Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Dù ả nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn nôn nao vì sự việc đã không nằm trong sự kiểm soát của ả nữa.
Hai đôi môi dính chặt cuối cùng cũng tách ra, Mộ lâu chủ tựa vào ngực Quốc sư đại nhân. Hơi thở của nàng đứt quãng, đôi mắt trong veo ngập nước càng khiến nàng quyến rũ hơn nhưng nàng vẫn hờ hững, khép hờ mắt rồi lạnh nhạt nói với Vân quý phi: “Quý phi thiếu kinh nghiệm hơn hẳn Thái tử điện hạ.” Lời này không hề khách sáo chút nào cả.
Vân quý phi kinh ngạc: “Đây là ý gì?” Ả ngạc nhiên đến quên cả tức giận.
Mộ Lưu Ly sẽ không tự dưng nhắc đến Mặc Diễm. Tuy mọi người đều ngầm hiểu nàng ta là người của Mặc Diễm nhưng sẽ không nói ra. Bây giờ, nàng ta lại chủ động nhắc tới vấn đề này ngay trước mặt Quốc sư đại nhân, khiến cho Vân quý phi vô cùng bất an. Hình như có rất nhiều việc vượt qua tầm kiểm soát của ả nhưng ả lại không nhận ra.
Mộ lâu chủ cười nhẹ: “Không phải chuyện này rất đơn giản sao? Mặc Thiên quá ngu ngốc trong khi Mặc Lạc quốc cần một vị minh quân. Còn Quốc sư đại nhân sẽ vẫn là Quốc sư đại nhân.”
Vân quý phi hiểu ý của Mộ Lưu Ly, Quốc sư đại nhân đã chuẩn bị vứt bỏ bù nhìn Mặc Thiên và ủng hộ Mặc Diễm rồi.
Tất nhiên là Vân quý phi không tin những lời này, lạnh lùng đáp lời: “Dã tâm của Mặc Diễm không nhỏ đâu. Đến lúc đó, chỉ sợ Quốc sư đại nhân cũng chỉ là một danh xưng mà thôi!”
Sao Quốc sư đại nhân lại không biết điều này chứ? Ả ta cũng biết Văn Nhân Dịch là người khôn ngoan, tất nhiên sẽ không làm chuyện vừa tốn sức mà chẳng có ích lợi gì như này. Huống chi, Văn Nhân Dịch trở thành Quốc sư khống chế toàn bộ Mặc Lạc quốc là vì ả ta đã là nữ nhân của Mặc Thiên. Lẽ nào Mộ Lưu Ly vẫn chưa biết chuyện này sao? Nên nàng ta mới nói như vậy. Nàng ta nghĩ ả sẽ tin chắc?
Mộ lâu chủ cựa quậy, tìm một tư thế thoải mái, không nhanh không chậm nói: “Quý phi nương nương từng nghe qua câu “Hồng nhan hoạ thuỷ” chưa?”
Vân quý phi nheo đôi mắt phượng quyến rũ, sắc bén nhìn Mộ lâu chủ, khuôn mặt lạnh đi vài phần: “Có phải Mộ lâu chủ hơi tự tin không?” Nếu Văn Nhân Dịch không bị một nữ nhân mê hoặc thì hai người họ đã không tới bước đường này.
Mộ lâu chủ nhíu mi, dịu dàng cười: “Quý phi nương nương cứ đùa, Bản lâu chủ không đảm đương hai chữ “hoạ thuỷ” này.” Nói xong, đôi mắt tràn đầy thâm ý của nàng đánh giá Vân quý phi rồi cười nói: “Không phải Quý phi nương nương biết Quốc sư đại nhân muốn gì ư…”
Nói xong chữ cuối cùng, giọng nàng run rẩy nhưng Vân quý phi vẫn còn kinh ngạc nên không nhận ra. Ả đang mê man nhìn Quốc sư đại nhân, ả chợt nhận ra nụ cười của hắn rất nguy hiểm, khiến cho người khác sợ hãi nhưng đồng thời cũng hấp dẫn vô cùng.
Chốc lát sau, trong phòng liền truyền ra tiếng rên rỉ.
Nhìn đôi mắt mơ màng của nàng, Quốc sư đại nhân cong môi, tiếng cười trầm thấp bật ra từ miệng hắn: “Ly nhi, chỉ có lúc này nàng mới ngoan nhất thôi.”
Tuy bình thường Mộ lâu chủ rất thích đối nghịch với Quốc sư đại nhân nhưng lúc lăn giường, nàng cực kỳ lười. Lười đến mức không muốn suy nghĩ gì hết, chỉ tuân theo bản năng hưởng thụ sự sung sướng khi làm chuyện ấy. Vì vậy mỗi lần làm chuyện này, nàng luôn phối hợp với hắn.
Nghe hắn chọc ghẹo mình, nàng nheo mắt cảnh cáo: “Chàng đừng đắc ý, coi chừng vui quá hoá buồn!” Bản thân nàng lại không biết bây giờ nàng quyến rũ đến cỡ nào. Đối với Quốc sư đại nhân, bộ dạng của nàng lúc này chính là sự cám dỗ chí mạng. Còn giọng nói run run của nàng cũng không có sức uy hiếp gì cả.
Kết quả là Mộ lâu chủ bị Quốc sư đại nhân gặm sạch sẽ, không nhả xương luôn.
Nhưng Quốc sư đại nhân cũng vui quá hoá buồn vì bị phu nhân đá ra khỏi phòng, bắt hắn đi ngủ ở thư phòng. Nhưng Quốc sư đại nhân của chúng ta là ai chứ? Hắn là đại gian thần, sao có thể thành thật như vậy được. Vì vậy, nửa đêm hắn liền trèo cửa sổ vào.
Hắn nhẹ nhàng ôm mỹ nhân đang trần như nhộng, dấu vết hoan ái trải rộng khắp thân thể vào lòng rồi thoả mãn cười. Mộ lâu chủ cọ cọ trong ngực hắn, nhiệt độ ấm áp của cơ thể hắn khiến nàng giãn hai hàng lông mày rồi mới từ từ đi vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ say, Mộ lâu chủ quyết định sẽ không trừng phạt Quốc sư đại nhân như thế này nữa, làm vậy chẳng khác nào tự ngược bản thân nàng cả!
Quốc sư đại nhân dịu dàng mơn trớn khuôn mặt của nàng, thấp giọng cười nói: “Bây giờ đúng là rất ngoan.”
Lúc này Mộ lâu chủ ngủ rất ngoan, nàng kề sát vào lồng ngực ấm áp của hắn rồi đặt tay lên ngực hắn. Vẻ mặt nàng tràn đầy thoả mãn và mang theo sự quyến rũ sau khi hoan ái, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng như lúc tỉnh táo.
Sau khi Mộ lâu chủ tỉnh giấc thì nàng không ngoan chút nào, ví dụ như trộm khố phòng của hắn, huỷ hoại của công. Tuy nhiên đây chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần nàng vui thì hắn cũng chẳng để tâm.
Nhưng sau khi Quốc sư đại nhân vừa tỉnh giấc thì không thấy Mộ lâu chủ đâu cả.
Sau khi hắn nghe ám vệ bẩm báo là nàng đã đi gặp Thái tử điện hạ thì khuôn mặt đen như đít nồi. Có lẽ ngay cả Mặc Diễm cũng không biết tâm ý của gã nhưng Quốc sư đại nhân thấy rõ gã ta không chỉ muốn lợi dụng Mộ lâu chủ mà còn có lòng riêng. Nhất là sau lần hồi kinh này, ánh mắt Mặc Diễm nhìn Mộ lâu chủ càng thêm đáng khinh, lúc này nàng đi gặp gã thì chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.
Không thể không nói, Quốc sư đại nhân suy nghĩ quá nhiều. Dù Mộ lâu chủ là cừu non thì cũng là bằng sắt, không phải con nào cũng có thể ăn được cả. Vả lại, ánh mắt Thái tử điện hạ nhìn Mộ lâu chủ nhiều nhất chỉ được gọi là nóng bỏng chứ làm gì đến mức đáng khinh chứ?