Cô ngồi ở hàng đầu tiên, tay chống đầu nhìn như đang chăm chú nghe giảng, thực ra không lọt tai chữ nào.
Lén nhìn điện thoại một cái, người liên hệ đầu tiên trong hàng của wechat ghi chú là bạn tốt “LLS” vẫn chưa trả lời.
Lịch sử trò chuyện trước sau dừng lại ở tin nhắn cuối cùng cô gửi lúc trưa: “Thầy Lục, vết thương thầy khỏe rồi, chờ anh dưỡng thương xong em chuyển về ký túc xá ở nha.”
Từ lúc cô gửi tin nhắn này đến bây giờ đã qua mấy giờ.
Lẽ ra thầy Lục hẳn là nhìn thấy rồi, nhưng vì sao còn chưa trả lời vậy?
Vậy bây giờ anh có ý gì?
Ngầm cho phép? Hay là không đồng ý?
Thành thật mà nói Tôn Giai Ni hoàn toàn không đoán ra được.
Giữa lúc đang suy nghĩ lung tung đột nhiên trêи bục giảng phía trước vang lên tên cô.
“Bạn học Tôn Giai Ni.”
“Hả?”
Cô ngẩng đầu theo bản năng, phát hiện tất cả mọi người trong phòng học đều đang nhìn mình.
“Bạn học Tôn Giai Ni,” Trêи lớp học, giọng nói Lục Minh Thần luôn là ôn hòa, cho người ta cảm giác luôn luôn nho nhã lại thân sĩ, anh nhìn nữ sinh ngồi hàng đầu tiên, giọng nói ấm áp: “Làm phiền em lên bảng viết đáp án của mình.”
Đáp án?
Đáp án gì?
Vừa nãy anh nói gì vậy?
Trong nháy mắt, trong đầu Tôn Giai Ni trống rỗng.
Dưới ánh mắt chăm chú của gần trăm người, cô bất chấp khó khăn đi lên bục giảng, sau đó nhìn mấy dòng chữ trêи bảng đen ngẩn người.
Thấy cô một mực không viết, Lục Minh Thần hài hước khẽ cười nói: “Xem ra vừa rồi bạn học Tôn Giai Ni của chúng ta không có nghe giảng, có phải là nhớ bạn trai không?”
“Ha ha ha ha.”
Trong nháy mắt, phía dưới bùng tiếng cười vang.
Mà mặt Tôn Giai Ni dĩ nhiên là lập tức đỏ bừng lên.
Đương nhiên bọn họ không biết, cô quả thật nhớ bạn trai, chính là vị mặc âu phục đeo kính trêи bục giảng lúc này.
Đã không chú ý nổi có mất thể diện hay không, cô căn bản không biết mình đi lên là phải làm gì, cầm bút lông lại không có chút đầu mối nào.
Cũng may trêu đùa một câu xong, Lục Minh Thần giống như săn sóc giải vây cho cô: “Vừa rồi thầy yêu cầu mỗi bạn học bắt đầu suy nghĩ về lời quảng cáo dành cho ba sản phẩm nhẫn kim cương, khăn ướt trẻ em và quạt.”
Hả?
Lời quảng cáo?
Cái này cái này cái này… có phần quá khó đi!
Nhưng trình độ ngữ văn của cô từ trước đến giờ đều bình thường, nếu là Nghiên Nghiên ở đây thì tốt rồi, nhất định có thể nghĩ ra lập tức.
Nhưng ai bảo vừa rồi cô không nghe, bây giờ cũng không kịp hỏi.
Đã bị điểm tên rồi, cô cũng chỉ biết bất chấp khó khăn bước lên.
Tôn Giai Ni hơi hướng về phía trước một chút, đứng gần sát bảng đen, chăm chú suy nghĩ với ba từ phía trêи.
Nhẫn kim cương, ừm…
Phối với cái gì thì tốt đây?
Suy nghĩ vài câu, giống như bình thường hay thấy trêи TV.
Dường như nhìn ra cô khó xử, Lục Minh Thần vốn dĩ đứng bên cạnh chậm rãi đi tới phía sau cô, vì trêи bục giảng diện tích nhỏ, lại có bàn giáo viên nên tương đương với anh đã dính sát cô.
Anh cao hơn cô rất nhiều, hai người đứng chung một chỗ, vật giữa chân vừa vặn đến trêи xương cụt của cô một chút.
Cô gái nhỏ lập tức bị dọa đến hồn bay phách lạc, suýt nữa vứt cả bút.
Thầy Lục anh ấy muốn làm gì?
Bây giờ đang trêи lớp mà, trong phòng học còn có lớp cô và lớp bên cạnh gần một trăm người, hai trăm con mắt của bọn họ đều đang nhìn chằm chằm lên bục giảng đấy!
“Nhẫn kim cương, ngẫm lại xem trường hợp nào sẽ dùng đến nó? Là ai dùng tiền mua nó? Mục đích là gì?”
Bên tai, Lục Minh Thần thản nhiên nói.
Anh cố ý tăng lớn âm thanh, lớn đến mức tất cả mọi người không có nghi ngờ gì về chuyện thầy Lục đứng sau lưng bạn học Tôn.
Mà Tôn Giai Ni lại không ngừng kêu khổ.
Thầy Lục quả thực là đang giúp cô, nhưng mà tay anh cũng đang mượn bục giảng và thân thể mình che chắn nắn bóp ʍôиɠ cô.
Nắn bóp thật sự, là loại mang theo ɖu͙ƈ vọng rõ ràng và sắc tình kia.
Trái tim cô đang nhảy lên kịch liệt.
Thầy Lục, anh điên rồi sao?
Nếu bị phát hiện thì làm sao bây giờ?
Lúc Lục Minh Thần quyết định muốn làm một việc thì không ai có thể ngăn cản được anh.
Một bên anh lớn tiếng nói bên tai cô: “Tốt nhất bạn học Tôn nhanh lên chút, đừng làm chậm trễ thời gian mọi người.”
Một bên bàn tay đã trượt vào váy cô, cách lớp qυầи ɭót chậm rãi vuốt nhẹ cô bé của cô.
A ~
Ngứa quá ~
Tê quá ~
Cả người cô gái nhỏ giống như bị điện giật, trải qua hơn một tháng dạy dỗ, còn có hàng đêm điên cuồng gần đây, cô đã sớm không còn là cô gái nhỏ ngây ngô trước kia nữa.
Bây giờ cô cực kỳ mẫn cảm.
Lục Minh Thần thổi gió sau tai cô, anh đè ngón tay lên viên hạch nhỏ của cô, vật lớn của anh một mực đâm vào sau lưng cô, cũng làm cho cô hãm sâu vào đầm lầy ɖu͙ƈ vọng, không thể quay đầu.
Chân Tôn Giai Ni đang run rẩy không ngừng, huyệt nhỏ của cô không còn chịu khống chế tuôn ɖâʍ dịch ra ngoài.
“Thầy Lục…”
Cô mở miệng, muốn nói với anh mình thật sự không trả lời được.
Nhưng mà âm thanh vừa thốt ra liền bị giọng nói kiều mị của bản thân làm cho giật mình, thế là lại cuống quít đóng lại.
“Sao vậy?” Lục Minh Thần cười yếu ớt hỏi.
Vì không để cho việc mình đang đứng sau lưng cô khiến cho mọi người nghi ngờ, anh lại tiếp tục phân tích giúp cô: “Khăn ướt trẻ em, người em cần đả động tới hẳn là cha mẹ đứa bé.”
Nhẫn kim cương gì nữa!
Khăn ướt gì nữa!
Bây giờ cô thật sự sắp điên rồi!
Một mặt muốn khống chế mình không ngã xuống và kêu ra, một mặt lại muốn chăm chú suy nghĩ, đồng thời còn lo lắng sợ hãi bị các bạn học phía dưới phát hiện.
Mà Lục Minh Thần là bạn trai của cô, không chỉ không giúp cô chút nào mà còn đang cản trở.
Sau khi vuốt ve nhè nhẹ một hồi, dường như cảm thấy qυầи ɭót cô ướt át, anh lại trực tiếp duỗi ngón tay vào, đâm vào hoa huyệt của cô không một chút cản trở.
A a a a a!
Cả người cô gái nhỏ lập tức cứng đờ!
Cô hoang mang khép chặt chân lại, muốn gạt ngón tay anh ra.
Nhưng mà dường như Lục Minh Thần đã sớm lường trước, anh cắm sâu vào trước một bước, trực tiếp ấn lên thịt mềm mẫn cảm nhất của cô, gảy từng cái một.
Lần này cô gái nhỏ thật sự hoảng rồi.
Cô còn có thể nghe thấy tiếng nước ɖâʍ mỹ dưới váy.
Cô cũng mặc kệ những người khác nghĩ thế nào, trực tiếp quay đầu xin anh: “Thầy Lục, không được…”
Các học sinh phía dưới chỉ cho là vì cô không nghĩ ra được.
Nhưng Lục Minh Thần lại hiểu rõ, cô gái nhỏ mở to đôi mắt muốn khóc, gương mặt đỏ bừng, bờ môi bị mình cắn đến mức hơi sưng đỏ, rõ ràng đang ám chỉ với anh: Anh không thể làm tiếp nữa, cô sắp đến rồi.
A~
Khóe môi Lục Minh Thần hơi cong lên.
Anh đeo kính, cười lên nhã nhặn lại ôn hòa khiến một đám nữ sinh phía dưới trong nháy mắt không dời nổi mắt, nhao nhao nhỏ giọng hét ầm lên.
Mà Tôn Giai Ni lại bị nụ cười này của anh dọa cho rùng mình một cái.
“Đi xuống trước đi, sau khi tan học đến phòng làm việc của thầy một chuyến.”
Thầy Lục tác phong nhẹ nhàng rút ngón tay mình ra, nhẹ nhàng lau sạch ngay trước mặt học sinh toàn lớp, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò cô.
“Vâng.”
Cái này thật sự là lớp học kϊƈɦ thích mạo hiểm nhất Tôn Giai Ni từng trải qua từ trước đến nay.
Sau khi trở lại chỗ ngồi, cô vẫn cúi đầu, mặt nóng bừng từ đầu đến cuối.
Vừa rồi chắc không có ai phát hiện đâu nhỉ?
Chắc là không có nhỉ?
Trời ạ, cô không dám gặp người khác.
Thật vất vả chịu đựng đến tan học, cô gái nhỏ lề mà lề mề, cuối cùng vẫn không thể không tới phòng giáo viên bộ môn khoa báo chí.
Có lẽ vì ngày mai là mồng một tháng năm, bên trong phòng làm việc lớn như vậy vẫn không có một ai như lần trước vậy.
Cô lo lắng bất an đi đến bên cạnh Lục Minh Thần, sợ hãi nhút nhát gọi anh: “Thầy Lục…”
Lục Minh Thần ngồi thẳng tắp, đang nhận xét bài trêи lớp vừa nãy.
Sắc mặt anh bình tĩnh, cũng không để ý tới cô, cũng không cho cô ngồi, làm như không thấy cô.
Được một lúc lâu anh mới thả bút xuống, chân dài gác lên, hai tay vòng quanh ngực, thản nhiên nhìn cô: “Muốn chuyển về ký túc xá sống? Hả?”