Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Mặc Diễm cười lạnh trong lòng khi thấy nụ cười giả dối của Vân quý phi, thản nhiên đáp lời: “Mỹ nhân thực thụ sẽ khiến cho người khác thương tiếc.”
Lời này của gã rõ ràng là đang ám chỉ Vân quý phi không phải là mỹ nhân thực thụ nên mới không có ai thương tiếc ả.
Vân quý phi vì quá tức giận nên lại làm gãy thêm một cái móng, ả nhìn về phía Quốc sư đại nhân. Ả phát hiện hắn không thèm nhìn ả, hắn cực kỳ ôn nhu lột vỏ quýt cho Mộ Lưu Ly rồi đút cho nàng ta.
Mộ lâu chủ ăn ý há miệng vừa nhìn Vân quý phi. Ánh mắt của nàng vẫn bình thản nhưng trong lòng thì nghĩ, có khi nào Quốc sư đại nhân không cam lòng vì bị nàng ngăn cản nên mới dùng biện pháp này khiến cho Liễu Vân Sương tức chết chăng?
Nhưng dưới góc nhìn của Liễu Vân Sương, ánh mắt đó lại mang tính khiêu khích!
“Rầm…” Vân quý phi vỗ mạnh lên bài, đứng bật dậy, trừng mắt với Quốc sư đại nhân, cả giận nói: “Văn Nhân Dịch!”
Cuối cùng, Quốc sư đại nhân cũng chịu nhìn ả nhưng ánh mắt ngập tràn bực bội. Nếu là trước đây, hắn không ngại giả vờ giả vịt với nữ nhân này nhưng bây giờ hắn đã có Mộ lâu chủ, hắn không muốn bản thân hay Ly nhi phải chịu bất kỳ ấm ức nào.
Dám nói xấu phu nhân của hắn mà còn muốn hắn sẽ cho ả sắc mặt tốt ư? Đúng là nằm mơ!
Thật ra vài năm nay cũng khá bình yên. Nếu không phải vòng cẩm thạch rêu kia đột nhiên xuất hiện thì có lẽ hắn đã nghĩ đến khả năng người đứng sau màn đã chết oan uổng nhưng sự thật đã chứng minh, người nọ vẫn còn sống. Hơn nữa, còn có ý định ra tay thêm một lần nữa.
Hắn hiểu ý của Ly nhi, năm xưa, Liễu Vân Sương là người duy nhất sống sót sau tai hoạ diệt môn của Liễu gia, bây giờ ả lại có được chiếc vòng cẩm thạch rêu kia, nhìn thì có vẻ như mọi chuyện đều có liên quan đến ả. Vả lại, công lực của ả đột nhiên tăng vọt, có lẽ trên người ả có manh mối gì đó.
Mắt thấy Mộ lâu chủ đỡ Quốc sư đại nhân “say rượu” chuẩn bị rời đi thì Vân quý phi đập bàn, tức giận ra lệnh: “Ngăn bọn họ lại!”
Ả vừa dứt lời thì có vài thị vệ muốn chắn ngang đường đi của họ nhưng cũng có thị vệ không dám manh động.
Phải biết rằng, thế lực của Quốc sư đại nhân không chỉ là mỗi Địa Ngục nhai và ám vệ thôi đâu. Đại đa số triều thần đều nằm trong sự khống chế của hắn, dù hắn muốn chạy thì một Vân quý phi nhỏ nhoi làm sao ngăn hắn được chứ?
Nhìn thị vệ ở hai bên bày ra tư thế sẵn sàng, Vân quý phi càng tức giận hơn: “Văn Nhân Dịch, ngươi đừng làm ta thất vọng!”
Quốc sư đại nhân vẫn ôm chặt lấy Mộ lâu chủ, gác cằm lên vai nàng, vờ như vô tình thở vào tai của nàng, ngoài miệng lại như không rõ chuyện gì: “Phu nhân, hình như có người kêu ta…” Nói xong, hắn mơ màng nhìn xung quanh rồi giống như không thấy ai kêu nên tiếp tục nhìn Mộ lâu chủ, vuốt sói vẫn vuốt ve trên eo nàng.
Mộ lâu chủ bắt lấy bàn tay đang lộn xộn của hắn, cực kỳ bình tĩnh đáp lời: “Chàng nghe nhầm rồi.”
Sau đó, nàng phất tay áo, hất ngã đám thị vệ đang cản đường của họ rồi đỡ Quốc sư đại nhân đang vui vẻ thoải mái đi ra ngoài.
Vân quý phi âm trầm nhìn thị vệ ngã trên mặt đất. Tuy ả đã nhận được tin tức rằng Mộ Lưu Ly biết võ công nhưng lại không ngờ công lực của nàng ta thâm hậu như vậy.
Mặc Diễm nhíu mày nhìn theo bóng lưng của họ. Võ công của Mộ lâu chủ càng cao thâm thì Lạc Tiên lâu sẽ như hổ thêm cánh nên gã không để tâm đến chuyện này. Chỉ là, hình như Văn Nhân Dịch không giống như xưa. Trong quá khứ, hắn là một người bí hiểm, luôn ra vẻ cao cao tại thượng, vĩnh viễn đều lười biếng nhưng ôn hoà. Dù là sự tàn nhẫn hay lạnh lùng của hắn cũng rất hiếm thấy, sự xảo trá được ẩn giấu trong xương tuỷ càng khiến người ta khó lòng phòng bị.
Dù đây là đóng kịch nhưng hắn cũng sẽ không làm ra chuyện mất hình tượng như giả vờ say, trừ phi là có chuyện quan trọng hay người quan trọng hơn. Trước đây hắn luôn nhường nhịn Vân quý phi dù có lúc bị ả quát tháo nhưng lại khiến người khác cảm thấy là hắn cao cao tại thượng nhìn ả cố tình gây sự thôi. Bây giờ người đang giả vờ say, quấn chặt lấy Mộ lâu chủ, đường đường chính chính đùa giỡn Mộ lâu chủ là ai thế?
Có lẽ nào, Quốc sư đại nhân thật sự xem trọng Mộ lâu chủ không nhỉ? Thái tử điện hạ nhịn không được nhíu mày, đáy lòng có chút bực bội