Cuối cùng Giản Dịch Thâm vẫn thất hứa, về trễ hơn so với dự định bởi vì chuyến bay bị delay. Điện thoại anh bất ngờ bị hỏng không thể liên lạc báo tin, vì vậy cả ngày Giản Hi ở trong trạng thái thấp thỏm lo âu.
Giản Dịch Thâm đi tàu cao tốc, sau đó đổi sang xe thuê, cuối cùng cũng về đến nhà trước khi trời sáng. Vừa mở cửa anh đã nhìn thấy Giản Hi nằm trên sô pha, thảm nhỏ rớt xuống sàn, tuy trong nhà có bật máy sưởi nhưng anh cảm thấy trái tim như đông cứng. Anh bước lên khẽ gọi con gái, nhưng cô vẫn nằm yên.
Giản Dịch Thâm hơi hoảng hốt, trên đường trở về anh có gọi điện cho Giản Hi nhưng không liên lạc được. Anh gấp gáp gọi vào số cấp cứu, không ngừng gọi tên Giản Hi, đến khi xe cấp cứu đến, Giản Hi mới từ từ tỉnh lại.
Mở mắt nhìn thấy gương mặt ba mình, Giản Hi không kiềm được nhào vào lòng anh, nhân viên y tế vẫn đang ngồi bên cạnh lấy máu cho cô, bị hành động của cô làm giật mình.
\”Cẩn thận, cẩn thận.\” Giản Dịch Thâm xoa lưng an ủi Giản Hi: \”Ba về rồi đây, đừng sợ…\”
Xe cấp cứu đi thẳng đến bệnh viện gần nhất, dù đang là sáng sớm, phòng cấp cứu vẫn có không ít người. Giản Dịch Thâm cùng Giản Hi làm kiểm tra toàn diện, cơ thể không có gì đáng ngại, lần này Giản Hi ngất cũng là do căn bệnh rối loạn lo âu.
Mệt mỏi ở phòng cấp cứu hết hơn 2 tiếng, sau khi kiểm tra xong hết, Giản Hi cũng dần dần bình tĩnh trở lại, nguồn căn chứng bệnh của cô là từ Giản Dịch Thâm, giờ có anh bên cạnh, cảm giác an toàn tự khắc trở lại.
Đi ra khỏi bệnh viện thì trời cũng sáng hẳn, Giản Dịch Thâm đưa Giản Hi đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua sữa và nhờ nhân viên hâm nóng, mua thêm bánh bao thịt nóng hổi, hai cha con ngồi ở cửa hàng ăn sáng.
\”Ba ơi…\” Giản Hi uống một ngụm sữa, gò má vô thức cọ lên vai Giản Dịch Thâm, dựa cả đầu vào.
\”Sao thế, không muốn ăn à?\” Giản Dịch Thâm nhìn cái bánh bao vẫn chưa ăn miếng nào trong tay Giản Hi, tưởng không hợp khẩu vị cô: \”Vậy Hi Hi muốn ăn gì, ba đi mua cho con, có muốn ăn sủi cảo hấp không?\”
\”Không phải không muốn ăn ạ, con chỉ cảm thấy ba vất vả quá…\”
Nghe vậy Giản Dịch Thâm bèn cười: \”Không vất vả, Hi Hi là mạng sống của ba, con vui thì ba sẽ vui.\”
\”Tại sao ạ?\” Dù gì trong cuộc đời ngắn ngủi mười mấy năm qua, cô chưa từng nhận được tình cảm sâu đậm thế này.
\”Vì con là con gái cưng của ba.\” Tay Giản Dịch Thâm xoa lên đầu Giản Hi, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Giản Hi cảm thấy nhịp tim lại đập nhanh, cô nhìn anh, cũng không màng địa điểm, ánh nhìn tràn ngập chiếm hữu.
Ánh mắt cô chỉ có ba, chỉ có người đàn ông yêu thương mình.
Cô đặt sữa và bánh bao xuống, bàn tay ấm nóng chạm lên gương mặt bị gió thổi lạnh của anh, thấp giọng hỏi: \”Ba ơi, con muốn làm người phụ nữ của ba, có được không?\”
……
Hai cha con về nhà ngủ bù, buổi trưa ăn qua loa rồi lại đến bệnh viện. Giản Dịch Thâm tốn rất nhiều công sức mới hẹn được bác sĩ cho Giản Hi, cuối cùng được kê cho một đống thuốc. Bác sĩ dặn dò anh phải chú ý bệnh tình của Giản Hi, vấn đề chủ yếu là cảm giác an toàn.
Với điều này thì Giản Dịch Thâm hiểu rõ, Giản Hi bị bỏ rơi nhiều năm, luôn khát khao tình cảm gia đình và người thân, nhưng hai lần bị bỏ rơi khiến cô cực đoan hơn, sau khi nhận lại ba ruột, không màng đạo đức luân lý, muốn giữ chặt lấy ba mình, không cho ai cướp đi.
Còn bản thân anh vốn nên ngăn chặn và chỉ dẫn đúng đường cho con gái, nhưng lại hoàn toàn mắc kẹt và hưởng thụ mối quan hệ này.
Nghĩ đến đây, Giản Dịch Thâm nằm trên giường khẽ khép mắt, thở dài một hơi. Rõ ràng anh nên lo lắng vì bệnh tình của con gái, nhưng không biết làm sao, đáy lòng lại có vài phần đắc ý và tình dục đang lan tràn, có lẽ vì anh biết con gái chỉ cần anh, anh không những tìm lại con gái mà còn có được người tình tâm ý tương thông.
Cảm giác thỏa mãn tràn đầy.
Giản Hi bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy biểu cảm phức tạp của Giản Dịch Thâm, cô chớp mắt, bò lên giường, dựa vào người anh hỏi: \”Ba sao thế?\”
\”Hử?\”
Giản Dịch Thâm cúi đầu nhìn Giản Hi, cô vừa tắm xong, cả người tỏa mùi thơm, khuôn mặt hơi ửng đỏ, cánh tay lộ ra ngoài vừa thon vừa trắng, nhìn chỉ muốn kéo lại ôm.
Thực tế anh đúng là đã làm vậy, anh giơ tay kéo vai Giản Hi vào lòng mình, cúi thấp đầu ngửi mùi hương trên tóc cô như tên biến thái.
\”Ba chỉ đang nghĩ tại sao chúng ta lại thành ra thế này, như vậy rốt cuộc có ổn với Hi Hi không?\”
\”Ba lại nữa rồi!\” Giản Hi muốn lật người ngồi dậy, nhưng tay anh ôm chặt vai, khiến cô không thể động đậy: \”Ba, ba còn nói mấy lời này là con mặc kệ ba đó.\”
Giản Dịch Thâm cười thành tiếng, khẽ dỗ dành: \”Xin lỗi, ba không nói vậy nữa.\”
Vốn dĩ Giản Hi hơi giận, nhưng nghe anh nói vậy bèn thăm dò: \”Ba ơi, có phải rất đắc ý không? Trên đời hiếm có chuyện cha ngủ với con gái, ba được hời quá rồi.\”
\”Nói bậy gì thế, không cho con nói những lời chà đạp bản thân! Chúng ta là đôi bên cùng có tình cảm.\” Anh lại hơi cợt nhã: \”Hi Hi quấn quýt ba thế này thì đúng là ba được lợi rồi.\”
\”Hừ, ba biết thì tốt.\” Giản Hi nhăn nhăn mũi, nũng nịu: \”Ba ơi, lần này con chỉ bị hoảng sợ chút thôi, bác sĩ cũng nói bệnh này phải chữa lâu dài, không phải uống thuốc vào hết ngay. Giờ con có ba rồi, cảm thấy rất hạnh phúc, thế nên ba không cần phải lo đâu.\”
\”Ba biết…\” Giản Dịch Thâm vỗ nhẹ vai cô.
\”Vì vậy…\” Giản Hi ngẩng đầu, nhìn Giản Dịch Thâm, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc: \”Ba có thể cho con cảm nhận được mình được yêu thương không?\”
\”Phải làm sao con mới cảm nhận được?\” Giản Dịch Thâm khẽ xoa mặt Giản Hi, giọng nói chân thành.
\”Con muốn luôn được ở bên ba.\”
\”Rồi sao nữa?\”
\”Đi đến nơi chỉ có hai chúng ta.\”
\”Địa ngục cũng được sao?\”
\”Được ạ.\”