
Hai cô gái cũng không muốn ăn cơm nghiêm túc, mà cứ ăn ở chỗ này một ít, chỗ kia một ít, vừa đi vừa ăn rất là hưởng thụ, trái lại Tô Cảnh không có thói quen ăn như vậy nên ăn rất ít, nhưng hắn giúp hai người mang theo một đống đồ vặt.
\”Anh rể, nhìn kìa, ở đó có bán kem, chúng ta đi mua đi.\” Lục Tri Hạ ôm cánh tay anh rể, vui vẻ chỉ vào bên cạnh.
Bởi vì Cố Miêu biết mối quan hệ của hai người nên khi chỉ có ba người, Lục Tri Hạ không hề kiêng nể gì, lúc đi dạo vẫn luôn nắm tay anh rể, anh rể cũng vui vẻ để cho cô nắm, mười ngón tay đan xen vào nhau, đôi khi có nhiều người quá, hắn cũng sẽ vươn tay vòng qua eo của Lục Tri Hạ, bảo vệ cô trong ngực mình để giúp cô tránh bị người khác đụng vào, hệt như một cặp đôi đang yêu đương nồng nàn.
Tuy Tô Cảnh đã hơn ba mươi tuổi nhưng giờ giấc sinh hoạt của hắn rất tốt, chưa từng trải qua khó khăn gian khổ gì, lại là một phú nhị đại đích thực nên năm tháng không để lại bất kỳ dấu vết nào trên mặt hắn, nhưng vì dung mạo quá tuấn tú, lại có chút hơi thở của thiếu niên, đứng cùng với Lục Tri Hạ 19 tuổi tuyệt đối không khấp khểnh chút nào, cực giống một đôi tình nhân trẻ trong vườn trường.
Cố Miêu ở một bên thấy trong lòng chua chát, … bỏ qua thân phận anh rể của Tô Cảnh, hắn và Hạ Hạ đứng cùng nhau trông thật sự rất xứng đôi, tình cảm của Hạ Hạ muốn giấu cũng không thể giấu, mà ánh mắt của Tô Cảnh tất cả đều tràn đầy tình yêu dành cho Hạ Hạ.
Cố Miêu quan sát ở một bên cạnh cũng sinh ra cảm giác muốn yêu đương, mẹ ơi, con cũng rất muốn có một tình yêu ngọt ngào nha!
Tô Cảnh nói hắn không ăn kem, Lục Tri Hạ và Cố Miêu đã mua mỗi người một cái, Lục Tri Hạ mua vị sô-cô-la, Cố Miêu thì mua vị vani.
Vì đi bộ mệt nên ba người dừng lại nghỉ ngơi ở một góc đường ít xe cộ qua lại, tình cờ lại là một hẻm dân cư nhỏ tách ra từ phố ẩm thực, ánh đèn không rực rỡ như ở đường chính nhưng cũng có một tia ý cảnh đặc biệt.
(*) Ý cảnh là mức độ biểu hiện cao nhất, sâu sắc nhất trong ba mức độ về cảnh: vật cảnh, tình cảnh và ý cảnh. Những áng thơ hay thường phải là những áng thơ có cảnh, có tình, tình cảnh hòa quyện vào nhau. -> ở đây cảnh vật thơ mộng, lại thêm tình cảm lứa đôi nồng nàn nên bầu không khí nó khác với cẩu độc thân như Cố Miêu và tui cảm thấy lắm =))
\”Ngon lắm, anh rể, anh muốn nếm thử không?\” Lục Tri Hạ giơ cây kem trong tay mình lên hỏi người đàn ông bên cạnh.
Ánh mắt Tô Cảnh đặc biệt sáng ngời dưới ánh đèn đường, tựa như cất giấu một vì sao, \”Em ăn đi.\” Hắn khàn giọng nói.
Lục Tri Hạ cũng không ép buộc, đưa cây kem lên miệng, lè lưỡi liếm lớp sô-cô-la, lúc này, Tô Cảnh đột nhiên cúi đầu xuống lè lưỡi liếm cây kem của cô, nhờ cây kem mà mặt của hai người sát lại gần nhau.
Lục Tri Hạ đột nhiên bị động tác liếm láp của hắn trêu chọc, vành tai nhanh chóng đỏ bừng, tim đập thình thịch, nhưng cũng không dời miệng đi, vô thức tiếp tục liếm cây kem, mà Tô Cảnh lại được một tấc lại muốn tiến một thước, đầu lưỡi càng liếm đến gần, không chỉ liếm hết kem của cô, cuối cùng còn liếm luôn cả lưỡi của cô.
Hai cái lưỡi vừa liếm kem, vừa quấn quýt lấy nhau, một cây kem lại khiến bọn họ ăn một cách sắc tình nhất, cơ thể hai người cũng càng lúc càng gần, cuối cùng Tô Cảnh dứt khoát bế Lục Tri Hạ lên, hai chân cô tách ra vòng lên eo của hắn, một tay cầm kem như cũ, một tay khác thì ôm cổ Tô Cảnh, hai bờ môi dính chặt vào nhau, không biết là đang ăn kem hay đang ăn lưỡi đối phương nữa.
Cố Miêu vốn đang vừa ăn kem vừa chơi điện thoại thì chợt nghe thấy động tĩnh của người bên cạnh nên ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy cảnh này suýt làm cô hỏng cả mắt, hai cái người này có điên không vậy, nhân lúc cô không chú ý mà lao vào hôn nhau, hôn được rồi còn ôm nhau nữa, đúng là khó coi quá đi mất.
Cố Miêu chợt ý thức được mình là một siêu bóng đèn quấy rầy chuyện tình vụng trộm của họ từ nãy đến giờ.
Nghĩ một lúc, cô nói với hai người đang hôn nhau không thể tách rời: \”Hai người cứ nghỉ ngơi trước đi, mình đi chơi tiếp đây, chút nữa muốn về thì gọi điện nhé.\”
Lục Tri Hạ bị nói đến đầu óc rối mù, nên anh rể đã đáp lại Cố Miêu: \”Cô đừng tắt điện thoại, chúng tôi sẽ gọi sau.\”
Ý tứ này nghĩa là anh đồng ý để Cố Miêu tự đi chơi.
Đợi Lục Tri Hạ lấy lại tinh thần, Cố Miêu đã ung dung rời đi, mà cô lại bị anh rể ôm vào sâu trong hẻm nhỏ một đoạn, kéo đến nơi mà đèn đường không thể chiếu đến mới dừng lại, cô bị anh rể đè vào tường, nụ hôn cuồng nhiệt liền rơi xuống.
Hôn một lúc, cô mới nghe được giọng khàn khàn của anh rể bên tai: \”Đĩ nhỏ, trêu chọc anh nguyên một ngày, có phải em nên bù đắp cho anh không?\”
Lục Tri Hạ học hắn thấp giọng, khẽ nói: \”Anh muốn bù đắp cái gì?\”
Anh rể dùng những lời tục tĩu nhất khiêu khích cô: \”Bây giờ anh muốn địt bướm em, có cho địt hay không? Hửm?\”
Toàn thân Lục Tri Hạ tê dại, không biết cây kem trong tay cô đã rơi xuống từ lúc nào, vươn tay ôm chặt lấy hắn, tựa như con mèo nhỏ nói: \”Anh rể, mau nện cặc bự của anh vào trong em đi.\”