Nghe những lời này, Tôn Giai Ni đầu tiên là hoảng hốt, ngay sau đó là đau khổ vô cùng.
Cô nắm đũa thật chặt, dùng nó để che giấu sự khó chịu trong lòng.
Quả thật hoang đường, buồn cười cực kỳ…
Dượng cô đang mai mối cho bạn trai của cô, mà cô thì chỉ có thể yên lặng nghe, thậm chí còn phải mỉm cười.
“Không cần đâu, giờ em vẫn chưa vội.” Giọng nói của Lục Minh Thần vang lên bên tai, khách khí vừa đúng mực.
Bởi vì có hơi men nên giọng nói của dượng Chu lớn hơn bình thường mấy phần, hơi có vẻ kϊƈɦ động.
“Aiz, anh biết luận về vai vế tuy rằng cậu là em anh nhưng nhỏ hơn mười mấy tuổi, vẫn mang tư duy của người trẻ. Anh cũng không có ý gì khác, chẳng qua việc này được ba mẹ cậu nhờ. Bọn họ ở xa, luôn canh cánh việc kết hôn của cậu. Cậu xem cậu không đồng ý, anh cũng chẳng thể báo cáo kết quả tốt được phải không?”
Nháy mắt, Tôn Giai Ni bừng tỉnh, hiểu ra.
Hóa ra là ý tứ của ba mẹ thầy giáo Lục.
Về ba mẹ Lục Minh Thần, cô có biết một chút. Hai người sống ở tỉnh lân cận, đều đã về hưu, thường ngày yêu thích nhất là việc ôm cháu ngoại đi khắp nơi du lịch.
Cô vẫn luôn nghe nói nhà anh dân chủ, nhưng hóa ra ba mẹ trong thiên hạ đều giống nhau, đều âm thầm bận tâm những chuyện này.
Hốc mắt càng ngày càng chua, thức ăn trêи bàn cũng dần mơ hồ.
Tôn Giai Ni biết không thể đợi tiếp nữa. Cô sợ mình không khống chế được sẽ khóc òa lên trước mặt mọi người.
Vì vậy cô im lặng đẩy ghế ra, chạy đến phòng vệ sinh.
Vừa đóng cửa lại, nước mắt liền chảy ra.
Chỉ một khắc ngắn ngủi, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Nghĩ đến lúc nghỉ hè thực tập ở công ty Lục Minh Thần, thân phận của cô và anh khác biệt một trời một vực.
Lại nghĩ tới ngày thường ở trường ngẫu nhiên gặp nhau phải giả bộ xa lạ.
Thậm chí cô còn nhớ tới lần tỏ tình dễ như trở bàn tay, còn có ɖu͙ƈ vọng của Lục Minh Thần trêи giường.
Thầy Lục… Anh thật sự thích em sao?
Cô ở trong phòng vệ sinh lặng yên chảy nước mắt thật lâu, cho tới khi mẹ gõ cửa, cô mới lật đật rửa mặt ra ngoài.
Bên ngoài, mọi người đã ăn xong hết rồi, mà Lục Minh Thần thì không thấy bóng dáng.
“Ni Ni à, có phải bụng không thoải mái không?” Mẹ cô quan tâm hỏi.
“Dạ.”
Cô gật đầu một cái, tay ôm bụng, che giấu đi sự bất thường của mình.
Thấy cô khó chịu, ba mẹ Tôn liền tạm biệt về sớm.
Trước khi ra cửa, Tôn Giai Ni cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, có tin nhắn Wechat anh gửi tới.
“Đừng suy nghĩ nhiều, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra. Ngoan.”
Xem xong câu này, lỗ mũi cô càng chua xót hơn, lại có chút muốn khóc.
Về đến nhà, Tôn Giai Ni rửa mặt xong trở về phòng, vừa cầm điện thoại ngẩn người một lúc, mẹ Tôn đã gõ cửa tiến vào.
“Ni Ni, uống sữa đi rồi ngủ sớm một chút.”
“Vâng.”
Nhìn con gái có vẻ mất hồn mất vía, mẹ Tôn thở dài.
“Ni Ni, sao lại không vui? Nói với mẹ đi.”
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, mẹ Tôn là một người dịu dàng chu đáo, tối nay con gái bất thường bà đã sớm nhìn ra, chẳng qua lúc ấy ngại đông người nên không hỏi.
“Mẹ, con không sao.” Tôn Giai Ni lắc đầu.
Thật ra thì cô có chuyện.
Cô cảm thấy vừa khổ sở lại tủi thân.
Rõ ràng thầy giáo Lục không làm chuyện gì có lỗi với cô, nhưng lòng cô vẫn nghẹn muốn chết.
“Haizz…” Mẹ Tôn nắm tay con gái, đặt trong lòng bàn tay mình, dịu dàng nói: “Mẹ biết con trưởng thành, bắt đầu có tâm sự riêng. Mẹ chỉ muốn con biết bất kể chuyện gì xảy ra, mẹ vẫn vĩnh viễn yêu con, ủng hộ con. Nếu có người bắt nạt, con phải nhớ nói cho mẹ, biết không?”
Nghe xong lời an ủi nhẹ nhàng của mẹ, vành mắt Tôn Giai Ni lại đỏ lên.
Cô thật muốn cứ như vậy nhào vào trong ngực mẹ khóc lớn một trận, giống như khi còn bé bị bệnh, nũng nịu với mẹ, sau đó chờ bà dỗ mình uống thuốc.
Nhưng cô không thể.
Bây giờ cô vẫn không dám nói ra mối quan hệ giữa mình với Lục Minh Thần cho người nhà.
Thấy con gái yên lặng không nói lời nào, mẹ Tôn lại ngồi một lúc rồi đặt sữa nóng vào trong tay cô, sau đó mới ra ngoài.
Khóa trái cửa lại, Tôn Giai Ni lấy điện thoại ở dưới gối ra.
Vừa mở wechat, tin nhắn của Lục Minh Thần liên tiếp nhảy ra.
“Bảo bối, đã ngủ chưa?”
“Ra ngoài một chuyến được không? Anh muốn nhìn em một chút.”
“Anh ở dưới lầu nhà em.”
Tôn Giai Ni thấy câu cuối cùng, lập tức đặt điện thoại xuống, chạy đến bên cửa sổ.
Phía dưới không thấy xe của Lục Minh Thần nhưng lại có thể mơ hồ nhìn được một bóng người quen thuộc đứng dưới đèn đường.
Cô lập tức nhận ra, sợ tới mức vội vàng gửi tin nhắn cho anh: “Anh điên rồi à? Bị ba mẹ em thấy thì làm sao bây giờ?”
Từ tối đến giờ, cô chưa từng trả lời bất kỳ tin nhắn nào.
Lục Minh Thần biết cô đang tức giận.
Nhưng đối với anh mà nói, có mâu thuẫn phải giải quyết ngay, không thể kéo dài tới ngày mai.
Anh đáp lại cô bằng giọng kiên quyết: “Em xuống đi, anh chờ em.”
Sau đó, anh lại nói thêm một câu: “Mặc ấm vào, bên ngoài lạnh.”
Lại như vậy!
Anh luôn cường thế bá đạo như vậy.
Anh nói ở bên nhau, bọn họ liền ở bên nhau.
Anh nói thích cô làm gì, cô đều ngoan ngoãn nghe lời.
Không cần đi xuống, Tôn Giai Ni!
Anh sắp phải đi xem mặt với người phụ nữ khác, cô còn xuống làm gì?
Cô gái nhỏ tự nói với mình như vậy.
Cuối cùng, cô dằn mình trả lời từng chữ: “Em muốn bình tĩnh mấy ngày, anh về trước đi.”
Thấy câu này, Lục Minh Thần bất đắc dĩ vỗ trán.
Cô nhóc này thật sự tức giận.
Thường ngày anh luôn thấy dáng vẻ hoạt bát sáng sủa của cô, nhưng đã quên, rốt cuộc cô chỉ là đứa trẻ hơn mười tuổi.
Vì tuổi nhỏ nên trong mối quan hệ này, cô sẽ ghen, bất an, khủng hoảng.
Mà anh, lớn tuổi, nên cho cô cảm giác an toàn.
Là anh làm chưa tốt.
“Anh không đồng ý đi xem mắt. Sợ em khóc cho nên anh bỏ đi. Chuyện của chúng ta anh sẽ giải quyết, em đừng lo lắng gì cả. Đừng khóc, anh sẽ đau lòng, đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.”