20.9.23
Dù đã nửa đêm nhưng Tô Chí Dũng trả lời tin nhắn rất nhanh, hắn nói: \”Tôi đã nhắc nhở em trước đó rồi.\”
Nhìn câu này của bố chồng, Lục Tri Mẫn có chút run chân, cô dựa vào tường, đi đến ghế ngồi bên cạnh, từ từ ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, như thể đây là một câu đầy ý sâu xa, cô cố gắng giải thế nào cũng không hiểu nổi.
Cô hít sâu vài hơi, rồi trả lời: \”Chuyện xảy ra khi nào? Bao lâu rồi?\”
Tô Chí Dũng: \”Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy là vào đêm tôi đến thành phố G. Hôm đó tôi xuống lầu sớm rồi thấy Tô Cảnh từ phòng này đi vào phòng khác, nó không phát hiện ra tôi. Sau này tôi hỏi em, phòng bên trái cầu thang là ai ngủ, em nói là em gái em.\”
Lục Tri Mẫn: \”Thế là anh ấy qua đêm trong phòng em gái tôi.\”
Đó là đang nghỉ hè, không lâu sau khi chị tôi đến thành phố A, bọn họ đã sớm bắt đầu như vậy.
Tô Chí Dũng như là không ngại đổ dầu vào lửa, tiếp tục gửi tin nhắn: \”Sao nào, em có muốn đi bắt gian không? Có cần tôi giúp không?\”
Lục Tri Mẫn cười khẽ một tiếng, lần này cô gõ rất nhanh, mang theo cảm xúc tiêu cực, cáu gắt với Tô Chí Dũng ở đầu kia, \”Bắt gian? Tôi đủ tư cách sao? So với anh ta thì tôi đã ngoại tình rồi, đều là lỗi của ông, lão già chết bầm, địt ai không địt, phải tìm con dâu mình ra tay à, tôi muốn có một gia đình tốt đẹp, nhưng lại vì ông mà biến thành dạng này, sao ông không chết đi!\”
Ngay lập tức, Tô Chí Dũng gọi đến, Lục Tri Mẫn không chút suy nghĩ đã bấm tắt.
Tin nhắn của Tô Chí Dũng lại truyền đến, \”Em đang trút giận đấy à?\”
Cô có thể không trút giận sao?
Nếu như không phải do Tô Chí Dũng, cô sẽ không vì cảm thấy tội lỗi mà từng bước xa lánh Tô Cảnh, nếu như quan hệ vợ chồng không có rạn nứt thì làm sao Tô Cảnh và em cô có thể đến được với nhau?
Cuối cùng là do Tô Chí Dũng sai, cũng là lỗi của cô.
Lục Tri Mẫn vừa khổ sở vừa ủy khuất, nhịn không được đưa tay che mắt lại, bờ vai run lên, lặng lẽ mà khóc.
Một lát sau, Tô Chí Dũng không thấy tin nhắn của cô nên gửi đến một tin khác: \”Em có ở nhà không? Có cần tôi trở về với em không?\”
\”Tô Cảnh bị sốt, đang ở bệnh viện truyền nước.\”
Lục Tri Mẫn trả lời rồi cất điện thoại, không để ý đến hắn nữa, ngồi một lúc, cô mới đứng dậy đi về phòng bệnh.
Phòng bệnh đơn rất yên tĩnh, Tô Cảnh ngủ thiếp đi, hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Lục Tri Hạ ngủ gật ở bên giường, nhìn có chút tiều tụy.
Lục Tri Mẫn kìm nén cảm xúc phức tạp của mình, đi đến vỗ vai em gái, nói: \”Bên kia có giường phụ, mở ra là ngủ được, em đi ngủ một chút đi.\”
Lục Tri Hạ lắc đầu, nói: \”Em xem truyền nước, chị đi ngủ đi.\”
\”Em đi đi.\”
Lục Tri Hạ vẫn lắc đầu,\”Chị cứ đi đi, em trông anh ấy.\”