Kỳ nghỉ hè chớp mắt đã kết thúc, năm hai đại học cũng mau chóng bắt đầu.
Quan hệ của cô với thầy Lục, ngoại trừ hai vợ chồng Mộ Kiều Nghiên và bạn cùng phòng Trần Nhã Cầm, còn lại không ai hay biết.
Trong mắt các bạn học, Tôn Giai Ni ngoại trừ ngày càng có phong vị phụ nữ, ngày càng đẹp ra thì không có gì khác nữa.
Lục Minh Thần thì vẫn là nam thần số một của đại học truyền thông.
Lớp của anh luôn chật ních sinh viên, không kể tới người của khoa báo chí, ngay cả khoa tiếng Anh, ban thư ký, các nữ sinh khoa nghệ thuật cũng trở thành khách quen của môn quảng cáo.
Hôm nay, Tôn Giai Ni không nhịn được thầm mắng với bạn thân.
“Nghiên Nghiên, cậu nói xem, đám con gái đó rõ ràng không học khoa chúng ta, làm gì mà mỗi ngày đều tới học vậy?”
“Ai bảo chú Lục nhà cậu ưu tú như vậy chứ.”
Mặc dù địa vị của Lục Minh Thần trong lòng Mộ Kiều Nghiên vẫn kém Tô Hoài Chiêu, nhưng không thể không thừa nhận, điều kiện của anh xác thật không tồi.
“Haizz, thầy Lục ưu tú tớ cũng biết. Nhưng thầy ấy cũng đã ba mươi tuổi, lớn hơn đám con gái ấy mười mấy tuổi, bọn họ mưu đồ làm gì?”
“Mưu đồ tiền và mặt của thầy ấy đó.”
“A a a a a! Phiền thật!” Tôn Giai Ni không khỏi giậm chân. Lời của bạn thân thật là chọc đúng chỗ ngứa.
Thật ra những lí do này Tôn Giai Ni đều biết.
So sánh với những nam sinh cùng lứa ngây ngô non nớt, Lục Minh Thần thành thục chững chạc không nghi ngờ gì quyến rũ hơn hẳn.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, hai người không công khai mối quan hệ giữa bọn họ cho nên những nữ sinh kia đều cho rằng thầy giáo Lục độc thân, dĩ nhiên như thiêu thân lao vào lửa, người trước ngã xuống người sau tiến lên.
“Đúng rồi, hôm qua dì gọi điện cho tớ, hỏi tớ có phải cậu đang yêu đương hay không, cuối tuần đều không về nhà.”
“Hả? Cậu nói thế nào?”
“Tớ nói không có đâu, cậu còn bận học.”
“Ừ, vậy thì tốt.”
Cúp điện thoại, Tôn Giai Ni lại bực bội.
Tình cảm giữa cô và Lục Minh Thần cái gì cũng tốt, hết thảy của anh cô đều hài lòng, chỉ trừ việc vẫn luôn không thể công khai.
Cô gái nào không muốn thông báo cho cả thế giới biết bạn trai của mình tồn tại chứ?
Không chỉ có không thể thông báo, bọn họ còn phải một mực nói dối, giấu diếm người ngoài.
Nhất là gia đình. Tôn Giai Ni nói với bạn học mình về nhà ngủ, nói với người nhà mình trọ ở trường, mỗi ngày đều nói dối cả hai bên, lâu ngày thật sự lo lắng không chịu nổi.
Buồn bực cả ngày, chạng vạng, Tôn Giai Ni nhận được điện thoại của mẹ.
“Ni Ni à, cuối tuần này là trung thu, con về nhà đi!”
“Dạ.”
Nghĩ đến việc Nghiên Nghiên mới nhắc nhở trong điện thoại, cô còn dám không đồng ý?
Nói chuyện này cho Lục Minh Thần, anh ngược lại hết sức thấu hiểu.
Rất nhanh đã tới tết trung thu, tối hôm đó, Tôn Giai Ni theo ba mẹ tới nhà cô.
“Ni Ni tới rồi?”
Dượng Chu thấy cô, vui vẻ chào hỏi.
“Chào dượng ạ.” Tôn Giai Ni có tật giật mình, cúi đầu nói một tiếng.
Sau lần Lục Minh Thần vừa gọi điện thoại vừa “mát xa” cho cô, Tôn Giai Ni chưa từng tới nhà cô mình nữa.
Mỗi lần có việc gì cô đều lấy lí do tránh đi.
Hôm nay là trung thu, không thể trốn được.
Hai gia đình tán gẫu một hồi, ba Tôn hỏi: “Còn chưa dọn cơm à, chờ ai vậy?”
Tôn Giai Ni cũng có chút khó hiểu, cô liếc nhìn trong phòng.
Trừ anh cô đang ở nơi khác không về, những người nên đến đều đến rồi.
“Ừ, anh từng gặp rồi, em họ cực kỳ lợi hại của em, Lục Minh Thần.” Dượng Chu đáp.
Cái gì?!
Tôn Giai Ni sợ tới mức mặt trắng bệch, động tác uống nước trái cây cũng dừng lại.
Đang lúc đầu óc rối bời, đành phải bất chấp, cô vội lấy điện thoại nhắn wechat cho Lục Minh Thần: “Thầy giáo Lục, anh đi đến đâu rồi?”
Lời của cô không đầu không đuôi nhưng Lục Minh Thần lập tức hiểu.
“Cửa.”
Nguy rồi!
Cô gái nhỏ vừa nhìn điện thoại xong đã nghe tiếng chuông cửa bên ngoài truyền vào.
Lục Minh Thần mặc áo khoác màu cà phê nhạt, xách một hộp bánh trung thu một hộp rượu ngon, tự nhiên đi vào.
“Chị họ, anh họ.”
Đầu tiên anh chào hỏi dượng Chu, cô Chu, sau đó ánh mắt chuyển tới gia đình Tôn Giai Ni, hơi trầm tư một chút, gọi: “Chú Tôn, dì Tôn.”
Anh vừa dứt lời, dượng Chu sửng sốt.
Ông vỗ vai em họ mình, cười nói: “Thằng nhóc này, sao lại gọi bừa như vậy.”
“Ấy, không ngại đâu.” Ba Tôn Giai Ni vội xua tay, thấu hiểu cười cười, “Nhìn xem Tiểu Lục vốn là người trẻ tuổi, chúng ta già rồi.”
Hàn huyên mấy câu, mọi người ngồi vào bàn.
Cô của Tôn Giai Ni là nữ chủ nhân, bận rộn tiếp đồ ăn đón khách, những người còn lại vừa uống rượu vừa trò chuyện.
“Minh Thần này, nhắc tới, cậu cũng đã ba mươi rồi nhỉ?” Dượng Chu hỏi.
“Vâng,” Lục Minh Thần gật đầu, cười nhạt nói: “Mấy tháng nữa là tới.”
“Anh nghe ba cậu nói bây giờ cậu vẫn chưa kết hôn?”
“Vâng.”
“Thế có đối tượng chưa?”
Tôn Giai Ni vốn vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, nghe những lời này, giật mình theo bản năng, ngẩng đầu lên.
Liếc mắt một cái, vừa vặn đối diện với tầm mắt Lục Minh Thần.
Anh yên lặng nhàn nhạt nhìn cô, rồi lại thu hồi ánh mắt.
“Chưa có ạ.”
Phù ~
Tôn Giai Ni thở dài nhẹ nhõm một hơi.
May quá may quá.
Nhưng câu kế tiếp của dượng Chu đã khiến tim cô vọt lên cổ họng.
“Này, cậu thích loại hình nào? Anh họ giới thiệu cho cậu một người, là con gái của đồng nghiệp anh vừa đi du học về, dáng dấp đẹp, khí chất cũng được, một đống người theo đuổi nhưng ánh mắt cô gái nhà người ta cao, người bình thường đều chướng mắt. Nếu cậu đồng ý thì làm quen một chút, anh sẽ đưa phương thức liên lạc của cậu cho đồng nghiệp anh, sau đó người trẻ tuổi các cậu tự do phát triển.”