\”A Cảnh, chị tắm xong rồi, em đi tắm đi.\”
Bùi An thay váy ngủ từ phòng tắm đi ra, váy ngủ ban đầu sớm đã nhăn dúm dó vì động tác của hai người. Chiếc váy bây giờ tuy không lộ ngực cùng lưng nhiều như ban ngày, nhưng lại càng thêm quyến rũ.
Bùi Cảnh nhìn Bùi An lộ ra hai chân thon dài mảnh khảnh, hầu kết lăn lăn, trực tiếp cầm quần ngủ đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm dường như còn vương hơi thở Bùi An, Bùi Cảnh nhắm mắt lại, một tay cầm dương vật sớm đã ngạnh đến phát đau, loát động trên dưới, một tay cầm quần lót Bùi An vừa mới cởi ra, mặt trên tựa hồ còn lưu lại chất lỏng khô cạn ban ngày.
Cậu đem quần lót để sát vào mũi ngửi ngửi, tốc độ trên tay cũng nhanh hơn, sau hồi lâu mới gầm nhẹ một tiếng bắn lên quần lót Bùi An.
Bùi Cảnh bình phục lại hơi thở, thật muốn mỗi ngày đều đem côn thịt nhét trong tiểu huyệt An An, cậu liếm liếm môi, nghĩ thầm.
Hai người từ nhỏ đã cùng nhau ở chung một phòng, ngủ chung một giường, khi đó cũng không có ai dạy họ nam nữ nên cách xa nhau, đến khi trưởng thành một chút hai người vẫn thói quen ngủ chung, phòng ngủ khác cũng chỉ để trang trí.
Lúc này chia phòng ngủ liệu có phải không tốt lắm hay không, Bùi An cắn môi thầm nghĩ. Đã trải qua chuyện ban ngày một chuyến, cô có chút lo lắng buổi tối hai người khắc chế không được sẽ thật sự làm ra bối đức sự tình (*). Nhưng cô còn chưa có chuẩn bị tốt.
(*) Theo như Ốc hiểu thì là chuyện với trái với đạo đức ;-; nếu sai mn giúp Ốc sửa lại nhé
Bùi Cảnh từ phòng tắm bước ra liền thấy Bùi An cau mày ngồi trên mép giường, tựa như đang tự hỏi cái gì. Trong mắt cậu hiện lên một tia nghi ngờ, chậm rãi đi qua ngồi bên người Bùi An, ngón tay thon dài khẽ vuốt mày cô: \”An An đang suy nghĩ gì vậy?\”
Bùi An giương mắt nhìn Bùi Cảnh, khuôn mặt thiếu niên thanh tú sớm đã không còn nét trẻ con, cô nhớ tới cực đại côn thịt của cậu, trong lòng than nhẹ một tiếng, đúng vậy, cậu cũng đã trưởng thành. Cô do dự nói: \”A Cảnh đã trưởng thành rồi, chúng ta có phải nên chia…… Chia phòng hay không……\” Nhìn sắc mặt Bùi Cảnh càng ngày càng đen, giọng nói của cô cũng dần dần yếu ớt.
Bùi Cảnh thần sắc lạnh xuống, là chuyện ban ngày khiến Bùi An có ý định chia phòng sao. Cậu kéo kéo khóe miệng, ngay sau đó ánh mắt lộ ra một tia đáng thương, \”An An tại sao lại muốn như vậy, chị không muốn cùng em ngủ nữa sao? An An có ngăn cách với em sao?\”
Bùi An không chịu nổi nhất là loại ánh mắt của cậu, dù biết rõ cậu đang giả vờ, nhưng vẫn không nhịn được mềm lòng, \”Không có, A Cảnh, chị chỉ lo em muốn có sự riêng tư……\” Vừa dứt lời, Bùi Cảnh liền gắt gao ôm lấy Bùi An, \”Em không cần riêng tư…… Em chỉ muốn cùng chị ở bên nhau.\”
Bùi An rốt cuộc không cự tuyệt được Bùi Cảnh, tay cô vỗ nhẹ lên lưng Bùi Cảnh, trấn an cậu, \”Đương nhiên chị sẽ vĩnh viễn cùng A Cảnh ở bên nhau.\” Bùi An cảm nhận được làn da bóng loáng dưới tay, bất tri bất giác phát hiện Bùi Cảnh chỉ mặc mỗi quần ngủ, toàn bộ phần thân trên của cậu trần trụi, ậm ừ nói, \”A Cảnh, sao em không mặc quần áo……\”
Bùi Cảnh câu khóe miệng cười nhạt nói, \”Quên mang áo ngủ, sao thế, An An đã nhìn nhiều năm như vậy mà vẫn thẹn thùng?\”
Nhìn Bùi An ánh mắt né tránh, cậu cầm lòng không đậu ghé sát vào khẽ hôn khóe miệng Bùi An, \”Nên ngủ rồi, An An.\”
Bùi An đỏ mặt, gật gật đầu liền bò lên giường.