Bùi Cảnh hôm nay có cuộc thi quan trọng muốn tham gia, cậu đã sớm báo cho Bùi An không cần chờ cậu, muốn cô đi về nhà trước.
Chờ cậu thi xong cũng đã muộn, trường học chỉ còn lác đác một vài học sinh đi lại.
May mà bảo cô về nhà trước, cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng chờ đến khi cậu trở lại phòng học chuẩn bị sửa sang cặp sách, lại nhìn thấy cô ngồi ở chỗ cậu, nghiêm túc viết tác nghiệp.
Ánh mặt trời chạng vạng đã không còn chói mắt, chùm tia sáng vàng nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu lên sườn mặt tinh xảo của Bùi An, cực kỳ xuất trần thánh khiết.
Trong mắt Bùi Cảnh mang theo chút si mê, có điều qua một lát liền khôi phục lại thần trí. Giữa lông mày cậu hơi giật giật, đi đến bên người cô, \”Không phải em bảo chị đi về trước sao?\”
Cậu mang theo chút tức giận, lúc này thời gian tan học đã qua gần một giờ, nói cách khác, Bùi An đã ở đây đợi cậu lâu như vậy.
Bùi An ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt có lực áp bách, chột dạ cười cười. Cô đứng lên, ôm lấy eo Bùi Cảnh, làm nũng: \”Thực xin lỗi A Cảnh, chị muốn cùng em về nhà.\”
Cô chớp mắt to, sóng mắt lưu chuyển, khiến cho người ta không có cách nào tức giận với cô.
Cơn giận của Bùi Cảnh cũng tiêu tan, quả thật hết cách với cô.
Cậu đành phải nhanh chóng sửa sang đồ đạc, tranh thủ thời gian về nhà trước khi mặt trời xuống núi.
Sắc trời lúc này đã có chút tối, hai người ở bến xe đợi hơn mười phút mới chờ được tuyến xe buýt họ muốn.
Bình thường chuyến xe này học sinh chiếm hơn phân nửa. Nhưng lúc này đã qua thời gian tan học đã lâu, bên trong xe rất yên tĩnh, trừ một bà lão đang dựa vào cửa sổ nghỉ ngơi, thì cũng chỉ có chị em hai người một thân đồng phục.
Bùi Cảnh gắt gao lôi kéo tay Bùi An đến một góc ở hàng cuối cùng.
Cả đoạn đường hai người đều trầm mặc, ai cũng không mở miệng.
Bùi An tập trung nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ cho đỡ buồn.
Đột nhiên, cô cảm giác được một bàn tay khớp xương rõ ràng vuốt ve đùi cô.
Cô cúi đầu, quả nhiên, là tay của người nào đó đang trầm mặc không lên tiếng.
Bùi An bắt lấy tay cậu, thấp giọng nói: \”Em làm gì đấy!\”
Bùi Cảnh mặt không đổi sắc, hạ giọng: \”Sờ chút thôi.\”
\”Đang ở bên ngoài!\”
\”Trên xe không có người, chị yên tâm.\”
Nói cũng đúng, nhưng……
Bùi An còn chưa nói, tay cậu đã không an phận mà từ đùi cô sờ đến dưới váy ngắn.
\”Không được!\”
Bùi An đè lại tay cậu, nếu chỉ sờ đùi đương nhiên không có việc gì, nhưng mục đích của người nào đó rõ ràng không phải chỉ có mỗi đùi!
Bùi Cảnh như là kiên định quyết tâm, muốn sờ đến địa phương kia, \”Chị ngoài miệng thì đáp ứng em sẽ về sớm một chút, vậy mà vẫn ở lại đợi em một giờ.\” Cậu mặt vô biểu tình nói.
Bùi Cảnh đương nhiên biết tâm tư Bùi An muốn chờ cậu cùng nhau về nhà, nhưng nếu cậu về muộn tận hai giờ thì sao, Bùi An định làm như thế nào, vẫn cứ ở lại chờ cậu, cơm cũng không ăn sao?
Cậu nhất định phải cho Bùi An một trừng phạt nho nhỏ.
Bùi Cảnh cường ngạnh tránh thoát khỏi tay cô, không cho cơ hội mà nhắm vào bức cô.
Ngón tay thon dài dễ như trở bàn tay đẩy vải dệt, chọc tới một chỗ mềm mại.
Đầu ngón tay dính chất lỏng sền sệt, hiển nhiên, Bùi An cũng động tình.
Bùi An sắc mặt ửng đỏ, cố nén không kêu ra tiếng, cũng không còn tâm tư ngăn cản cậu.
Trước mặt mọi người, chỉ cần cô phát ra một tiếng rên, chỉ cần tài xế quay đầu nhìn, chỉ cần người ngoài xe ngẩng đầu lên là có thể thấy hai má cô đang ửng hồng.
Cô cúi đầu, cánh tay đặt trên lưng ghế phía trước, đầu dựa vào cánh tay phía trên, muốn che giấu sự khác thường.
Bùi Cảnh lại không giống như cô, đồng phục cậu rộng thùng thình, tư thế ngồi cũng rất khó có thể thấy dương vật cậu đang cương cứng.
Toàn bộ tâm tư cậu đều đặt trên đầu ngón tay ướt át.
Ngón tay cắm vào tiểu bức, nhẹ nhàng quấy đảo, liền nghe được thanh âm \”Phụt\” rất nhỏ —— đó là âm thanh tiểu bức mãnh liệt tiết dâm thủy.
Cậu câu khóe miệng, tâm tình tốt vô cùng.
Ngón tay qua lại thọc vào rút ra, tốc độ càng lúc càng nhanh, từ một ngón biến thành ba ngón, đường đi bị ngón tay trướng mãn kẹo chặt, móng tay xoa bức thịt mang đến từng đợt khoái cảm tê dại.
Rất nhanh tiểu bức phun ra một dòng chất lỏng ấm nóng, mà trên ngón tay cậu, trên quần lót cô, trên chỗ ngồi, tất cả là nước từ lỗ nhỏ chảy ra.
Bùi Cảnh rút ngón tay ra, đặt ở bên miệng sắc tình liếm liếm, sau đó nhéo cằm Bùi An ép cô quay đầu, hôn cô trao đổi nước bọt, để cô tự nếm thử hương vị dâm thuỷ của mình.