Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê – Chương 70 Hỉ Nhi báo thù – Botruyen
  •  Avatar
  • 33 lượt xem
  • 3 năm trước

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê - Chương 70 Hỉ Nhi báo thù

Mộ lâu chủ ngẫm nghĩ, ngón tay theo thói quen nhịp nhịp, lại phát hiện cảm giác trên đầu ngón tay không đúng. Nàng quay sang bên cạnh thì nhìn thấy bàn tay của mình đang đặt trên đùi của Quốc sư đại nhân. Nàng nâng mắt lên, nhìn Quốc sư đại nhân. Quả nhiên, đôi mắt hoa đào của ai kia tràn đầy ái muội, khoé miệng cong cong như trêu chọc nàng.

Mộ lâu chủ trợn tròn mắt, muốn rút tay về. Quốc sư đại nhân lại nhanh tay giữ chặt lấy tay nàng. Sau đó, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau.

Mộ lâu chủ nhìn thoáng qua nơi hai bàn tay của họ đang nắm lấy nhau, mặc kệ ai kia, giương mắt nhìn lên, chuẩn bị lên tiếng thì thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào họ. Mộ lâu chủ nhíu mày, vì sao những người này không quan tâm đến Phá Thiên đao phổ mà nhìn nàng và Quốc sư đại nhân để làm gì chứ?

Tất nhiên là Mộ lâu chủ không biết nhất cử nhất động của nàng và Quốc sư đại nhân hấp dẫn ánh mắt của người khác như thế nào. Bởi vì, nhất cử nhất động của hai người họ đều rất đẹp mắt nên rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.

Đáy mắt của Ngọc công tử tràn đầy ưu sầu. Y không phải là người dễ dàng buông xuôi và y cũng không muốn buông tay nàng. Mặc dù nàng không đáp lại tình cảm của y nhưng y vẫn đặt nàng trong lòng.

Mà đáy mắt của Thương Ngao lại ngập tràn lo lắng. Bây giờ, Mộ lâu chủ và Quốc sư đại nhân đã là người một nhà rồi. Nếu Quốc sư đại nhân muốn thu phục giang hồ thì Lạc Tiên lâu nhất định sẽ hỗ trợ. Đến lúc đó, toàn bộ Võ lâm sẽ gặp nguy.

Nghĩ vậy, hắn ta day day huyệt thái dương. Một Nhai chủ Địa Ngục nhai đã khiến người ta đau đầu lắm rồi. Bây giờ lại thêm một Quốc sư đại nhân nữa. Đúng là không để cho người khác sống yên bình mà.

Để tránh Dạ Trạch vô thanh vô thức chết đi, Mộ lâu chủ lập tức nói ra chuyện Dạ Trạch bị trúng độc.

Biết tin Dạ Trạch trúng độc, mọi người liền nóng nảy. Mọi người không quan tâm vì sao gã ta trúng độc. Họ chỉ sợ, một khi Dạ Trạch chết thì sẽ không có ai biết nơi Phá Thiên đao phổ đang được cất giấu.

Vì vậy, một đám người cực kỳ nóng lòng chạy tới viện của Dạ Trạch.

Đôi mắt của Dạ Trạch đỏ ngầu, tràn đầy sát ý nhìn nha hoàn đang nằm trên mặt đất. Đôi môi xanh tím, hai tay chống lên bàn. Nha hoàn đó còn chưa tắt thở, trên bụng bị đâm một nhát, tầm mắt của nàng ấy nhìn Dạ Trạch tràn đầy hận ý và khoái trá. Bên cạnh nàng ấy còn có một chén trà bị vỡ.

Có mấy ai ở đây mà chưa từng trải qua sóng gió? Họ vừa nhìn tình cảnh bây giờ cũng đã có thể đoán được tám phần câu chuyện rồi.

Nhất định là nha hoàn này đã hạ độc trong trà. Sau khi Dạ Trạch uống xong phát hiện ra có điều không đúng nên mới đâm nha hoàn đó một nhát.

Bình thường, Dạ Trạch là người vô cùng cẩn thận. Có lẽ là vì gã ta đã từng hạ độc Mộ Nham nên cực kỳ cẩn thận ở phương diện này. Bất quá, mấy ngày nay, gã ta đã hao tâm tổn sức biết bao nhiêu mà sự tình lại không thành, tất nhiên là trong lòng Dạ Trạch vô cùng phiền chán. Nhân cơ hội này, nha hoàn đó mới hạ độc được gã.

Mộ lâu chủ nhìn Dạ Trạch, nhíu nhíu mày rồi mới dùng ánh mắt ra lệnh với Thiên Liễm. Ngay lập tức, Thiên Liễm lắc mình đi ra. Nàng ấy châm vài châm vào thân thể của Dạ Trạch, tạm thời khống chế độc tính.

Nhìn bộ dạng của Dạ Trạch, chắc chắn là độc đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng rồi. Cho dù nàng có là Hoa Đà tái thế thì cũng không tài nào cứu được gã ta.

Vì thế, những người muốn tìm được Phá Thiên đao phổ liền bao vây gã, tra hỏi nơi gã ta đang cất giấu Phá Thiên đao phổ.

Khi Mộ lâu chủ đang nhìn nha hoàn nằm trên mặt thì nàng ấy lại tươi cười nhợt nhạt với nàng, “Tiểu thư…”

Đối với tầm mắt xa lạ của Mộ lâu chủ, nha hoàn chỉ cố gắng nâng tay lên để mọi người tránh ra.

Nghe vậy, tay của những người đang giữ lấy lão cũng nới lỏng. Thực hiển nhiên, họ cũng đồng ý với đề nghị của lão. Chỉ là, bình thường bọn họ tự xưng là anh hùng cái thế nên không thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy trước mặt Võ lâm đồng đạo. Tuy rằng bọn họ cũng có nghiêm hình bức cung nhưng đều là ngấm ngầm ra tay chứ không công khai như bây giờ.

Quốc sư đại nhân cảm thấy đề nghị này cũng không tồi. Mắt thấy Thương Ngao muốn lên tiếng ngăn cản thì lập tức lên tiếng, “Thương minh chủ không đi nghỉ một chút sao?”

Thương Ngao nhíu mày nói, “Quốc sư đại nhân, nơi đây là giang hồ chứ không phải là triều đình. Quốc sư không cần khiến giang hồ máu chảy thành sông.”

Nghe vậy, Mộ lâu chủ không khỏi nhíu nhíu mày, trong lòng vô cùng hờn giận. Nàng vốn nghĩ Kình Thiên điện không phải là giàu có gì nên định bán Phá Thiên đao phổ với giá năm vạn lượng hoàng kim. Nhưng mà, từ khoảnh khắc này, Mộ lâu chủ quyết định sẽ bán với giá mười vạn lượng hoàng kim.

Quốc sư đại nhân lại không thèm để ý, chỉ tà mị cười nói, “Bổn toạ một không rút kiếm, hai không rút đao. Bổn toạ chỉ tới đây với phu nhân để xem kịch mà thôi. Nếu vậy, sao Bổn toạ có thể khiến giang hồ máu chảy thành sông được chứ? Lời này của Thương minh chủ có phải đã quá nghiêm trọng rồi không?” Giang hồ thật sự sạch sẽ hơn triều đình sao?

Đáy mắt của Thương Ngao loé lên tức giận. Đúng là Quốc sư đại nhân không có giết người nhưng hắn lại trợ giúp người khác giết người.

Hiển nhiên là Quốc sư đại nhân không đồng ý với quan điểm của Thương Ngao, lười biếng ôm Mộ lâu chủ, cọ cọ trên người nàng, giả vờ thở dài, “Phu nhân, người trong giang hồ đều không phân biệt đúng sai như vậy sao? Bổn toạ còn hỗ trợ cung cấp chứng cứ cho sự việc. Đã không có tiền thưởng thì thôi, cư nhiên còn bị đổ oan là giết người. Đúng là khiến lòng người lạnh lẽo mà.”

Trong lòng Mộ lâu chủ vô cùng buồn cười, tuỳ ý hắn chiếm tiện nghi của nàng, giương mắt nhìn về Thương Ngao rồi mới lên tiếng, “Minh chủ, chuyện này phải xử lý thoả đáng. Dụ hoặc của Phá Thiên đao phổ thật sự là quá lớn. Nếu không để cho mọi người nghiêm hình bức cung thì họ sẽ chết tâm sao? Nếu Minh chủ ngăn cản bọn họ nghiêm hình bức cung. Sau đó, Minh chủ tự mình tra hỏi mà hỏi được nơi cất giấu Phá Thiên đao phổ thì không xảy ra chuyện gì cả. Ngược lại, nếu Minh chủ không hỏi ra được nơi cất giấu thì mọi người sẽ nghi ngờ là Minh chủ đã tư nuốt đao phổ. Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy thì mọi người sẽ không còn tin phục Minh chủ nữa. Lỡ như sau này Võ lâm xảy ra đại sự mà không có Võ lâm Minh chủ đứng ra chủ trì công đạo thì sẽ có thể khiến giang hồ chao đảo. Hơn nữa, nếu như Minh chủ hỏi được nơi cất giấu thì Minh chủ định xử lý mọi việc như thế nào?”

Nhìn thấy Thương Ngao nhíu mày, Mộ lâu chủ tiếp tục nói, “Tình cảnh như bây giờ chẳng phải là tốt lắm sao? Để bọn họ tự mình động thủ thì sẽ khiến Dạ Trạch nóng nảy, biết đâu gã ta sẽ khai ra nơi cất giấu đao phổ. Nếu gã ta chết cũng không chịu nói thì bọn họ sẽ tự hết hy vọng mà thôi. Phá Thiên đao phổ phải vĩnh viễn biến mất mới là biện pháp giải quyết sự phân tranh này. Nếu không, giang hồ tất sẽ máu chảy thành sông.”

Những lời này của Mộ lâu chủ rất chí lý, Thương Ngao cũng không tìm được lý do gì để phản bác. Mà hắn ta cũng không có cơ hội để phản bác. Bởi vì, Quốc sư đại nhân đã trực tiếp ra lệnh cho ám vệ đuổi Thương Ngao ra ngoài.

Nhìn hai người đang giao thủ trong viện, Mộ lâu chủ gật gật đầu. Võ công của Thương Ngao rất tốt nhưng ám vệ của Quốc sư đại nhân cũng không thua kém. Nếu hai người đã bất phân thắng bại thì Thương Ngao tuyệt đối không có thời gian để quan tâm chuyện khác.

Quốc sư đại nhân liếc Ngọc công tử một cái, y thập phần tự giác lên tiếng, “Lời nói của Mộ lâu chủ rất đúng.” Ngụ ý của y chính là, y sẽ không ngăn cản, Quốc sư đại nhân không cần phải đuổi y đi.

Tuy Quân Như Ngọc có bề ngoài rất ôn nhuận nhưng nội tâm lại rất lạnh nhạt. Y không phải là Bồ tát tái thế, càng không có tấm lòng bác ái yêu thương tất cả mọi người. Y chỉ lo lắng đến những người mà y quan tâm mà thôi. Huống hồ, Dạ Trạch đã từng làm Mộ lâu chủ bị tổn thương. Hơn nữa, Dạ Trạch còn rắp tâm hãm hại Lạc Tiên lâu. Mặc kệ Dạ Trạch có kết cục như thế nào thì Quân Như Ngọc cũng sẽ không cảm thấy quá đáng.

Dạ Trạch vòng tay lại, tầm mắt đảo qua những khuôn mặt dối trá, nở một nụ cười lạnh. Trong lòng gã ta đã biết hôm nay khó có thể toàn mạng trở ra, quyết định sẽ cá chết lưới rách. Vì thế, không đợi mọi người động thủ thì gã đã ra tay trước.

*Cá chết lưới rách: Bên sứt càng, bên gãy gọng (Hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt)

Mỗi chiêu của Dạ Trạch đều tàn nhẫn, gã ta vừa ra tay nhất định là sát chiêu. Mà mọi người lại muốn giữ tính mạng cho gã, tất nhiên là không dám ra sát chiêu. Trong một khoảnh khắc, mọi người có chút thúc thủ vô sách.

Mặc dù họ có điều cố kỵ nhưng người đông thế mạnh, trên người Dạ Trạch đã có không ít vết thương nên gã ta ngồi bệch xuống đất. Ngay tại thời điểm mọi người tưởng rằng Dạ Trạch sẽ khoanh tay chịu trói thì gã ta đột nhiên ngồi dậy, bay qua đám đông, hướng đến chỗ của Quốc sư đại nhân. Trong mắt gã ta tràn đầy ý định ngọc nát đá tan.

Nếu không phải Văn Nhân Dịch nhúng tay vào thì sao gã ta có thể rơi vào đường cùng? Cho dù gã ta có chết thì cũng muốn kéo Văn Nhân Dịch chôn cùng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.