Ngày hôm sau Giản Dịch Thâm đi công tác, khi đến nơi thu xếp mọi thứ ổn thỏa thì cũng đã hơn 8 giờ tối. Anh ăn tối thật nhanh rồi gọi video cho Giản Hi.
Giản Hi hơi đỏ mắt, nhìn thấy hộp cơm trên bàn: \”Sao giờ ba mới ăn, lại còn ăn cơm hộp nữa…\”
\”Có cái ăn là tốt lắm rồi, nhà kho nằm chỗ hẻo lánh, không có nhà hàng, cũng ít chỗ ship đồ ăn, ăn tạm thôi.\”
\”Vậy ba lo về sớm, để con nấu cho ba ăn.\”
\”Một mình con ở nhà làm gì?\”
\”Chiều chơi game một tí, giờ con đang làm bài tập.\”
Nghĩ đến con gái ở nhà một mình rất cô đơn, Giản Dịch Thâm cảm thấy tự trách.
Giản Hi thấy vẻ mặt ba là hiểu ra, lập tức lên tiếng an ủi: \”Ba ơi, con ở nhà một mình không sao đâu, ba đừng lo.\”
Nghe con gái an ủi, anh càng không nỡ: \”Ba biết Hi Hi rất ngoan, ba sẽ mau chóng trở về.\”
Vốn dĩ Giản Dịch Thâm lo lắng mình đi rồi, con gái sẽ bất an, ngờ đâu người thật sự không chịu nổi xa cách lại là chính anh.
Mấy ngày sau cứ hễ có thời gian rảnh là anh lại nhớ con gái, thế nên Giản Hi bị anh liên tục \”làm phiền\”, gọi điện không ngớt, có lúc cô nghe máy chậm, liền bị Giản Dịch Thâm oán trách.
Nhưng cô cũng rất vui, chỉ có duy nhất một điều khiến cô lo lắng là bệnh nghiện sex của ba.
Tối nay, khi Giản Dịch Thâm gọi điện đến, Giản Hi không nhịn được hỏi: \”Ba ơi, bệnh của ba phải làm sao?\”
Đối mặt với câu hỏi của con gái, Giản Dịch Thâm không trực tiếp trả lời, mà cầm điện thoại xoay một vòng trong phòng, hơi đắc ý hỏi: \”Bé cưng xem ba đang ở đâu?\”
Giản Hi nhìn cảnh tượng trước mắt, đây rõ ràng là một căn phòng khách sạn cao cấp.
Mấy hôm trước lúc Giản Dịch Thâm gọi video cho cô, anh còn ở trong ký túc xá nhân viên, chung phòng với hai người nữa.
\”Sao ba lại ở khách sạn?\”
Giản Dịch Thâm đặt điện thoại trên kệ tủ đầu giường, nằm nghiêng người nói chuyện.
\”Việc ở nhà kho cũng gần ổn rồi, hôm nay phải đến trung tâm thành phố làm thủ tục nên ba ở khách sạn, chứ về lại nhà kho thì xa quá. Hơn nữa…\” Giản Dịch Thâm ngừng lại một chút: \”Làm xong thủ tục thì ba có thể về luôn.\”
\”Thật sao? Tốt quá rồi.\”
Đây là tin tốt nhất trong mấy ngày nay mà Giản Hi nghe được. Nghĩ đến ba sắp về, cô vô cùng phấn khởi.
\”Vậy làm thủ tục cần bao lâu ạ?\”
\”Chắc là hai ngày.\”
\”A, phải hai ngày cơ á, con tưởng mai là ba về rồi.\”
Giản Hi hơi thất vọng.
\”Không chờ nổi vậy sao? Hai ngày là nhanh nhất rồi…\” Nói rồi Giản Dịch Thâm lại nhớ tới câu hỏi vừa nãy của con gái.
Mấy ngày trước ở chung với nhân viên, gọi điện nói chuyện cũng phải kín kẽ, có nhiều lời riêng tư đều không nói được, giờ một mình anh một phòng, cuối cùng cũng có thể thoải mái hơn rồi.
Anh nói: \”Mấy nay ba nhịn khó chịu quá…\”
Nghe giọng nói tủi thân của ba, Giản Hi sốt sắng: \”Vậy ba không tự xử sao?\”
\”Trước đó ở chung phòng với người ta, không thể tự xử được.\”
\”Vậy hôm nay có thể rồi đó, không phải ba ở một mình à?\”
\”Nhưng ba tự làm thì lâu lắm, không tốt…\”
\”Vậy phải làm sao?\” Giản Hi rầu rĩ.
\”Hay là Hi Hi cho ba nhìn đi? Nhìn Hi Hi thì ba sẽ nhanh bắn hơn.\”
Nhìn? Nhìn gì cơ?
Giản Hi đơ ra, đột nhiên có phản ứng, dù cho trước đó cô biểu hiện rất to gan, nhưng dù gì hiện tại cũng đang cách màn hình điện thoại, muốn cô trần truồng cho ba nhìn thì cứ cảm giác như đang dâm loạn giữa ban ngày vậy, rất xấu hổ.
\”Bé cưng, có được không? Cho ba nhìn nhé?\” Thấy Giản Hi không trả lời, Giản Dịch Thâm lại lên tiếng thúc giục.
Giản Hi cắn môi, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: \”Ba ơi, con ngại… như vậy xấu hổ lắm…\”
\”Có gì xấu hổ đâu.\” Giản Dịch Thâm không kiềm được hưng phấn trong lòng, cảnh tượng đó chỉ nghĩ thôi cũng muốn cương lên rồi: \”Ở nhà có khác gì đâu, đều là cho ba nhìn, hay là đối diện với điện thoại thì con càng hưng phấn hơn?\”
Là ba hưng phấn thì có, Giản Hi thầm nghĩ.
Ngẩng đầu nhìn thì thấy Giản Dịch Thâm động đậy, ngón tay mới đó đã cầm lấy quần lót màu xám đậm vừa mới cởi ra lắc qua lắc lại.
\”Ba đã cởi rồi, bé cưng có muốn nhìn không?\”
\”Ba dâm quá đi!\” Giản Hi che mắt hét lên.
\”Bé cưng không thích ba dâm sao? Nhưng ba đã nhịn suốt mấy ngày rồi, nhìn thấy bé cưng là không chịu nổi…\”
Giản Dịch Thâm cứ liên tục gọi bé cưng, má Giản Hi nóng lên, đến tai cũng đỏ theo. Quần lót của ba đã cởi, ở nơi cô không nhìn thấy, nói không chừng cặc ba đã dựng lên…
\”Bé cưng cho ba nhìn chút đi mà, ba nhìn bé cưng thì mới bắn ra được…\”
Câu này của Giản Dịch Thâm quả thật đã lay động được Giản Hi. Ba chỉ có cô mà thôi.
Nghĩ đến đây, Giản Hi không màng xấu hổ, đặt điện thoại lên bàn trà, nhấc người cởi quần, ngồi trên sô pha dạng chân, nhắm chuẩn lồn nhỏ ẩm ướt đỏ hồng ngay trước điện thoại.
\”Ba ơi, ba nhìn thấy chưa?\”