Thực hiển nhiên, Dạ Trạch đã bất chấp tất cả để đồng vu quy tận với Quốc sư đại nhân. Chỉ là, dù gã ta có muốn thì cũng phải xem người khác có nguyện ý chôn cùng với gã hay không.
Mắt thấy Dạ Trạch nhắm tới Quốc sư đại nhân, sắc mặt của Mộ lâu chủ trầm xuống, thân hình lay động, chắn ở phía trước Quốc sư đại nhân. Năm ngón tay nõn nà vươn ra, bội kiếm ở dưới đất liền bay lơ lửng trên không trung. Cổ tay nàng lay động một chút, đánh ra một chưởng vào chuôi kiếm. Sau đó, hàn quang chợt loé, cuồng phong quét qua, bội kiếm gần như đạt tới tốc độ tối đa đâm về phía Dạ Trạch, khiến gã ta không kịp tránh né.
Bội kiếm đâm vào vai của Dạ Trạch, tốc độ vẫn không giảm khiến cho Dạ Trạch không ngừng lui về phía sau.
“Phập ——” một tiếng, bội kiếm đâm vào vách tường, Dạ Trạch bị cắm trên tường không tài nào giãy dụa được. Máu tươi không ngừng chảy xuống, từng giọt từng giọt nhiễm đỏ cả mặt đất.
Mọi người vốn đang ảo não vì đã để Dạ Trạch chạy thoát thì sau khi nhìn thấy một màn này, họ càng thêm sợ hãi Mộ lâu chủ. Trên giang hồ đồn đại Mộ lâu chủ chỉ là thiếu nữ tay trói gà không chặt. Kết quả thì sao? Người ta lại có công lực thâm sâu khó lường. Kể từ giây phút này, mọi người đều âm thầm quyết định, họ sẽ không động chạm đến Lạc Tiên lâu nữa.
“Khụ khụ…” Khoé miệng của Dạ Trạch không ngừng trào ra máu đen, tầm mắt mơ hồ nhìn nữ tử bạch y đạm mạc, âm thầm cười khổ.
Đến lúc này, gã ta không thể không thừa nhận rằng gã ta chưa bao giờ quên nàng. Dù cho nàng là nữ nhi của kẻ thù giết mẫu thân của gã, gã vẫn động tâm với nàng. Điều đáng tiếc là gã ta vẫn không chịu nghe theo trái tim của bản thân mà xuống tay với nàng. Bây giờ, dù cho gã hối hận đến cỡ nào thì cũng không thể quay ngược thời gian lại được.
Giờ khắc này, gã ta đột nhiên nhớ tới “Mộ Lưu Ly” muôn vàn hận ý nguyền rủa gã ta – Không được chết tử tế!
Lời nguyền của “nàng” đã ứng nghiệm với gã rồi. Thanh danh của gã ta đã bị huỷ đi, gã còn phải mang theo xú danh chôn cùng. Hiện giờ, nàng có cao hứng không?
Nếu có kiếp sau, gã ta nhất định sẽ không xem nhẹ tâm ý của bản thân, hai người cũng sẽ không lưu lạc đến bộ dạng phải gặp nhau trên hai đầu chiến tuyến.
Hướng Liên Thiên các vốn không thuộc về gã ta. Sau khi gã ta chết đi, tất nhiên là vật hoàn cố chủ. Hiện tại, thủ đoạn của nàng đã rất cao minh rồi. Chắc nàng vẫn dư sức đối phó với một đám sài lang hổ báo đang vây quanh Hướng Liên Thiên các nhỉ? Huống hồ, bên cạnh nàng còn có một Văn Nhân Dịch sâu không lường được.
Thấy Dạ Trạch sắp tắt thở mà vẫn không chịu nói ra nơi cất giấu Phá Thiên đao phổ, mọi người sốt ruột lay lay gã, “Dạ Trạch, Phá Thiên đao phổ ở đâu?”
“Ngươi nói mau!”
“Nói mau! Đao phổ ở đâu?”
Đối với những người đang thúc giục, Dạ Trạch lại giả vờ như không nghe thấy, đồng tử dần dần mất đi tiêu cự.
Nhìn theo bóng dáng gắn bó không rời của hai người, Thương Ngao liếc qua Quân Như Ngọc tràn đầy ưu thương, có chút khó hiểu hỏi, “Ngươi không định tranh thủ một chút sao?”
Hắn ta thật sự không tài nào hiểu được Quân Như Ngọc. Nếu nói y lạnh nhạt thì sao có thể nhìn theo hình bóng của Mộ lâu chủ tràn đầy ưu thương như thế? Tình cảm của y với Mộ lâu chủ hẳn là rất sâu nặng nên mới khiến Ngọc công tử không tài nào khống chế được cảm xúc.
Tuy giang hồ đều đồn đại Ngọc công tử vừa là người khiêm tốn vừa ôn nhuận như ngọc nhưng Thương Ngao cũng không đồng ý với cách nói này lắm. Bởi vì, có rất nhiều chuyện, Quân Như Ngọc thập phần lạnh nhạt. Thậm chí, còn có phần vô tình.
Y có năng lực lại không thích tranh giành – điểm này hoàn toàn trái ngược với Nhân Dịch. (Nhạc Dao: Thật ra là Quốc sư đại nhân hoàn toàn có năng lực nhé:)))
Quân Như Ngọc đúng là giống hệt với Phiêu Miểu trang. Hư hư thực thực, không tài nào nắm bắt được.
*Phiêu miểu là xa xăm.
Nghe vậy, Quân Như Ngọc liền thu hồi tầm mắt, giấu đi sự ưu thương. Đôi mắt của y đã trở lại với vẻ ôn nhuận như thường, “Ta không muốn nàng chán ghét ta.” Tình cảm không phải là thứ có thể tranh giành là sẽ đạt được. Tuy y chỉ đến chậm một bước nhưng nàng đã có Văn Nhân Dịch.
Chỉ khi ở trước mặt Văn Nhân Dịch thì nàng mới bộc lộ cảm xúc thật của bản thân. Nàng sẽ tức giận, sẽ mềm lòng và sẽ dung túng với Văn Nhân Dịch. Mỗi khi nàng cười với Văn Nhân Dịch, nụ cười hoàn toàn là thật tâm, biểu tình sẽ mềm mại hơn mà không phải là ôn hoà lại đạm mạc xa cách như với người khác.
Nàng tốt đẹp như vậy, sao y có thể nhẫn tâm đẩy Văn Nhân Dịch ra khỏi lòng của nàng rồi kiên quyết nhét y vào chứ? Nhất định là nàng sẽ rất đau khổ khi y làm vậy.
Dạ Trạch đã chết, Phá Thiên đao phổ không biết có còn tồn tại hay không. Vì thế, mọi người vẫn ở lại Hướng Liên Thiên các. Thứ nhất là vì vấn đề phân chia Hướng Liên Thiên các. Thứ hai là vì họ vẫn chưa từ bỏ ý đồ với Phá Thiên đao phổ.
Các chủ Hướng Liên Thiên các đã qua đời, các môn phái lại gây áp lực nên không ai dám đứng ra làm tân Các chủ. Vì thế, mọi người nhất trí sẽ để Thương Ngao phân chia Hướng Liên Thiên các cho các môn phái. Đây thật sự là một thu hoạch lớn với họ.
Sự việc trở thành như vậy là vì Mộ lâu chủ không phản đối với quyết định của mọi người.
Nếu mọi người đã nhất trí, Thương Ngao lập tức bắt tay vào việc phân chia Hướng Liên Thiên các.
Đúng lúc này, Tiền nhiệm Minh chủ Võ lâm – Thương Khung đột nhiên đến Hướngg Liên Thiên các. Lão còn thông tri với hạ nhân rằng lão muốn Mộ lâu chủ đến gặp mình. Nhân tiện nói thêm đây, Tiền nhiệm Minh chủ Võ lâm chính là phụ thân của Thương Ngao.