Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Thấy Mộ lâu chủ không vui, Quốc sư đại nhân liền giải thích: “Đây vốn là ý nghĩ vô căn cứ nên ta mới không nói cho nàng nghe.” Rõ ràng hắn hiểu lầm nàng tức giận là vì hắn giấu diếm nàng.
Thật ra, hắn vốn không hề muốn giấu nàng. Đương nhiên không phải là vì lý do hắn nói với nàng. Mấy ngày nay, hắn rảnh rỗi sinh nông nỗi nên luôn tìm mọi cách để dụ Mộ lâu chủ lên giường, đồng thời cũng suy nghĩ nên làm thế nào để giải quyết đám tình địch một lượt nên quên luôn chuyện nhỏ nhoi này.
Kỳ thật, hắn cũng từng do dự không biết có nên đẩy Liễu Vân Yên vào hiểm cảnh hay không. Nếu ả bị kẻ chủ mưu từ bỏ thì con đường này sẽ đứt đoạn. Nhưng hắn đã đợi nhiều năm như vậy mà chưa phát hiện ra được manh mối gì. Vì vậy hắn quyết định thuận theo tự nhiên, tuỳ ý Mộ lâu chủ đùa giỡn.
Tình cảm của Tiêu Vũ dành cho Vân quý phi là một biến số nhưng đối với Quốc sư đại nhân, biến số này không mấy quan trọng, cũng chả nguy hại gì nên hắn mới dễ dàng quên đi vấn đề này.
Nhưng hắn không thể nói thật được, không thì phu nhân sẽ ghét bỏ sự sơ ý của hắn mất.
Chuyện này cũng không lớn, nhưng lỡ như nàng cực kỳ giận dữ rồi không cho hắn chạm vào nàng mười ngày nửa tháng thì sao đây? Về mặt này, Quốc sư đại nhân rất cẩn thận.
Trái lại, Mộ lâu chủ không mấy để tâm đến biến số nhỏ nhặt này. Tuy nàng đã thất bại vì sự sai sót của hắn nhưng lâu rồi nàng mới thất bại một lần, cảm giác cũng rất mới mẻ. Dẫu sao thì có hậu thuẫn là Quốc sư đại nhân kiêm tính kế thì sẽ không lo xảy ra chuyện gì lớn. Cho nên Mộ lâu chủ “rộng rãi” bỏ qua cho hắn.
Nàng nhướng mày nói: “Chàng cảm thấy rất ngạc nhiên sao?”
Thôi được rồi, nàng thừa nhận: Trong lòng nàng, việc lớn và nhỏ thường đổi tầm quan trọng cho nhau.
Một tia sáng loé lên trong đầu Quốc sư đại nhân, hắn chợt nhận ra chuyện mình để ý và nàng để ý khác nhau một trời một vực. Chỉ cần suy nghĩ một chút là hắn đã biết nàng không vui vì điều chi, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ. Xem ra hắn vốn không cần phải lo nàng sẽ ghét bỏ mình vì sơ suất đó, nàng chỉ luôn đợi hắn làm sai thôi.
“Phu nhân muốn gặp Thái tử cũng được thôi, nhưng đợi vi phu thiến gã trước rồi hẵn tính.”
Sau khi thốt ra những lời này, chính Quốc sư đại nhân cũng thấy chiêu “làm một mẻ khoẻ suốt đời” này không tệ chút nào. Không phải từ đầu hắn đã có ý định thiến Mặc Diễm ư? Sao hắn lại quên mất chuyện này nhỉ?
Mộ lâu chủ ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: “Chủ ý này không tồi. Nếu Thái tử điện hạ muốn Bản lâu chủ giúp gã báo thù thì ta lại có thể kiếm thêm được một khoảng tiền.”
Quốc sư đại nhân nhíu mày nói: “Phu nhân, thân là Lâu chủ của Lạc Tiên lâu đứng đầu chính đạo, nàng không nên luôn nghĩ cách mưu sát phu quân chứ!”
Mộ lâu chủ cười nhạo hắn: “Ai rảnh mà đi nghĩ chuyện đấy chứ! Bản lâu chủ chỉ suy nghĩ biện pháp kiếm tiền thôi.”
Quốc sư đại nhân bùng nổ, vì sao hắn lại không quan trọng bằng bạc chứ? Rõ ràng hắn có thể kiếm được rất nhiều tiền mà!
Được rồi, hai người này rảnh rỗi sinh nông nỗi nên cứ thích tán tỉnh nhau ấy mà. Về phần Thái tử điện hạ, ai rảnh mà để ý đến gã chứ?
Tuy nói là vậy nhưng Quốc sư đại nhân vẫn ghi tạc chiêu “làm một mẻ khoẻ suốt đời” vào lòng. Chỉ là, hắn chưa kịp ra tay thì phiền phức đã tới cửa.
“Quốc sư đại nhân~”
Một đám mỹ nhân nũng nịu liếc mắt đưa tình với Quốc sư đại nhân, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Mộ lâu chủ vẫn vô cảm, chính hắn cũng không biết bản thân có đang trông mong nàng nổi giận hay không.
Các mỹ nhân rất giỏi nhìn mặt đoán ý nên liền nhìn về phía Mộ lâu chủ, quy củ hành lễ nhưng vẫn có không ít người nhìn nàng với vẻ khiêu khích, ngọt ngào gọi: “Tỷ tỷ~”