Edit: Seran
Vừa mất điện trong giây lát, trước mắt hoàn toàn tối om, tầm nhìn toàn bộ bị ngăn chặn, các giác quan khác càng trở nên nhạy cảm.
Ngay sau khi Lục Tri Hạ ngã vào lồng ngực anh rể, cơ thể cô hoàn toàn cứng đờ, mặc dù vào cái ngày đi tham quan trường học, đã bị nhìn sạch sành sanh tại văn phòng anh rể, lại còn thân mật áp sát vào lưng anh rể, nhưng mà nằm trên lưng anh rể, với bị ôm vào trong ngực, là hai loại cảm giác hoàn toàn khác biệt, cái sau lại càng có vẻ thân mật hơn.
Bờ vai anh rể rất rộng, lồng ngực dày dặn, cách một lớp áo mỏng, có thể dễ dàng cảm nhận được cơ ngực cùng cơ bụng hắn nổi lên, lúc Lục Tri Hạ ngã xuống, lưng cô chạm vào anh rể trước, nên cô bị ôm dựa lưng vào ngực của anh.
Trong khoảnh khắc bị ôm lấy, Lục Tri Hạ theo bản năng mở to mắt, nín thở, tim đập như đánh trống, thình thịch thình thịch từng đợt rung động, da đầu tê dại, tai ù ù không ngừng.
Bọn họ áp sát quá gần.
Lồng ngực hắn nóng hổi, có thể ủi bỏng làn da cô qua lớp quần áo, cánh tay hắn mạnh mẽ, ôm chặt cô, giữ lấy cánh tay cô, mà bóp bầu vú của cô, hơi thở hắn nóng hổi, phun vào lỗ tai của cô, đỏ rực cả tai cô.
Lục Tri Hạ nghĩ rằng sau khi cô đứng vững, anh rể sẽ buông cô ra ngay lập tức, dù sao mấy ngày nay hắn đối xử lạnh nhạt với cô như vậy, hận không thể vạch ra Sở hà Hán giới* với cô, nhưng lặng lẽ chờ trong vài giây, cô không đợi anh rể đẩy ra, mà đợi vòng tay ngày càng siết chặt của hắn, cùng hơi thở ngày càng nặng nề.
*Sở hà Hán giới: ngày nay thuộc một dải phía đông bắc Vinh Dương ở tỉnh Hà Nam. Đó là vùng đất mà binh gia thời cổ đại ắt phải tranh giành với nhau. Khi sáng tạo ra cờ tướng, người ta cũng dựa trên chính câu chuyện này mà hình thành nên bàn cờ và các quân cờ. Thành ra bố cục thành lũy rành rọt, tựa như con sông Hồng Câu được dùng làm đường phân giới cho hai nước Sở và Hán.
Hắn dựa vào bàn phía trước, dang rộng hai chân, gắt gao ôm cô vào trong ngực, cúi đầu, đem chóp mũi dán vào bên tai của cô, như đang cố nén dục vọng trong lòng, thở hổn hển từng cái, hơi thở nặng nề, nghe như vừa chết đi sống lại vừa khao khát tình dục, Lục Tri Hạ nghe tiếng hắn thở dốc, liền cảm thấy toàn thân tê dại, hai chân nhũn ra.
Bọn họ không ai mở miệng, như là đang rơi vào một giấc mơ choáng váng, một giấc mơ đen tối, nhưng lại phảng phất lộ ra sắc thái quyến rũ, bọn họ đều không nỡ phá hư giấc mộng này.
Lục Tri Hạ cảm thấy bộ ngực bị ép đến hơi sưng đau, nhưng anh rể không làm gì cả, hắn thậm chí không hề nhúc nhích, chỉ dùng cánh tay đang xắn tay áo đè lại thật chặt vú cô, theo hô hấp của cô, nhũ thịt mềm mại phập phồng lên xuống mà chèn ép cánh tay của hắn.
Lục Tri Hạ bị ướt, cô không cần sờ, cũng biết phía dưới của mình ẩm ướt đến rối tinh rối mù.
Giờ khắc này, nội tâm của cô nhiệt liệt kích động, cô muốn quay đầu đi, đưa môi tìm kiếm môi hắn, muốn nắm lấy tay hắn, sờ vào giữa hai chân của cô, để giảm bớt sự hư không bên trong cơ thể cô, nhưng cuối cùng cô cũng không làm gì, cứ trầm mặc mà để cho người đàn ông ôm như vậy, chỉ cần hắn không buông tay, cô cũng sẽ không nhúc nhích.
Lần cúp điện này, dường như đã lâu, nhưng cũng chỉ như mới trong chốc lát, Lục Tri Hạ chỉ cảm thấy hoa mắt, xung quanh đột nhiên sáng lên, con mắt của cô nhất thời không thích ứng được ánh sáng mạnh, hơi nheo lại, đúng lúc này, Tô Cảnh lại nhanh chóng buông tay ra, đỡ cô để cho cô đứng vững.
Lục Tri Hạ như từ trong mộng tỉnh lại, ngơ ngác quay đầu nhìn Tô Cảnh, chỉ thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, quay đầu sang chỗ khác, xoay người tiếp tục xào rau, người đàn ông ôm cô vừa nãy, đè ép nhũ thịt cô, thở hổn hển bên tai cô, giống như cô chỉ đang tưởng tượng ra được mà thôi.
Seran: Ráng xíu mọi người ơi, sắp tới thịt ngập mặt luôn, mấy chương đầu nó nhử mình cũng tức lắm huhu TT . TT