Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê – Chương 87 Khố phòng bị trộm – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê - Chương 87 Khố phòng bị trộm

Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Hikari2088

Nhưng Quốc sư đại nhân vẫn chậm một bước, Mộ lâu chủ đã tỉnh giấc. Khi hắn vừa mới bước vào cửa viện thì đã nhìn thấy phu nhân nhà hắn ở xa xa. Nàng híp mắt lại, đôi chân lướt như gió về phía này. Dưới ánh trăng, bạch y lay động theo làn gió, mái tóc dài tung bay phiêu dật tựa nàng tiên.

Khi thấy Quốc sư đại nhân, Mộ lâu chủ dừng lại. Hắn bước nhanh đến chỗ nàng, dùng tay vén sợi tóc đang bay trước mặt nàng. Nàng nhào vào lòng hắn, luồn hai bàn tay lạnh cóng của mình vào lồng ngực hắn để sưởi ấm rồi mới nhìn ra ngoài cửa viện.

Minh Y đưa cây sáo bằng ngọc sáng bóng lên môi, ngón tay liên tục động đậy nhưng không hề có một âm thanh nào cả.

Tang Nhu đang xụi lơ ngồi trên mặt đất chợt nóng nảy đứng dậy, dần dần trở nên điên cuồng, hai mắt toát lên hận thù khiến cho người khác kinh hãi. Hai mắt ả đỏ ngầu, há miệng muốn hét lên nhưng vẫn không nói thành tiếng.

Thấy cảnh này, sự hứng thú đã đánh bay cơn buồn ngủ của nàng.

Tang Nhu không kêu thành tiếng là vì Minh Y đã điểm á huyệt của ả từ trước. Còn tiếng sáo của Minh Y thì vẫn phát ra âm thanh nhưng đã bị y khống chế chỉ lọt vào tai của một mình Tang Nhu.

Với Minh Y, tuân theo mệnh lệnh của Quốc sư đại nhân rằng hãy để Tang Nhu bị nỗi hận của bản thân giết chết không phải là chuyện khó gì. Một khi nỗi hận bị phóng đại gấp bội thì sẽ cực kỳ kinh khủng, chỉ cần nhìn tình trạng bây giờ của Tang Nhu là biết.

Khi ngón tay của Minh Y nhanh hơn, Tang Nhu đã lăn qua lộn lại trên mặt đất, hai bàn tay tàn nhẫn cào mặt đất giống như mặt đất là kẻ thù không đội trời chung của ả.

Mộ lâu chủ thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Quốc sư đại nhân. Sau đó, nàng nhíu mày rồi thầm thì mấy câu với hắn. Quốc sư đại nhân mỉm cười rạng rỡ, tay vuốt nhẹ mái tóc của nàng, gật gật đầu.
Mộ lâu chủ lắc lắc đầu khi mấy chỗ trồng cổ thụ được đổi thành mầm cây hoa anh đào đỏ, ngay cả hoa trong vườn cũng bị nhổ sạch: “Sao ta có cảm giác chàng có tiềm chất làm hôn quân nhỉ?” Mấy gốc cây cổ thụ này không phải mọc sau một đêm đâu.

“Hoàng đế?” Quốc sư đại nhân nhíu mày, ôm nàng rồi cười đáp: “Mộ lâu chủ, nàng nhìn thử Bổn toạ xem, bộ ta giống như người không có chí hướng vậy sao?”

Mộ lâu chủ nhìn hắn, nghiêm nghị lắc đầu: “Không giống.” Nếu Quốc sư đại nhân muốn làm Hoàng đế thật thì đúng là dễ như trở bàn tay. Chỉ là hắn không có dã tâm đó.

Trên thực tế, quyền lực hiện tại của Quốc sư đại nhân cũng ngang ngửa với Hoàng đế. Nhưng mà, so với làm hoàng đế, hắn vẫn thích làm Quốc sư hơn. Mộ lâu chủ cũng cảm thấy xưng hô “đại gian thần” thích hợp tên yêu nghiệt này hơn.

Tuy Mộ lâu chủ không tỏ vẻ gì với mấy mầm cây nhỏ xíu nhưng đêm đó nàng cực kỳ dung túng cho Quốc sư đại nhân được voi đòi tiên. Cuối cùng, bị con sói nào đó ăn không nhả xương.

Họ rời khỏi Kinh thành cũng được một khoảng thời gian, dù Quốc sư đại nhân năng lực xuất chúng nhưng vẫn tồn đọng không ít việc. Hắn ở lỳ trong thư phòng từ sáng sớm đến tối mới ra. Nhiều việc cỡ nào thì cũng không thể vắng vẻ phu nhân được, tất nhiên hắn phải dùng bữa tối với phu nhân nhà hắn. Hắn cũng muốn dùng ngọ thiện chung với nàng nhưng buổi trưa nàng có việc nên nàng bỏ rơi hắn rồi về Lạc Tiên lâu.

Nàng vừa thấy hắn thì đã kéo hắn ngồi xuống ghế, cười cười bóp vai cho hắn làm cho Quốc sư đại nhân thụ sủng nhược kinh. Trong lòng hắn hoài nghi, đôi mắt hoa đào nhìn nàng đang mỉm cười vui vẻ, hắn hỏi: “Tâm tình của phu nhân tốt lắm?” Chẳng lẽ, Lạc Tiên lâu lại có thêm một khoản thu nhập không nhỏ?

Không thể không nói, Quốc sư đại nhân đoán việc như thần. Hắn vừa dứt lời thì đã nghe ám vệ bẩm báo rằng khố phòng bị trộm. Người trộm là vị sư đệ tốt của hắn, mà số tài vật bị đánh cắp cũng không nhiều, chỉ một phần ba mà thôi.

Yến Kinh Thiên chưa bao giờ dám trộm đồ của hắn, bây giờ lớn mật như vậy, không cần nói cũng biết là vì có núi dựa. Chỉ có một mình Mộ lâu chủ làm núi dựa thì gã mới dám chơi lớn như này. Huống chi, nếu không phải có người trợ giúp thì còn lâu Yến Kinh Thiên mới nhẹ nhàng trộm đi không ít tài vật của hắn.

Nhìn Mộ lâu chủ vẫn cười kinh diễm, Quốc sư đại nhân chợt nhớ về câu nói khi Mộ lâu chủ không nhận chìa khoá của khố phòng khi hắn đưa nàng: “Của chàng vốn là của ta, đặt ở chỗ ai cũng giống nhau cả thôi.” Quốc sư cảm thấy dở khóc dở cười khi nàng lại trộm đi một phần ba tiền bạc của hắn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.