Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê – Chương 9 Ngươi thực biến thái -_- – Botruyen
  •  Avatar
  • 32 lượt xem
  • 3 năm trước

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê - Chương 9 Ngươi thực biến thái -_-

Thực hiển nhiên, lại thêm một nữ nhân ngây thơ tin vào việc chân thành sở tới kiên định (luôn chân thành thì sẽ thành công chăng?).

“Chân thành sở tới kiên định” cũng không có gì là sai, nhưng cũng phải tuỳ đối tượng. Hàn Băng có thể tan chảy khi ngươi làm thế nhưng nếu ngươi đang ôm một viên kim cương thì cả đời nó cũng sẽ không trở nên nhu tình như nước được.

Tay Mộ Lưu Ly xoa hàm dưới của hắn, nhíu mày nói, “Muốn nghe ý kiến của ta?”

Văn Nhân Dịch bắt lấy tay nàng, cười nói, “Nếu nàng thật sự muốn xem bộ dáng của ta, ta cũng có thể cho nàng xem. Nhưng mà, ngươi nàng báo đáp.”

Mộ Lưu Ly bình tĩnh thu hồi tay, thản nhiên nói, “Ngươi vốn là người tự xem mình là trung tâm, chưa từng có người kề cận ngươi, ngươi cũng chán ghét người muốn kề cận ngươi. Đối với Tang Nhu, nếu nói ngươi nuôi dưỡng một nữ nhân không bằng nói ngươi nuôi dưỡng một sủng vật, đã là sủng vật thì nên ngoan ngoãn, không nên đòi từ chủ nhân thứ mà nàng ta không có được.

Thời điểm ngươi cao hứng sẽ cho phép nàng ta làm nũng, thời điểm ngươi mất hứng sẽ cảm thấy nàng ta thực đáng ghét. Ngươi sẽ hảo hảo dưỡng nàng ta, nhưng tuyệt không cho nàng ta nhiều lắm. Đối với loại người vô tình như ngươi, chỉ sợ nếu nàng ta chết, ngươi cũng sẽ không có một chút thương tâm.

Ngươi đối tốt với nàng ta là vì nàng ta thực ngoan, thực nghe lời. Một khi nàng ta làm ra chuyện gì chọc cho ngươi không vui, ngươi sẽ không chút nào lưu tình mà vứt bỏ sủng vật này.”

Mộ Lưu Ly nhìn con ngươi thâm trầm của Văn Nhân Dịch, giống như muốn nhìn sâu vào nội tâm của hắn, cuối cùng tổng kết lại một câu, “Văn Nhân Dịch, ngươi thực biến thái!”

Hiện tại nàng có thể khẳng định, Văn Nhân Dịch đến Lạc Tiên lâu không phải vì Tang Nhu làm hại hắn tâm tình không tốt.

Bởi vì sủng vật không có phân lượng quan trọng như vậy. Cho dù lúc ấy trong lòng có một tia không vui, cũng chỉ là lúc đó mà thôi.

“Ha ha…” Văn Nhân Dịch chôn đầu ở gáy của nàng, cười thấp ra tiếng, “Người hiểu ta cũng chỉ có Mộ lâu chủ.”
Chấp nhận ở tạm trong này một đêm? Đáy mắt Mộ Lưu Ly tất cả đều là nguy hiểm, xem ra tính tình nàng thật tốt quá rồi!

Không đợi nàng tức giận, thân thủ Văn Nhân Dịch che đi đôi mắt của nàng, thấp giọng nói, “Ngủ..”

“Cốc cốc…”

Tiếng gõ cửa vang lên, Mộ Lưu Ly mở mắt ra, chống lại một đôi mắt hoa đào mang ý cười, không khỏi sững sờ ngẩn ngơ. Sau đó, nàng liền có phản ứng. Sao lại thế này? Sắc mặt không khỏi đen thui, nàng cư nhiên để cho Văn Nhân Dịch ôm nàng ngủ một đêm? Rốt cuộc nàng làm sao ngủ?

Nhìn sắc mặt nàng đổi tới đổi lui, độ cong nơi khoé miệng Văn Nhân Dịch dần dần mở rộng, cúi đầu cắn một ngụm trên môi nàng. Sau đó liền xoay người, nhanh chóng xuống giường, tránh chân Mộ Lưu Ly đang đá tới.

Mộ Lưu Ly ngồi dậy, lấy tay xoa xoa môi, mặt bình tĩnh nhìn về phía Văn Nhân Dịch.

Văn Nhân Dịch nhíu mày nhìn nàng, cười nói, “Động tác của Mộ lâu chủ thật ra rất nhanh, thiếu chút nữa Bổn toạ đã bị thương.”

Ngụ ý là, người thường sẽ không làm được động tác nhanh như vậy, ngươi tự thừa nhận là bản thân có võ công đi!

Thiên Liễm ẩn ẩn (khó nhận biết) nghe thấy trong phòng có thanh âm của nam nhân, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Mới sáng sớm, phòng của Lâu chủ làm sao có thể có nam nhân được?

Nếu không thì nàng ấy vào xem thử? Nhưng mà, trên đời này cũng không có mấy người có thể chiếm được tiện nghi của Lâu chủ mới đúng. Nếu nàng ấy lỗ mãng đi vào thì có thể làm hỏng chuyện tốt của Lâu chủ không a?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.