Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê – Chương 84 Thầy trò trở mặt – Botruyen
  •  Avatar
  • 22 lượt xem
  • 3 năm trước

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê - Chương 84 Thầy trò trở mặt

Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Hikari2088

Quốc sư đại nhân mỉm cười nhìn ai kia đang nằm trên nhuyễn tháp, nụ cười của hắn nhìn như vô cùng bất đắc dĩ nhưng sự sủng ái nơi đáy mắt lại trái với nụ cười của hắn. Bất kỳ ai liếc nhìn sự ôn nhu của hắn thì trái tim của người đó sẽ hoá thành nước luôn.

Quốc sư đại nhân đặt mấy gốc thảo dược mà hắn đã cực khổ đào xới qua một bên, rửa tay ở hàn đàm*. Sau khi rửa sạch sẽ thì hắn mới ngồi xuống nhuyễn tháp. Mộ lâu chủ đang ngủ liền cựa quậy, nằm lên đùi hắn, kéo ống tay của hắn đặt lên mắt mình để che nắng.

(Hàn đàm: hồ lạnh như băng.)

Quốc sư đại nhân không gọi nàng nữa, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, đôi mắt tràn ngập nhu tình.

Hai người đẹp tựa tranh, khiến người khác không nỡ quấy rầy họ.

Khi Lục Diễn tới gần, Quốc sư đại nhân nhíu mi, ánh mắt loé lên rồi ôm Mộ lâu chủ tựa vào ngực mình, cười cười: “Phu nhân, nàng thu nhiều bạc của Tần Việt như vậy mà không sợ lão ta phát hiện ra nàng lừa lão sao?”

Bước chân của Lục Diễn nặng hơn một chút, gã tức giận nắm chặt tay, khớp xương kêu răng rắc.

Khoé môi Quốc sư đại nhân cong cong, nếu Tần Việt đã tới thì chắc chắn sẽ hỏi rõ mọi chuyện từ Lục Diễn trước. Bây giờ, Lục Diễn chạy tới đây, hẳn là gã đã biết hết mọi chuyện.

Thực đáng tiếc, có hắn ở đây thì sẽ tuyệt đối không để Lục Diễn vịn vào cái cớ ân cứu mạng để tiếp cận Mộ lâu chủ. Hừ, tiên nữ? Dù nàng có là tiên nữ thật thì cũng là tiên nữ nhà hắn.

Mộ lâu chủ lười biếng liếc Quốc sư đại nhân một cái. Tuy trong lòng nàng vẫn còn khó chịu vì Quốc sư đại nhân thắng nàng một nước cờ nhưng bây giờ là lúc họ đồng lòng đối ngoại, nội chiến thì tính sau.

Vì vậy, Mộ lâu chủ thuận theo ý hắn: “Dù lão có phát hiện thì đã sao, lão dám làm gì Bản lâu chủ!”

Lục Diễn tự cho rằng bản thân vẫn chưa bị phát hiện, trừng mắt với hai người từ xa, cơn tức giận trong lòng vẫn chưa tiêu. Rất may, người cứu gã chính là Tang Nhu, mọi chuyện vẫn không thay đổi. Gã cho rằng bản thân sẽ cảm thấy nhẹ nhõm nhưng trên thực tế, gã vừa cảm thấy vô cùng phẫn nộ vừa có một cảm xúc phức tạp không thể gọi tên.

Nhưng dù là tức giận hay trái tim lạnh lẽo thì cũng phải giải quyết chuyện này trước đã.

“Phải làm sao thì Mộ lâu chủ mới chịu tha thứ cho Lục Diễn?” Tuy rằng Tần Việt đã cố gắng kìm lại nhưng giọng điệu của lão vẫn không tốt chút nào.

Mộ lâu chủ cũng không để ý đến giọng điệu của lão, thản nhiên đáp lời: “Không phải Bản lâu chủ muốn gây khó dễ cho Lục thiếu hiệp nhưng Lục thiếu hiệp vì ý trung nhân mà năm lần bảy lượt bày cách chia rẽ tình cảm của Bản lâu chủ và Quốc sư đại nhân, chuyện này có phải là hơi quá không?”

Rốt cuộc Lục Diễn không nhịn nổi nữa, tức giận nói: “Mộ Lưu Ly, ngươi không được đổi trắng thay đen, ai muốn chia rẽ các người? Tiểu Nhu không cầu danh phận, chỉ muốn ở bên cạnh Quốc sư đại nhân, rõ ràng là ngươi ghen tị còn bắt nạt tiểu Nhu…”

Câu nói kế tiếp còn chưa bật ra thì gã đã bị Tần Việt đá một cú, quỳ xuống đất: “Con câm miệng lại cho ta! Theo ta thấy, con đã bị sắc đẹp làm mờ mắt rồi, không phân biệt được đúng sai!”

Cú đá này của Tần Việt nhìn qua thì có vẻ mạnh nhưng chẳng thể làm bị thương Lục Diễn được. Lão ta không nỡ làm tổn thương Lục Diễn nhưng đã vô cùng thất vọng về đứa đệ tử này. Người vừa không có đầu óc vừa trầm mê sắc đẹp thì dù võ công cao cường cách mấy cũng không thể tồn tại được trong chốn giang hồ được. Xem ra, lão không thể truyền chức vị chưởng môn cho Lục Diễn được rồi.

Bất mãn trong lòng Lục Diễn dành cho Tần Việt đã đầy, một cú này làm giọt nước tràn ly. Gã đứng dậy, giựt phăng dây thừng ra.

Tần Việt chỉ giả vờ dẫn theo Lục Diễn để tạ tội mà thôi, mục đích của lão là cầu sự tha thứ từ Mộ lâu chủ chứ không phải hy sinh Lục Diễn. Vì thế, mặc dù lão trói Lục Diễn lại nhưng không phong bế nội lực của gã. Lúc trước, Lục Diễn vẫn luôn nhẫn nhịn là vì tôn sư trọng đạo. Chỉ là, bây giờ thì sự tức giận đã lấn át lý trí, gã không thèm để ý đến mấy vấn đề đó nữa.

Lục Diễn nhìn Tần Việt, gằn giọng: “Nếu sư phụ sợ phái Vô Song bị liên luỵ thì trục xuất đệ tử là được rồi!”

Gã vừa dứt lời, không màng tới phản ứng của Tần Việt, xoay người đi luôn.

Ngón tay Tần Việt run rẩy vì tức giận, chỉ vào Lục Diễn nhưng lại không nói nên lời. Lão đã hoàn toàn thất vọng về Lục Diễn rồi.

Lời tác giả: o(︶︿︶)o Haizz, không có cảm hứng để viết, cũng chả biết bản thân đang viết gì nữa. Toàn thân đều nhức mỏi, không ngồi dậy được, thay đổi môi trường sống đúng là quá khó mà~

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.