Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê – Chương 67 Tình địch tìm đến nơi rồi! – Botruyen
  •  Avatar
  • 23 lượt xem
  • 3 năm trước

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê - Chương 67 Tình địch tìm đến nơi rồi!

Quốc sư đại nhân hoàn toàn không nhìn đến sự phẫn nộ của Chưởng môn phái Không Động, nâng mắt nhìn về phía Thương Ngao, “Thương minh chủ cảm thấy như thế nào?” Ngữ khí của ai kia hoàn toàn không mang sự trưng cầu, hiển nhiên là đã tự có quyết định. Về phần hỏi Thương Ngao, chỉ là hình thức mà thôi.

Thương Ngao nhíu mày nhìn Quốc sư đại nhân, không biết nên nói gì. Tuy rằng người chết chỉ là một đệ tử nho nhỏ của phái Không Động nhưng gã cũng là người trong giang hồ. Hắn ta là Minh chủ Võ lâm nên phải có trách nhiệm đòi lại công bằng cho người chết nhưng nếu đắc tội Văn Nhân Dịch thì có thể sẽ có rất nhiều người chết.

Mắt thấy Thương Ngao không lên tiếng, Chưởng môn phái Không Động không khỏi nóng nảy, “Minh chủ, người nhất định phải đòi lại công đạo cho phái Không Động. Nếu để cho một người chết oan uổng thì sẽ khiến cho Võ lâm Đồng đạo thất vọng biết nhường nào.”

Lời này không khác gì uy hiếp khiến cho Thương Ngao càng thêm khó xử. Nhưng mà, những lời của Chưởng môn phái Không Động cũng không sai. Nếu không đòi lại công bằng cho người chết thì hắn ta sẽ không được tín nhiệm nữa, “Quốc sư đại nhân, đây là việc của giang hồ, thỉnh Quốc sư đại nhân không cần nhúng tay vào!” Tay của Quốc sư đại nhân dài quá rồi, sao cứ thích nhúng tay vào chuyện không liên quan đến hắn thế?

Quốc sư đại nhân cười khẽ một tiếng, đôi mắt hoa đào yên lặng nhìn hắn ta, chậm rãi nói, “Việc của giang hồ? Thì ra cũng có nơi Bổn toạ không quản được. Đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt.”

Nghe xong những lời này của hắn, trong lòng của Thương Ngao không khỏi căng thẳng, nếp nhăn trên mặt tuyệt đối có thể kẹp chết một con ruồi, “Quốc sư đại nhân…”

Quốc sư đại nhân vẫn nhàn hạ như trước, tao nhã vuốt phẳng ống tay áo, không nhìn hắn ta, chỉ lười biếng nói, “Thương minh chủ, ngươi nói Bổn toạ nên thu hết giang hồ vào tay để quản lý cho tiện hay là nên diệt toàn bộ phái Không Động để trút giận cho phu nhân của ta?”

Nghe vậy, Tô Hân trợn tròn mắt. Tuy rằng nàng ta không mong Mộ lâu chủ xảy ra chuyện nhưng có phải Văn Nhân Dịch đã quá mức cuồng vọng hay không?

Tô Hân có thành kiến với Quốc sư đại nhân, dĩ nhiên sẽ không vừa mắt với hắn. Nàng ta nhìn Mộ lâu chủ vẫn chưa lên tiếng, ánh mắt chợt loé, tay liền đẩy Ngọc công tử ra ngoài. Nếu bây giờ không ra tay thì còn phải đợi đến khi nào?

Nàng ta phải để cho Mộ lâu chủ nhìn thấy sư huynh của nàng ta tốt hơn Quốc sư đại nhân càn quấy lại âm hiểm này gấp trăm lần!

Quốc sư đại nhân nâng mắt nhìn Quân Như Ngọc bị đẩy ra, không đợi y lên tiếng thì hắn đã nhíu mày hỏi, “Ngọc công tử cũng muốn liên hợp với Thương minh chủ để khi dễ phu nhân nhà ta sao?”

Nghe thấy những lời này, Tô Hân không khỏi phẫn nộ. Từ thuở sinh ra đến giờ, nàng ta chưa bao giờ thấy người không biết xấu hổ như hắn. Con mắt nào của hắn nhìn thấy sư huynh của nàng ta muốn khi dễ Mộ lâu chủ vậy? Đây không những là châm ngòi ly gián, mà còn là minh mục trương đảm châm ngòi!

Quân Như Ngọc khẽ nhíu mày, nhìn Mộ lâu chủ vẫn vân đạm phong khinh, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Bất kể gặp phải chuyện gì thì nàng vẫn hờ hững, khiến cho người khác cảm thấy giống như nàng không cần bất cứ ai giúp đỡ.

Quân Như Ngọc không để ý đến những lời châm chọc của Quốc sư đại nhân. Bởi vì y biết rất rõ, một khi y đáp lời thì mặc kệ là y nói cái gì, cũng sẽ bị Quốc sư đại nhân đè đầu cưỡi cổ giống như Thương Ngao vậy.

Vì thế, Quân Như Ngọc nhìn về Thương Ngao rồi lên tiếng, “Thương minh chủ, tại hạ lấy danh dự ra đảm bảo cho Lạc Tiên lâu. Có thể đưa ra kỳ hạn để điều tra chuyện này rồi mới kết luận được không?”

Những lời này của Ngọc công tử khiến cho Thương Ngao thở phào nhẹ nhõm. Đối mặt với Quốc sư đại nhân từng bước ép sát, có thể nói là Quân Như Ngọc đã cho hắn ta một bậc thang để bước xuống, Thương Ngao lập tức đáp ứng, “Nếu Ngọc công tử đã lấy danh dự ra đảm bảo, mọi người cũng có thể an tâm.”

Bây giờ, chỉ có đây là biện pháp tốt nhất. Ngay cả Chưởng môn phái Không Động cũng không phản đối. Xem ra, lão đã bị những lời cuồng vọng của Quốc sư đại nhân doạ rồi.

Trong chốn giang hồ, mặc dù phái Không Động cũng có chút địa vị nhưng nếu phải đối đầu với quân đội của triều đình thì cũng giống như lấy trứng chọi đá vậy.

Tuy Dạ Trạch không cam lòng nhưng gã ta cũng biết bản thân không thể cứng rắn đối đầu với Văn Nhân Dịch.

Ngay tại thời điểm mọi người đã nghĩ sự việc tạm thời lắng xuống thì Quốc sư đại nhân đột nhiên lên tiếng, “Tâm ý của Ngọc công tử, Bổn toạ xin nhận nhưng Mộ lâu chủ là phu nhân của Bổn toạ, đã có Bổn toạ thì sao phải làm phiền đến Ngọc công tử bảo đảm cho Lạc Tiên lâu. Như vậy chẳng khác nào khiến cho người khác chê cười? Nếu Ngọc công tử làm như vậy thì có nghĩ đến hậu quả của việc này chưa?”

Bây giờ, Quốc sư đại nhân vô cùng tự tin. Cũng không biết, lúc trước là ai còn tự hại bản thân chỉ vì ghen nữa?

Dạ Trạch theo bản năng phản bác, “Làm sao có thể?” Sau khi trải qua thời gian này, gã ta đã ý thức được Mộ Lưu Ly đã không còn tình cảm với gã. Cho nên, từ tận đáy lòng gã ta không muốn thừa nhận bản thân vẫn còn vấn vương Mộ Lưu Ly, cũng không muốn chịu thua nàng.

Dạ Trạch có chút thất thần, đợi sau khi gã phục hồi lại tinh thần thì thấy trên thắt lưng của Quốc sư đại nhân có thêm một đôi tay vòng qua.

Quốc sư đại nhân xoay người, ôm nàng vào lòng, vừa vặn che khuất tầm mắt của Dạ Trạch. Bộ dạng mê người của phu nhân nhà hắn không cần để cho người khác nhìn thấy mới tốt.

“Lạnh?” Nhiệt độ cơ thể của Mộ lâu chủ thật sự là quá thấp, Quốc sư đại nhân không nhịn được mà nhíu mày. Cũng không biết trước kia không có hắn giúp nàng ủ ấm giường thì Mộ lâu chủ đã ngủ như thế nào.

“Ân.” Mộ lâu chủ gật gật đầu, vẫn ôm chặt lấy hắn, trên mặt có chút mê man. Nhìn biểu tình mơ hồ hiếm có của nàng, Quốc sư đại nhân không khỏi câu môi cười. Xem ra, Mộ lâu chủ đã bị hắn ép buộc đến mệt mỏi rồi.

Quốc sư đại nhân bế nàng lên. Khi sắp đến ngoạ thất (phòng ngủ) thì nhẹ nhàng thốt ra ba chữ, “Vứt ra ngoài!”

Sau đó, trong viện xuất hiện một bóng đen, trực tiếp vứt Dạ Trạch còn đang hung tợn nhìn Quốc sư đại nhân ra ngoài.

“Phanh…” Một tiếng, cát bụi từ mặt đất văng khắp nơi. Dạ Trạch phẫn nộ đứng lên, tay nắm chặt thành nấm đấm, trong lòng âm thầm thề sẽ không để yên cho Quốc sư đại nhân!

Nguyên nhân ư? Trong viện rõ ràng có ám vệ nhưng không ngăn trở gã ta. Nếu đã không ngăn gã ta lại thì vì sao lại ném gã ra? Văn Nhân Dịch xem gã ta là món đồ chơi sao? Chơi chán rồi vứt đi?

Nói cho cùng thì Dạ Trạch cũng là Các chủ của ngũ đại thế lực trong giang hồ. Vậy mà, trong khoảng thời gian này, lòng tự trọng của gã luôn bị dẫm đạp. Điều đau lòng hơn nữa là gã có thù nhưng không báo thù được, cũng không phát tiết sự phẫn nộ. Đúng là nghẹn khuất đến cực điểm mà!

Nhưng gã vẫn chỉ có thể chịu đựng áp lực để tìm ra Phá Thiên đao phổ. Trong lúc đó, Tô Hân lại luôn dốc lòng tìm kiếm cơ hội để tác hợp sư huynh nhà mình với Mộ lâu chủ.

Vào một ngày đẹp trời, sau khi nhận được tin tức Quốc sư đại nhân có việc phải ly khai Hướng Liên Thiên các, Tô Hân vội vàng kéo Quân Như Ngọc đến viện của Mộ lâu chủ. Sau đó, Tô mỹ nhân chợt nhớ tới nàng ta “còn có việc” nên rời đi, bỏ lại Ngọc công tử với Mộ lâu chủ bồi dưỡng cảm tình.

Mộ lâu chủ có chút đau đầu, Tô Hân đây là loạn điểm uyên ương phổ sao?

*Loạn điểm uyên ương phổ: ghép lung tung các cặp uyên ương, ý tỷ nói là Tô mỹ nhân gán ghép tỷ ấy với Ngọc công tử là sai rồi.

Tại thời điểm Mộ lâu chủ đang cảm thán thì Minh Y đột nhiên xuất hiện, đặt một bàn cờ lên bàn thạch, giọng nói lạnh lẽo, “Ngọc công tử, Chủ thượng nhà ta gần đây gặp phải một tàn cục. Nghe đồn Ngọc công tử chơi cờ rất giỏi, muốn mời Ngọc công tử phá giải ván cờ này.”

Mộ lâu chủ chợt hiểu ra. Trước khi Quốc sư đại nhân rời đi, hắn còn dặn dò Minh Y một việc, chẳng lẽ là việc này? Hắn đã dự liệu được Quân Như Ngọc sẽ đến tìm nàng ư?

Minh Y dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Quân Như Ngọc như muốn nói, nếu như ngươi không ngâm cứu ván cờ này thì ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi mãi luôn.

Dù Ngọc công tử là người cực kỳ bình tĩnh nhưng cũng không tài nào chịu nổi ánh nhìn của Minh Y, gật đầu trả lời, “Để ta xem qua vậy.”

Đúng là y rất thích đánh cờ nhưng y lại thích trò chuyện với Mộ lâu chủ hơn. Chỉ là, bị Minh Y nhìn chằm chằm như vậy, dù y có muốn nói cũng không thốt thành lời được.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.