Dưới ánh mắt ái muội của anh, cả người Tôn Giai Ni nóng bừng.
Hiện giờ cô vừa xấu hổ vừa tê ngứa, ʍôиɠ còn đau rát.
Đủ loại cảm giác đan xen, cô rốt cuộc không nhịn được khóc òa.
“Thầy ơi… xin lỗi… em thật sự sai rồi.”
Từng giọt nước mắt không ngừng chảy xuống từ đôi mắt linh động của cô, kết hợp với cái ʍôиɠ sưng đỏ vểnh lên, đôi chân nõn nà, càng kϊƈɦ thích thú tính của Lục Minh Thần bộc phát.
Anh mặc cô khóc, cúi đầu ɭϊếʍ cái ʍôиɠ phấn hồng của cô.
Lần lượt ɭϊếʍ qua vết lằn anh vừa mới đánh.
Đầu lưỡi nóng chạm phải làn da sưng đỏ, đau đớn càng nhiều.
Nhưng sau đó lại bắt đầu chậm rãi ngứa ngáy.
Cô gái nhỏ không kiềm được rêи một tiếng ɖâʍ mĩ.
“Ưm…”
Bởi vì mới khóc nên âm thanh của cô mang theo chút khàn, nghe càng thêm hấp dẫn.
Lục Minh Thần nhẹ nhàng xoa ʍôиɠ cô, thấp giọng nói: “Thầy giáo đánh em vì tốt cho em, biết chưa?”
Anh là cáo già, am hiểu nhất là vừa đấm vừa xoa.
“Dạ…”
Nữ sinh lập tức bị anh thuyết phục, tủi thân vì bị đánh đã nhanh chóng tan thành mây khói.
ɭϊếʍ qua hết hai cánh ʍôиɠ căng của cô, đầu ngón tay thon dài khô ráp của Lục Minh Thần đè lên cúc huyệt, nhẹ nhàng nỉ non: “Chỗ này của Ni Ni thật đẹp.”
“A… Thầy Lục… không cần…”
Tôn Giai Ni vừa mới bình phục tâm tình lại bị khϊế͙p͙ sợ, trong giọng nói mơ hồ mang theo hoảng loạn muốn khóc.
“Thử một lần đi? Cái miệng nhỏ này chẳng lẽ không muốn thử mùi vị côn thịt lớn và tϊиɦ ɖϊƈh͙ sao?”
“Hức… không được… sẽ hỏng mất…”
Cô gái nhỏ vẫn sợ.
Hoa huyệt của cô có thể chảy nước thế mà mỗi lần vẫn bị anh cắm đến mức sưng đỏ đau đớn.
Nơi này thì chẳng cần phải nói nữa.
Thấy thái độ của cô kiên quyết, Lục Minh Thần lại bày điều kiện khác: “Muốn tôi không chạm vào chỗ này vậy thì đừng nhắc đến chuyện dọn về ký túc xá nữa.”
“Được.” Tôn Giai Nhi vội vàng gật đầu lia lịa.
Hôm nay bị dạy dỗ còn chưa đủ sao?
Cô dĩ nhiên không dám nhắc lại nữa.
“Ngoan.”
Từ lúc trở thành giáo viên tới giờ Lục Minh Thần đều thưởng phạt rõ ràng. Cô gái nhỏ phạm sai lầm dĩ nhiên phải phạt.
Bây giờ biết sai rồi, vậy thì phải khen thưởng.
Anh cởi thắt lưng, giải phóng đôi tay cô, ôm cô lộn lại ngồi ở mép bàn, đối diện với mình.
Nhìn chóp mũi hồng hồng của cô gái nhỏ, Lục Minh Thần tháo kính, bắt đầu dịu dàng hôn cô.
Anh ngậm lấy đầu lưỡi cô, chậm rãi ʍút̼ vào, ɭϊếʍ ʍút̼ đến khi cả người cô đều tê dại, run rẩy không ngừng mới buông ra.
Tiếp đến, anh cởi váy cô ra, lột áօ ɭót xuống, mạnh bạo bóp nặn.
“Vừa rồi có phải ngực bị ép khó chịu không?”
“Ừm…”
“Để thầy giáo ɭϊếʍ một cái.”
Dứt lời, Lục Minh Thần cúi đầu ngậm đỉnh nhọn phấn hồng vào trong miệng.
Anh vừa ʍút̼ lại cắn, cô gái nhò hoàn toàn không chống đỡ được, chỉ có thể ôm lấy cổ anh không ngừng ngâm nga rêи rỉ.
“A… ưm…”
Áօ ɭót vẫn đang treo trêи ngực, bàn tay to của Lục Minh Thần khẽ khàng bóp chặt liền khiến hai bầu ngực tuyết trắng ép thành một cái rãnh sâu, đầy đặn mê người.
Lục Minh Thần thở gấp, càng dùng sức gặm cắn.
Chỉ trong chốc lát, nhũ thịt của cô gái nhỏ đã bị anh đùa giỡn đến ɖâʍ đãng không chịu nổi, trêи da thịt trắng nõn đều in dấu tay và vết cắn của anh, nhìn giống như bị người hung hăng chà đạp.
Ăn đủ rồi, Lục Minh Thần tách chân cô ra, nhìn chăm chăm vào đóa hoa xinh đẹp.
Ánh nắng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, vừa vặn có một tia nắng rơi trêи đùi cô.
Cái ʍôиɠ vừa bị đánh chảy ɖâʍ thủy còn chưa khô, tưới ướt đẫm âm mao, hạch nhỏ và cả hoa huyệt.
Giờ phút này, dưới ánh nắng chiếu, những giọt nước trong suốt tỏa sáng lấp lánh, tôn lên nhụy hoa tinh tế đang khép chặt của cô, càng hiện vẻ phấn nộn thướt tha, kiều diễm ướt át.
Cảnh tượng mê người này khiến Lục Minh Thần choáng váng say mê.
Anh không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng kϊƈɦ thích nhụy hoa đang được nắng chiếu kia.
Vừa động một cái, đóa hoa yêu kiều bỗng run lên, sau đó như là thẹn thùng gắt gao khép chặt lại, sợ bị người hái mất.
Nhưng Lục Minh Thần không muốn hái, anh chỉ muốn tàn nhẫn yêu thương.
Anh cẩn thận đẩy cánh hoa, lộ ra hoa tâm phấn hồng non nớt sau đó duỗi ngón tay tiến vào trong một chút thăm dò.
“A…”
Cô gái nhỏ rêи rỉ kiều mị động lòng người, như châu như ngọc.
Tầng tầng lớp lớp vách tường bên trong gắt gao ʍút̼ lấy ngón tay anh, vừa như khước từ, lại vừa như nghênh đón.
“Chậc chậc, xem ra một ngón tay không đủ ăn nha.” Lục Minh Thần mỉm cười nói, tiếp tục nhét vào ngón tay thứ hai.
“Á… thầy ơi… hức…”
Lần này tiếng rêи của Tôn Giai Ni càng lớn hơn.
Hai ngón tay căng hoa huyệt của cô ra, khiến đóa hoa không thể khép lại được.
Ngón tay Lục Minh Thần giống như một đôi đũa to đang khuấy mật hoa của cô.
Đáng sợ là ngón tay cái của anh còn không ngừng ấn vào phía trêи hạch nhỏ, cùng kϊƈɦ thích cô.
“Bẹp… bẹp…”
ɖâʍ dịch bị ngón tay anh quấy bắn tung tóe khắp nơi, phát ra tiếng vang ɖâʍ đãng.
Tôn Giai Ni cho rằng này đã là cực hạn, nhưng nào ngờ đâu phải vậy.
Sau một lúc đâm chọc, mắt thấy nước của cô càng ngày càng chảy nhiều, Lục Minh Thần bỗng nhiên cắm thêm ngón áp út vào.
“Không cần… á… quá nhiều ưm…”
Cô gái nhỏ sợ tới mức liều mạng trốn, hai ngón tay của anh đã quấy loạn khiến cô eo đau chân mềm, sao có thể chứa thêm được?
Nhưng rốt cuộc sức lực không bằng anh, nơi mẫn cảm nhất lại bị anh chế trụ, cuối cùng, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh cắm cả ba ngón tay vào, tùy ý đùa giỡn huyệt nhỏ đã lầy lội không chịu nổi.