Giáng Trần : Vận Khí Quá Mạnh Phải Làm Sao – Chương 7 Đổ ước – Botruyen

Giáng Trần : Vận Khí Quá Mạnh Phải Làm Sao - Chương 7 Đổ ước

Minh Hà sau một hồi ngơ ngác liền phản ứng lại hất tay của hắn ta ra vẻ mặt tức giận nói :
“Ngươi bây giờ cứng cáp rồi , đến cả lão sư cũng muốn khi dễ đúng không ?”
Giáng Trần lắc đầu nói :
“Mười cái ta cũng không đánh lại một cái di năng giả cấp C như lão sư , thế nhưng ngươi vẫn là của ta đấy .”
Minh Hà thấy cứng không được liền chuyển sang mềm mỏng thử xem :
“Ta hiện tại cũng không còn trẻ trung gì , đã thế lại còn một cái quả phụ có gì để ngươi mê luyến .”
Nàng thấy Giáng Trần vẫn không trả lời thì ra đòn sát thủ :
“Quan trọng nhất người vẫn là học trò của ta , lão sư sao có thể cùng học trò yêu đương .”
Giáng Trần bỗng nhiên nở nụ cười nhàn nhạt nói :
“Ba tháng nữa ta không còn là học trò của ngươi nữa rồi , ngươi nhất định phải là của ta .”
Ánh mắt của hắn ta như toát ra hào quang làm cho Minh Hà không dám nhìn thẳng , hắn ta lại gần nàng khẽ giọng nói :
“Lão sư ngươi có nhớ chúng ta gặp nhau từ bao giờ không ?”
Minh Hà gật đầu khẽ đáp :
“Ta nhớ chứ .”
Giáng Trần đi tới ngồi cạnh nàng ân cần nắm lấy tay nàng khẽ thủ thỉ :
“Khi ta gặp ngươi lần đầu thì đã yêu mến nhan sắc trời ban của ngươi , càng tiếp xúc nhiều thì ta liền bị sự ân cần và hiền lương của ngươi chinh phục , thế nhưng giữa chúng ta lại có một rào cản không lồ khiền ta không cách nào dám vượt qua .Nếu không phải giữa chúng ta xảy ra thực chất quan hệ thì ta cũng không dám mơ ước tới ngươi , nhưng có vẻ số trời đã định cho ta phải cố gắng để giữ ngươi lại bên mình .”
Minh Hà nhìn hắn cắn môi hỏi :
“Ngươi người này ……”
Giáng Trần khẽ giọng :
“Lão sư để ta nói hết đã , ngày ấy ngươi là bông hoa được vạn người truy phủng còn ta vẫn chỉ là một kẻ không danh không tiếng , ngươi nhan sắc kinh động thiên nhân thì ta đến chất nam tính của đàn ông cũng thiếu , ngươi là con gái của Viện trưởng còn ta chỉ là một cái mất mẹ cha không thương . Ta cứ nghĩ chúng ta cả đời vô duyên nhưng hiện tại ta thay đổi , lão sư ta yêu mến ngươi nên ta chỉ nghĩ giữ ngươi cho riêng mình , cứ nghĩ ngươi có thể trở thành nữ nhân của ai đó thì ta liền khó chịu muốn mạng .”
Minh Hà thấy hắn ta thâm tình như thế liền khộng tiện đả kích mà tiếp tục dùng lời lẽ mềm mại để hắn ta bỏ cuộc :
“Ngươi bây giờ chỉ sắp mười tám , ta đây ngược lại sắp bốn mươi , sau này ta bước vào lục tuần còn ngươi vẫn trẻ trung liệu ngươi có còn yêu thương ta nữa không , bây giờ dù ngươi nói có ta cũng không tin . Lý Thanh từng nói sẽ bên ta một đời nhưng chỉ cưới ta về ba ngày hắn liền rời xa ta mãi mãi , nam nhân các ngươi không ai đáng tin cả .”
Giáng Trần bị lôi ra so sách với một cái người chết thì không vui chút nào , nhưng trong đầu hắn vẫn tuyệt đối thanh tỉnh để nghĩ cách , chỉ một thời gian ngắn hắn ta đã nghĩ tới một kế hoạch vẹn toàn , hắn trầm giọng nói với Minh Hà :
“Ta không dám thề sau khi tỷ sáu mươi trở nên xấu xí thì ta có thể thương yêu tỷ như ngày đầu nhưng nếu hai mươi năm sau ngươi vẫn giữ được vẻ ngoài như thế này thì ta đảm bảo .”
Minh Hà tự giễu :
“Sao có thể , dù cho dủng pháp lực chữa trị cũng chỉ có thể làm chậm quá trình kia mà thôi .”
Giáng Trần cảm giác thời cơ đã tới liền nói :
” Ta với lão sư cá cược đi , nếu thua ta sẽ rời xa lão sư mãi mãi ngược lại thì lão sư chỉ có thể ngoan ngoãn làm bạn với ta rồi sinh con cho ta nữa .”
Minh Hà cũng không có gì sợ hãi liền hỏi :
“Ta với ngươi cá cái gì ?”
Giáng Trần mỉm cười gian manh nói :
“Nếu ta có thể mình dị năng có thể khiến người khác dung nhan bảo trì , thậm chí là lên cấp .”
Minh Hà trong lòng hơi rút lại một chút , nàng cảm thấy hắn đang qua loa mình để có lý do đường đường chính chính rời xa mình . Có điều nàng không tức giận mà cảm giác mình cần phải giúp hắn thoát ra khỏi vũng bùn này , không thể nào để hắn càng bước càng lún sậu được . Thế nhưng nàng chung quy coi thường Giáng Trần , hắn ta đã lên kế hoạch thì làm sao có sai sót cho được :
“Lão sư ngươi dùng chiếc gương soi xem mụn ruồi , sẹo các thứ có phải cũng biến mất hết ròi phải không .”
Nàng tuy buồn nhưng vẫn dung gương soi thử thì thấy thật thần kỳ bởi nốt ruồi trên mặt cùng trước ngực đều biến mất , nàng vội vã đứng lên tới trước tấm gương lớn gắn trên tủ quần áo kéo xuống dây áo ngủ bên trái xuống để kiểm tra vết sẹo nàng vẫn luôn che giấu . Nhưng vết sẹo kia lại biến mất như chưa từng xuất hiện , da thịt nàng cũng trở nên đàng hồi hơn , những chỗ sạm do nắng đều trở nên trắng như trứng gà , chỉ nhiêu đây đủ để người mới gặp nàng liền nghĩ nàng chỉ hai mươi .
Nàng không kiềm chế được thốt lên :
“Thật sư có người mang sức mạnh của thần thánh hay sao >”
Giáng Trần không biết từ bao giờ đã đi ra sau lưng tay chặn lại cái tay mà nàng đang muốn kéo áo lên , thậm chí một tay hắn ta còn gạt luôn sợi dây cầm giữ cuối cùng của chiếc đầm ngủ , nàng lại không mặc cái gì nội ý nên toàn bộ thân thể mê ngươi lại lần nữa hiện ra trước mặt Giáng Trần . Hắn kéo nàng khẽ giọng hỏi :
“Ta thắng rồi , lão sư ngươi là của ta .”
Minh Hà còn không kịp định thần thì cả người bị nhấc bổng lên , sau đó nàng cảm giác được thứ kia đã một lần nữa đi vào trong thân thể của mình , lần này Giáng Trần lăn ga giường hai lần sau đó thủy chiến với nàng một hiệp thì mới quyết định buộc tha nàng . Đợi linh hồn mình từ trên tiên giới chạy xuống thì Minh Hà mới hỏi :
“Ngươi thi triển dị năng khiến ta trẻ đẹp hơn khi nào thế ? “
Giáng Trần khẽ giọng cười nói :
“Không phải ta vừa thì triển ba lần liên tục hay sao ?”
Minh Hà bây giờ mới nghĩ tới tại sao người này lại có thể dũng mãnh như thế , phải biết chồng trước của nàng đi chợ năm phút đã hết tiền , thế nhưng nếu chỉ có mình nàng phục vụ hắn ta thì có khi thanh xuân giữ được nhưng mạng vì sung sướng mất lại mất . Trong đầu nàng nảy ra một ý tưởng lớn mật :
“Hay ta cho phép hắn tìm thêm vài cái nữ nhân để chia sẻ .”
Nàng có ý nghĩ này cũng bởi trong nhà nàng cũng có ba cái tiểu mụ , đã thế cha nàng còn lâu mới có cái năng lực cường hãn như Giáng Trần , làm thế nào hắn ta cũng không nghĩ tới nữ nhân đầu tiên của mình lại có ý nghĩ lớn mật như thế .

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.