“Thầy Lục… a… không muốn ưm…”
Cô gái nhỏ trần trụi không ngừng giãy giụa, nhìn ngón tay của người đàn ông ra vào ở miệng huyệt nhỏ hẹp của mình, xấu hổ muốn chết.
Thật quá sắc tình, xấu hổ quá.
Trong phòng làm việc khoa báo chí, bị thầy giáo chơi tiểu huyệt. Nếu những bạn học khác biết được, sẽ nhìn cô bằng ánh mắt nào đây?
“Ngoan, thầy giáo đang thương em.” Lục Minh Thần nói giọng khàn khàn.
Bông hoa yêu kiều của cô chậm rãi nở rộ dưới đầu ngón tay anh, nhìn thì là một cái khe thịt cực nhỏ, kỳ thật co giãn kinh người. Cho dù bị ba ngón tay cắm rút cùng lúc vẫn có thể chứa được toàn bộ.
Mật dịch càng ngày càng chảy nhiều, rất nhanh đã thấm ướt đẫm tay anh.
Ba ngón tay không vào được quá sâu, Lục Minh Thần liền chỉ ấn vào khối thịt mềm kia của cô.
“A… ư…”
Anh càng đâm càng nhanh, chỉ tấn công vào phần mẫn cảm của cô. Cô gái nhỏ không chịu nổi, vòng tay qua cổ anh ɖâʍ đãng rêи rỉ.
“Thật nhạy cảm, bị ngón tay cắm mà cũng có thể sướиɠ như vậy.”
“Hức… thầy ơi…”
Nước mắt của cô gái nhỏ bởi vì xấu hổ và kϊƈɦ thích cực lớn mà chảy ra.
So với gậy thịt cứng rắn như sắt, ngón tay của thầy giáo Lục linh hoạt hơn, càng biết làm thế nào để cho cô điên cuồng.
Chẳng bao lâu sau, cô không thể kêu nổi nữa, cả người chỉ run rẩy theo từng nhịp cắm rút của anh.
Hoa huyệt nhìn qua giống đang đi tiểu, từng đợt nước chảy ra ngoài.
Thân thể tuyết trắng cùng với nhũ hoa trước ngực cũng theo tiết tấu lúc ẩn lúc hiện, tựa như đón nắng nhảy múa, mê người tột độ.
Lục Minh Thần cúi đầu mạnh bạo ngậm lấy đầu иɦũ ɦσα cô, miệng ʍút̼ vào thật nhanh và đầu ngón tay thon dài cũng tăng tốc độ.
Đồng thời công chiếm, Tôn Giai Ni làm sao chống đỡ được?
“A…”
Cô ngâm nga một tiếng khàn khàn, trước mắt chợt lóe sáng, rất nhanh đã đạt tới cao trào.
Cực kỳ mệt mỏi, cô dứt khoát thuận thế nằm nghỉ trêи bàn làm việc rộng lớn của Lục Minh Thần.
Ánh mặt trời chói chang dịu bớt một chút, người đánh bóng rổ trong sân thể ɖu͙ƈ càng nhiều thêm.
Những thanh niên trẻ tuổi tràn trề sức sống, mỗi một trái bóng vào rổ, tiếng hoan hô liền vang lên như sấm rền.
Cửa sổ phòng làm việc không cao lắm, Lục Minh Thần nghiêng đầu là có thể thấy đám người trẻ tuổi kia.
Anh nhìn thiếu nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trêи bàn, lại liếc mắt nhìn những thiếu niên bên ngoài.
Đột nhiên, có ý đồ khác.
Anh đẩy ghế tới bên cửa sổ, ôm Tôn Giai Ni ngồi quỳ đối mặt với cửa sổ.
“Thấy bạn học chơi bóng rổ bên ngoài không?”
Cô gái nhỏ còn đang trong dư âm cao triều, căn bản không biết anh muốn làm gì, chỉ gật đầu một cái theo bản năng.
Cô không cao bằng Lục Minh Thần, quỳ trêи ghế chóp mũi chỉ vừa ngang bậu cửa sổ, cho nên căn bản không nghĩ quá nhiều.
Ngay kế tiếp, sau lưng, Lục Minh Thần ưỡn người, không hề báo trước cắm thẳng vào hoa huyệt của cô.
“Á…”
Tôn Giai Ni run rẩy, theo quán tính nhào về phía trước.
Lần này cả khuôn mặt và cái cổ trắng trẻo của cô liền vượt qua bậu cửa sổ, lộ ra bên ngoài.
Cô gái nhỏ lập tức hiểu được.
Thầy giáo Lục cố ý.
Anh phải chơi cô ngay trước mặt những bạn học bên ngoài kia.
“Thầy Lục, không cần a…”
Cô vặn vẹo cái ʍôиɠ vểnh vẫn hơi sưng, vọng tưởng trốn khỏi sự xâm chiếm của anh.
Nhưng Lục Minh Thần sao có thể để cô toại nguyện?
Anh vững vàng đè eo cô lại, tách chân ra, mạnh mẽ cắm rút.
Ánh sáng vừa vặn chỉ rơi vào trêи thân thể tuyết trắng của cô gái, mà thân thể người đàn ông lại ẩn trong bóng tối, người bên ngoài căn bản không thấy được.
Nương theo tiểu huyệt tràn đầy ɖâʍ dịch của cô, Lục Minh Thần tàn nhẫn va chạm.
Rốt cuộc bởi cự vật của anh mạnh bạo cắm xuống, túi trứng cũng bạch bạch đập lên ʍôиɠ, khiến nơi vừa mới khôi phục lại của cô bắt đầu đau đớn.
“Á… thầy ơi… hức…”
Cô gái nhỏ bị anh đâm, bầu ngực nhảy loạn, ʍôиɠ đong đưa, cô vừa sướиɠ vừa đau lại vừa sợ, dưới sự kϊƈɦ thích nặng nề, tiểu huyệt không ngừng co bóp, xoắn chặt ƈôи ȶɦịt của anh.
“Bốp.”
Lục Minh Thần phát một cái vào ʍôиɠ cô, giọng khàn khàn: “Động tác nhỏ thôi, em muốn bọn họ đều thấy ngực của em sao?”
“Hức… vậy thầy nhẹ một chút thôi… á…”
“Nhẹ một chút?”
Lục Minh Thần nhướng mày, quả nhiên nghe lời nhẹ đi. Không chỉ nhẹ, còn rất chậm.
Anh chậm rãi cắm vào, lại chậm rãi rút ra, quá trình ma sát dây dưa khiến cô sảng kɧօáϊ lại chưa đủ sung sướиɠ, chỉ thấy trướng.
Rất nhanh, cô gái nhỏ đang hưng phấn cảm thấy không đủ.
Cô lẩm bẩm, nũng nịu gọi anh: “Thầy Lục… mạnh một chút.”
Bàn tay Lục Minh Thần lần đến phía trước, dùng sức nắn bóp đầu иɦũ ɦσα cô, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc muốn mạnh hay nhẹ? Nói rõ ràng!”
“A… mạnh… muốn mạnh một chút.”
“Chỉ có một cơ hội, không cho phép đổi nữa.”
Dứt lời, Lục Minh Thần ấn eo cô, nhanh chóng va chạm.
“A… thầy ơi… a…”
Chiếc ghế da cao cấp bị động tác của người đàn ông làm lung lay, cô gái nhỏ trêи ghế cũng vậy.
Cô gắt gao nắm chặt lấy bậu cửa sổ, cố gắng thừa nhận cắm rút mãnh liệt của anh.
Trêи sân thể ɖu͙ƈ, các bạn học của cô đều đang chơi bóng rổ.
Các nam sinh để trần nửa người trêи, mồ hôi ướt sũng, tinh thần phấn chấn.
Các nữ sinh thì hơi thẹn thùng ngồi bên cạnh quan sát, thi thoảng lại liếc mắt ái mộ.
Hết thảy đều trong sáng, tốt đẹp như vậy.
Ai ngờ trong phòng làm việc của giảng viên bên cạnh, bạn học của bọn họ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị thầy giáo Lục kính yêu điên cuồng ‘yêu thương’ chứ?
Dần dần, những thứ bên dưới trở nên mơ hồ.
Tất cả giác quan của Tôn Giai Ni đều tập trung vào dưới người. Tiểu huyệt và ʍôиɠ đều nóng rát đau đớn, nhưng trong đó lại dâng lên sự sung sướиɠ tột cùng.
Lục Minh Thần vừa cắm vào cô vừa trầm giọng dạy dỗ.
“Lần sau đi học phải chuyên tâm nghe giảng, biết chưa?”
“A… biết rồi…”
“Không được nhắc lại chuyện dọn về ký túc xá, nghĩ thôi cũng không được.”
“Ưm… không nghĩ…”
Nửa người trêи của cô gái nhỏ tắm trong ánh mặt trời, tinh xảo đẹp đẽ, trắng tinh như thiên sứ.
Tư thế quỳ của cô ngoan ngoãn cực kỳ, gầy nhỏ, khom người dâng lên ʍôиɠ tròn mượt, bắp đùi trắng nõn nhìn không sót thứ gì.
Huyệt thơm căng chặt mất hồn vừa ướt lại trơn, tất cả đều là ɖâʍ thủy nóng bỏng, run rẩy xoắn ʍút̼ khiến phần xương cụt của Lục Minh Thần tê dại.
Anh ấn eo cô, dần tăng thêm lực, côn thịt chọc lung tung vào sâu trong huyệt nhỏ, cắm đến cô hồn phi phách tán, ý thức tan rã vào trong mây.