Hạ Lưu (Vượt Quá Giới Hạn – Cao H) – Hạ Đa Bố Lí Ngang – Chương 12. Ở một mình với anh rể – Botruyen

Hạ Lưu (Vượt Quá Giới Hạn – Cao H) – Hạ Đa Bố Lí Ngang - Chương 12. Ở một mình với anh rể

Edit: Seran

\”Có đồ ăn cần hâm nóng không?\” Anh rể rửa rau xong, quay đầu hỏi Lục Tri Hạ, vẻ mặt hắn lạnh nhạt, giọng bình tĩnh nói chuyện, như thể chưa từng cúp điện, giữa bọn họ cũng chưa ôm trong khoảng cách gần như vậy.

Lục Tri Hạ ngây người, lập tức lấy lại tinh thần, có chút hốt hoảng nói: \”Có…… Có, chị em làm mấy mòn thịt, em sẽ đi hâm nóng ngay.\” Nói xong, cô đi tới mở tủ lạnh ra, lấy mấy đĩa thịt ra, sau đó bỏ từng cái vào lò vi sóng hâm nóng.

Trong lúc đợi thức ăn nóng lại, Lục Tri Hạ do dự một lúc, xoay người sang Tô Cảnh, hỏi: \”Anh rể, vừa nãy sao bị cúp điện vậy?\”

Tô Cảnh bắt đầu xào rau, nhìn tư thế thành thạo điêu luyện kia, đúng là biết nấu ăn, hắn tập trung xào rau trong nồi, trả lời: \”Có thể là sự cố đường điện, nhưng mà khu phố có máy phát điện dự phòng, cho nên thời gian cúp điện sẽ không quá lâu.\”

Lục Tri Hạ nghe xong, chỉ \”A\” một tiếng vô vị, một lát sau, lại tìm chủ đề nói chuyện: \”Em hơi sợ tối, lúc nãy đột nhiên cúp điện, làm em hết hồn.\”

Tô Cảnh quay đầu liếc cô một cái, không nói gì thêm, lại tiếp tục chuyên tâm xào rau, \”Đưa một cái đĩa đây.\” Hắn sai Lục Tri Hạ .

Lục Tri Hạ tay chân luống cuống lấy đĩa, dùng hai tay đưa cho hắn, \”Đây.\”

Tô Cảnh không ngẩng đầu, đưa tay lấy, sau đó bàn tay lơ đãng sờ đến tay cô, hai người đều ngẩn người, sau đó tách ra như không có gì xảy ra.

\”Có thể ăn cơm rồi, dọn chén đũa đi.\” Ân thanh Tô Cảnh có chút khàn khàn, nói xong một tiếng, không nhịn được hắng giọng.

Lục Tri Hạ đè xuống sự thất vọng trong lòng lại, xoay người đi lấy chén đũa, hai người ở bàn ănyên tĩnh lạ thường, một người ngồi một bên, Thiên Các Nhất Phương*, Lục Tri Hạ thừa dịp những lúc gắp thức ăn, lén lút nhìn anh rể ở đối diện, anh rể nhãn quan tị, tị quan tâm(**), ăn một bữa cơm mà giống như nhà sư ngồi thiền.

(*)Thiên: trời (Dưới trời), Các: đều, Nhất: một, Phương: phương hướng, nơi. Dưới trời mỗi người một nơi.

(**)Nhãn quan tị, tị quan tâm: mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm – thành ngữ Trung Quốc, để chỉ sự ngại ngùng.

Lục Tri Hạ hít sâu một hơi, thử mở miệng, \”Anh rể.\”

\”Ừ.\” Hắn giương mắt nhìn cô, một đôi mắt thâm thúy đôi như cất giấu các vì sao.

\”Anh có thể giới thiệu cho em một vài cuốn sách phải đọc được không?\” Lục Tri Hạ nhìn hắn, nhỏ giọng thăm dò, ánh mắt trong veo sạch sẽ sáng lên, khiến cho người khác không đành lòng khước từ.

Mặc dù Tô Cảnh dạy lịch sử, nhưng hắn vẫn có thể đề cử một vài tác phẩm văn học cổ điển, suy nghĩ một lúc, hắn nói với Lục Tri Hạ: \”Lát nữa ăn cơm xong đến thư phòng tôi, tôi lấy vài cuốn cho em xem.\”

\”Vâng, cảm ơn anh rể.\”

Sau bữa ăn, Lục Tri Hạ rửa hai quả táo, đưa một cái cho anh rể, anh rể lắc đầu, tỏ ý cô có thể tự ăn là được, Lục Tri Hạ cầm quả táo, vừa gặm vừa đi theo anh rể đến thư phòng.

Ngoại trừ thư phòng dùng chung ở lầu hai, tầng ba còn có một thư phòng riêng của Tô Cảnh, bên trong tàng thư cũng không ít, phần lớn cũng là cùng lịch sử có liên quan sách.

Lục Tri Hạ đi một vòng trong thư phòng, bỗng nhiên có chút xúc động, nói: \”Nếu biết sớm hơn thì em sẽ đăng kí khoa lịch sử, như vậy em sẽ có lớp của anh rể, không sợ rớt môn rồi.\”

Tô Cảnh đang hai quyển sách từ trên giá sách xuống, nghe vậy cong miệng cười yếu ớt, \”Nếu rớt vẫn đánh rớt, tôi luôn công minh chính trực.\”

Lục Tri Hạ cười nói: \”Em là em vợ anh mà, quan hệ này không đủ để anh vớt vát sao?\”

Tô Cảnh không trả lời, đưa sách trong tay cho cô, nói: \”Em có thể lấy mấy cuốn này đọc trước đi, không hiểu có thể hỏi tôi.\” Nói xong, hắn ngồi trở lại trước bàn đọc sách xem tài liệu.

Lục Tri Hạ mở một quyển sách trong đó ra, nhanh chóng nhìn thấy lời chú thích bằng bút đỏ bên trong, cô hơi kinh ngạc, cầm sách đến bên cạnh hắn, đặt sách lên bàn, cúi xuống chỉ vào chú thích kia hỏi hắn, \”Anh rể, đây là anh viết sao?\”

Tô Cảnh theo ngón tay của cô nhìn sang, thản nhiên đáp, \”Đúng.\”

\”Chữ này giống như cách viết thảo.\” Lục Tri Hạ cười khẽ.

Nghe thấy tiếng cười của cô, Tô Cảnh ngẩng đầu nhìn cô, vừa nhìn một cái, mới phát hiện khoảng cách của hai người cư nhiên lại gần như vậy, một người nâng cằm ngẩng lên, một người hạ eo cúi xuống, đối diện nhau như vậy, khoảng cách giữa hai bờ môi, cũng chỉ lớn bằng một nắm đấm.

Hai người đồng thời giống như bị điểm huyệt, đều bất động, đối mặt ở khoảng cách gần, làm cho trái tim vừa mới bình tĩnh lại, lần nữa rối tung lên, yết hầu nhô ra của Tô Cảnh, trượt lên trượt xuống một cách rõ ràng, Lục Tri Hạ thậm chí quên cả việc hít thở, nhìn chằm chằm môi mỏng của hắn, hồi lâu không thể dời mắt.

Nhìn chằm chằm một lúc lâu, tựa như là bị mê hoặc, Lục Tri Hạ chậm rãi đưa môi của mình tới, Tô Cảnh không có hùa theo, cũng không tránh né, đôi mắt thâm thúy của hắn lóe lên một tia phức tạp.

Sáu cm, bốn cm, ba cm…… Dần dần lại gần, Lục Tri Hạ biết, nếu đến gần một chút nữa, bọn họ sẽ có thể hôn nhau, chỉ cần Tô Cảnh không đẩy cô ra, cô liền có thể bất chấp hôn lên.

\”Ông xã, Tri Hạ…… hai người đang ở đâu vậy, trên lầu sao?\” Dưới lầu đột nhiên truyền đến giọng nói của chị gái.

Hai người thiếu chút nữa đã hôn nhau, trong nháy mắt như bị sét đánh, bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Tô Cảnh vẻ mặt khó hiểu ho nhẹ một tiếng, che giấu nội tâm bất ổn, còn Lục Tri Hạ thì trực tiếp nhảy ra xa mấy bước, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.