Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê – Chương 65 Quốc sư đại nhân giá lâm – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê - Chương 65 Quốc sư đại nhân giá lâm

Đêm khuya vắng lặng, ánh trăng chiếu rọi khắp nơi. Trong phòng, vang lên tiếng rên rỉ mềm mại cùng với tiếng hơi thở đầy gấp gáp. Sau khi kết thúc “vận động”, thân thể của hai người vẫn dính chặt với nhau.

Im lặng trong chốc lát, Mộ lâu chủ nhịn không được mà phải cảnh cáo ai kia, “Văn Nhân Dịch, chàng tự có chừng mực cho ta!” Đồng thời, nàng cũng bắt lấy đôi móng vuốt còn đang lộn xộn.

Quốc sư đại nhân hôn nhẹ vào xương quai xanh của nàng, tà mị vạn phần nói, “Phu nhân, nàng bỏ đói ta một tháng. Còn có, không cần gọi cả họ lẫn tên của ta.”

Quốc sư đại nhân rất thích ăn Mộ lâu chủ. Không chỉ vì đói bụng mà còn vì thích nhìn Mộ lâu chủ ôm chặt lấy hắn, nỉ non tên của hắn. Cảm giác này giống như trong lòng hay trong mắt của nàng cũng chỉ có một mình hắn.

Nghe lời nói trơ trẽn của ai kia, Mộ lâu chủ trợn tròn mắt. Nếu không phải người nào đó không nghe lời nàng, làm sao vết thương lâu như vậy mới tốt lên? Quốc sư đại nhân còn lãng phí không ít dược tốt của nàng. Suýt nữa thì thắt lưng của hắn đã bị huỷ dung rồi.

Nói đến chuyện huỷ dung, Mộ lâu chủ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Mấy ngày nay, Quốc sư đại nhân luôn dùng ánh mắt tràn đầy mị hoặc nhìn Mộ lâu chủ, mặt dày nói, “Phu nhân, thắt lưng của ta nhất định sẽ lưu lại sẹo. Thế thì không có ai sẽ để ý đến ta rồi. Phu nhân, nàng phải chịu trách nhiệm với ta.” Hắn nói như thể rằng hắn được nhiều người yêu thích lắm vậy. Cho dù có đi chăng nữa, ngoại trừ Mộ lâu chủ, bất kể là ai thì hắn cũng không để vào mắt.

Chỉ có một vài quân cờ còn có giá trị lợi dụng thì mới khiến hắn tốn chút tâm tư mà thôi. Dù như vậy, sự ôn hoà đều như hư như thực.

Nghĩ như vậy, Mộ lâu chủ bĩu môi. Những người xem trọng hắn chắc đời trước đã tạo nhiều nghiệp chướng nên đời này mới xem trọng một tên yêu nghiệt như vậy. Dù hắn có mang mặt nạ, hắn vẫn thu hút không ít ong bướm.

Nếu nói cho kỹ thì nàng hẳn là nên cảm tạ Vân quý phi. Nếu không nhờ ả ta thì những hồ điệp thích bu lấy Quốc sư đại nhân đã kết thành đồng minh với nhau rồi tấn công đoá hoa này. Thủ đoạn của Vân quý phi rất cao minh, khi đuổi những ong bướm xung quanh Quốc sư đại nhân đều không chút lưu tình. Vì vậy, bên cạnh Quốc sư đại nhân chỉ còn lại một hai con hồ điệp.

Bất quá, sau khi Tang Nhu ngây ngốc tại phủ Quốc sư ba năm thì Vân quý phi mới xuống tay – điểm này rất kỳ quái.

Thấy nàng thất thần, Quốc sư đại nhân không khỏi lên tiếng hỏi, “Nàng đang nghĩ gì thế?”

Một tay Mộ lâu chủ ôm thắt lưng của ai kia, tay còn lại vòng qua sau cổ của hắn, hơi dùng sức, mái tóc trượt qua lòng bàn tay, cảm nhận cảm giác mát lạnh đó, đáp lời, “Ta đang nghĩ vì sao Tang Nhu ở phủ Quốc sư đã ba năm thì Liễu Vân Sương mới ra tay với nàng ta.”

Quốc sư đại nhân nhíu mày hỏi, “Sao nàng biết chuyện này?” Không đợi Mộ lâu chủ trả lời, hắn lại cong cong khoé môi, nói, “Có phải phu nhân lại ghen hay không?”

Mộ lâu chủ nhăn mày liễu, cái gì gọi là “lại”? Làm như nàng thường xuyên ghen vậy.

Nhìn bộ dạng trêu chọc của Quốc sư đại nhân, Mộ lâu chủ tức giận nói, “Minh Y nói.”

Quốc sư đại nhân đang chú tâm tạo ra dâu tây trên cổ nàng, cười nói, “Phu nhân, nàng không cần giấu diếm. Minh Y tuyệt đối sẽ không tự nói ra.”

Trong lòng Mộ lâu chủ cảm thấy vô cùng buồn cười, thấy nàng ghen thì hắn cảm thấy rất cao hứng sao? “Bích Tiêu hỏi Minh Y, sau đó CHỦ ĐỘNG nói cho ta nghe.” Hai từ “chủ động” được nhấn mạnh, nàng là người vô tội mà.

Dựa vào mối quan hệ mờ ám giữa Quốc sư đại nhân với Vân quý phi và sự ái muội giữa hắn và Tang Nhu, Bích Tiêu rất lo lắng Lâu chủ nhà mình đã nhìn nhầm người. Vì thế, hắn ta liền tìm hiểu về vấn đề này vô cùng kỹ càng. Ngay cả Minh Y cũng bị tra hỏi một lần. Sau khi biết được Quốc sư đại nhân không có làm ra chuyện có lỗi với Lâu chủ thì Bích Tiêu mới an lòng. Vì vậy, hắn ta không chút ngần ngại khi tỏ vẻ sùng bái với Quốc sư đại nhân.

Quốc sư đại nhân đa mưu túc trí, dù đối mặt với mỹ nhân cũng có thể tâm vững như núi, tính kế không chút lưu tình – Bích Tiêu rất rất sùng bái hắn.

Nghĩ kỹ lại thì, Quốc sư đại nhân giả dối như vậy, nếu muốn ăn đậu hũ của mỹ nhân là chuyện vô cùng dễ dàng. Ngay cả Mộ lâu chủ cũng không thoát khỏi mị lực của hắn, không phải sao? Cho nên, điều này có thể chứng minh Quốc sư đại nhân cùng Vân quý phi và hắn với Tang Nhu là trong sạch. Quốc sư đại nhân xem mỹ nhân như mây bay, chỉ có tình ý với Mộ lâu chủ. Vì thế, Bích Tiêu vô cùng yên tâm khi giao Lâu chủ nhà mình cho hắn, đồng thời chấp thuận Quốc sư đại nhân.

Quốc sư đại nhân cũng không cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi mới giải thích nghi hoặc của nàng, “Hẳn là đã nhìn ra ta vô tình với Tang Nhu.” Tang Nhu đúng là có chút khác biệt với nữ khác khác – nàng ta là nữ tử đầu tiên được ở phủ Quốc sư. Đây cũng là nguyên nhân mà Liễu Vân Sương mới chờ đợi và tìm tòi mục đích của hắn mà lâu như vậy mới xuống tay với Tang Nhu.

Mộ lâu chủ nhíu mày, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy vẻ nghi hoặc. Trên dưới phủ Quốc sư đều cảm thấy Tang Nhu rất đặc biệt với Quốc sư đại nhân, vì sao Vân quý phi lại tin Quốc sư đại nhân vô tình với Tang Nhu?

Quốc sư đại nhân nhìn nàng cười nói, “Có lẽ Liễu Vân Sương không biết rằng, đôi khi trực giác của ả rất chuẩn.” Giống như ả cảm thấy Tang Nhu không có tính uy hiếp với ả, cũng giống như ả cảm thấy Mộ lâu chủ sẽ là một mối nguy hiểm với ả.

Tay Mộ lâu chủ bấm một cái trên lưng hắn, thản nhiên nhìn vết tích mờ mờ của vết thương, hừ lạnh hai tiếng, “Đúng là thanh mai trúc mã, thật sự là rất hiểu nhau.”

Quốc sư đại nhân ôm nàng, thấp giọng cười ra tiếng. Quả là không ngờ được, sau khi Mộ lâu chủ mở lòng với hắn thì biến thành thùng dấm chua rồi. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, đáy mắt của Quốc sư đại nhân chất chứa đầy suy nghĩ – xem ra, hắn phải cách những sinh vật giống cái xa hơn nữa mới được. Tuy hắn rất cao hứng khi Mộ lâu chủ để ý đến hắn nhưng hắn cũng không hy vọng nàng không vui vì những điều nhỏ nhặt này.

Kỳ thật, từ rất lâu, Quốc sư đại nhân đã bất tri bất giác thực hiện rồi. Nếu không, hắn cũng sẽ không để Tang Nhu dễ dàng rời khỏi phủ Quốc sư như thế.

Sau khi Tang Nhu vào ở phủ Quốc sư, hắn đã suy tính làm sao để lợi dụng nàng ta một cách triệt để nhất. Đối với Quốc sư đại nhân, dù quân cờ đã bị phế đi thì hắn cũng có thể ép ra giá trị cuối cùng. Giống như Tang Nhu vậy, nuôi dưỡng tại phủ Quốc sư đã ba năm nhưng hắn chưa lợi dụng quân cờ này đã thả nàng ta đi – đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy. Bởi vì hắn không muốn Mộ lâu chủ cảm thấy khó chịu về quân cờ này khi nàng vào ở phủ Quốc sư.

Nhìn thấy sự bất mãn nơi đáy mắt của Mộ lâu chủ, ánh mắt Quốc sư đại nhân càng thêm dịu dàng, “Nếu không hiểu rõ quân cờ thì làm sao có thể đánh cờ thắng được?”

Tuy Quốc sư đại nhân không giải thích gì về việc này nhưng những lời này cũng đã nói lên rằng hắn không có liên quan gì đến Vân quý phi cả.

Kỳ thật, trong lòng Mộ lâu chủ cũng biết rõ là Quốc sư đại nhân đang nói thật. Sự hiểu biết của Quốc sư đại nhân với Vân quý phi giống như hắn hiểu Mặc Thiên hay Mặc Diễm mà thôi. Bất quá, bởi vì Vân quý phi là nữ nhân, đồng thời còn là mỹ nhân và điều trọng yếu nhất là một mỹ nhân thương nhớ Quốc sư đại nhân nên khi nhắc đến ả thì trong lòng Mộ lâu chủ cảm thấy có chút không thoải mái.

Chỉ là, Mộ lâu chủ không phải là người càn quấy nên nàng chỉ tỏ vẻ rằng mình rất bất mãn rồi thôi. Tay nàng chọt chọt vào vết mờ trên thắt lưng của hắn, nói, “Chàng tốn nhiều dược liệu của Bản lâu chủ như vậy, nhớ phải trả tiền cho ta.”

Quốc sư đại nhân bất đắc dĩ cười nói, “Phu nhân, chẳng lẽ nàng không cảm thấy đây là trách nhiệm của nàng sao?”

Mộ lâu chủ hừ lạnh nói, “Nếu không phải định lực của chàng quá kém thì làm sao vết thương có thể vỡ ra được?” Nếu không phải vết thương bị vỡ ra thì nàng cũng không cần dùng dược tốt như vậy cho hắn. Bây giờ, ai kia còn trơ trẽn nói rằng đây là trách nhiệm của nàng?

Kỳ thật, chuyện này chỉ có thể trách Quốc sư đại nhân định lực kém mà thôi. Mộ lâu chủ đã ra lệnh không cho hắn chạm vào nàng trước khi vết thương lành lại. Tuy Quốc sư đại nhân đã nhịn được vài ngày nhưng sau đó thì hắn đã không nhịn được nữa. Vì thế, ai kia dám mạnh miệng bảo rằng thương thế của bản thân đã tốt lắm rồi. Sau đó, kéo Mộ lâu chủ lên giường, chuẩn bị ăn nàng sạch sẽ. Dĩ nhiên là Mộ lâu chủ biết hắn vẫn chưa thích hợp để vận động kịch liệt nên không thuận theo hắn. Kết quả là sau khi hai người giằng co một hồi lâu thì vết thương của Quốc sư đại nhân bị vỡ ra. Thế là, quá trình dưỡng thương phải bắt đầu lại từ đầu~

“Nghe nói, hình như Mộ lâu chủ đứng về phía Thái tử điện hạ. Thái độ của Quốc sư đại nhân với Mộ lâu chủ rất đáng để suy ngẫm.”

Kết quả của những lời của mọi người chỉ có một – Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ bằng mặt không bằng lòng.

Sau khi hai người đã về đến viện của Mộ lâu chủ, cảnh tượng đã đổi thay.

Quốc sư đại nhân ôm Mộ lâu chủ, chôn đầu ở trong gáy của nàng, “Phu nhân, nàng có nhớ ta hay không?”

Mộ lâu chủ nghiêng đầu, tức giận đáp, “Chỉ là nửa ngày không gặp nhau mà thôi.”

Tay Quốc sư đại nhân nâng cằm của nàng, nhìn nàng rồi nhíu mày, “Chỉ là nửa ngày không gặp nhau thôi? Chẳng lẽ phu nhân không có cảm giác khi xa cách với vi phu thì giống như ba thu sao?”

Mộ lâu chủ hất bàn tay của ai kia ra, không để ý đến câu một ngày xa cách như ba thu, nhíu mày nói, “Không phải chàng nói về Địa Ngục nhai sao?”

Quốc sư đại nhân cũng không ép nàng, nghe xong lời của nàng, hơi hơi nhíu mày nói, “Về Địa Ngục nhai là Nhai chủ Địa Ngục nhai. Nhưng mà, việc đó có liên quan gì đến Bổn toạ sao?”

Mộ lâu chủ cư nhiên gật đầu phụ hoạ, “Đúng là không có liên quan gì cả.”

Sau đó, thân thủ đột nhiên ôm lấy cổ của Quốc sư đại nhân, hôn lên đôi môi của hắn, thấp giọng nói, “Quốc sư đại nhân, Bản lâu chủ đột nhiên phát hiện đúng là ta có chút nhớ chàng.”

Dĩ nhiên, Quốc sư đại nhân đã phát hiện trên mặt của Mộ lâu chủ viết rõ rành rành hai chữ – âm mưu. Bất quá, hắn vẫn không cự tuyệt sự chủ động của Mộ lâu chủ.

Sau một nụ hôn nóng bỏng, khoé miệng Mộ lâu chủ cong cong, “Quốc sư đại nhân, Chu tước đường chủ là một nữ nhân, làm việc đôi lúc rất bất tiện. Hay là, chàng điều Thanh Long đi giúp nàng ấy? “

Quốc sư đại nhân câu môi cười, thì ra là việc này. Xem ra, Thanh Long đã đắc tội Mộ lâu chủ rồi. Giữa Mộ lâu chủ và Thanh Long – dĩ nhiên Quốc sư đại nhân sẽ giúp Mộ lâu chủ.

Nhưng mà, đáp ứng thỉnh cầu của Mộ lâu chủ quá mức nhanh chóng sẽ mất rất nhiều phúc lợi.

Vì thế, Quốc sư đại nhân ra vẻ thở dài, “Phu nhân, nàng cũng biết Thanh Long và Chu Tước bất hoà với nhau. Nếu Bổn toạ để bọn họ ở chung một chỗ, vạn nhất bọn họ đấu đến một mất một còn thì Địa Ngục nhai sẽ bị tổn thất to lớn lắm.”

Khoé miệng của Mộ lâu chủ cong lên, nụ cười xinh đẹp tựa như hoa anh túc, lời nói lại tràn đầy uy hiếp, “Quốc sư đại nhân, chàng đã nhận hối lộ của Bản lâu chủ lại không chịu làm việc, có biết sẽ có hậu quả gì không?”

Quốc sư đại nhân lười biếng hỏi, “Hậu quả gì?”

Mộ lâu chủ cười càng thêm ôn nhu, “Chúng ta phân giường ngủ thì như thế nào?”

Quốc sư đại nhân lập tức xin hàng, “Vẫn là không cần. Ta sẽ lập tức điều Thanh Long đi giúp Chu Tước.”

Cứ như vậy, Quốc sư đại nhân vì tính phúc của bản thân mà đem Thanh Long đi bán.

Mộ lâu chủ vừa lòng, lúc này mới hỏi, “Sao chàng đột nhiên đổi thân phận thế?”

Quốc sư đại nhân cười nói, “Để Mặc Diễm biết tường tận hành tung của ta có phải là càng khiến hắn ta có thể yên tâm hành động không?”

Vả lại, tuy Nhai chủ Địa Ngục nhai có thể quấn quít lấy Mộ lâu chủ nhưng cũng không phải là danh chính ngôn thuận, cũng không thể càn quấy quá mức. Nếu không thì sẽ tổn hại đến thanh danh của Mộ lâu chủ. Tuy rằng Quốc sư đại nhân là phu quân danh chính ngôn thuận của Mộ lâu chủ nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài mặt là hắn rất để ý đến Mộ lâu chủ. Hư hư thực thực, mờ mờ ảo ảo thì mới khiến người ta không tài nào đoán ra được.

Dù là thân phận nào thì cũng không thể khiến hắn thoả mãn được. Vì vậy, hắn chỉ có thể luân phiên thay đổi thân phận để đến đây.

Mộ lâu chủ gật gật đầu, khó trách hắn rêu rao như vậy. Bất quá, Mặc Diễm vừa đa nghi vừa cẩn thận, Quốc sư đại nhân càng như vậy thì hắn ta càng không dám hành động đi?

Nghĩ vậy, Mộ lâu chủ không khỏi hoài nghi nhìn về phía Quốc sư đại nhân. Quốc sư đại nhân bất đắc dĩ cười. Quả nhiên, việc gì cũng không qua được mắt của Mộ lâu chủ mà. “Ta thật sự để Mặc Diễm hành động mà.” Dẫu sao, Mặc Lạc quốc đã yên bình lâu lắm rồi. Đây là thời điểm hắn cần phải đập tan sự bình yên này.

Đây cũng là nguyên nhân mà hắn châm ngòi cuộc chiến giữa Mặc Diễm và Vân quý phi. Hắn không quan tâm đến quá trình, chỉ cần kết quả có thể đập tan sự yên bình mà không ảnh hưởng đến toàn cục là tốt rồi.

Nhưng một tháng đã trôi qua, Mặc Diễm vẫn chậm chạp không hành động, hắn cũng không hành động mà Vân quý phi vì địa vị của bản thân, vội vã chữa bệnh cho Mặc Thiên nên tạm thời không rảnh để đi đối nghịch với hắn. Vì thế, Quốc sư đại nhân cực kỳ ung dung ly khai Kinh thành mà Kinh thành vẫn yên bình như cũ.

Đối với tình huống như vậy, Quốc sư đại nhân cũng đã đoán được. Hắn còn biết khi Mặc Diễm hành động, không cần hắn ra tay thì Vân quý phi có thù tất báo sẽ mượn cơ hội này để phế truất Thái tử. Nếu hai người đã giao phong, triều đình nhất định sẽ dậy sóng. Đến lúc đó, Quốc sư đại nhân chỉ cần đứng xa xa quan sát, đợi hai người họ lưỡng bại câu thương là được rồi.

Bất quá, Quốc sư đại nhân định lực kinh người sau khi lén lén lút lút ở chung với nhau tại viện của Mộ lâu chủ thì bắt đầu mất kiên nhẫn. Quốc sư đại nhân vì muốn quang minh chính đại cùng Mộ lâu chủ chàng chàng thiếp thiếp mà đã thay đổi kế hoạch.

Vì thế, hắn đột nhiên thay đổi chủ ý. Nếu Mặc Diễm và Vân quý phi đã chậm chạp không muốn hành động thì đừng trách hắn ra tay trước.

Lưu quang nơi đáy mắt của Quốc sư đại nhân lưu chuyển, nguy hiểm tột cùng lại hết sức mê hoặc, hệt như bông hoa ăn thịt người, khiến người khác không thể nào thoát khỏi được sự cám dỗ chí mạng của hắn.

Tin tức Quốc sư đại nhân đến Hướng Liên Thiên các rất nhanh đã truyền khắp mọi ngóc ngách của Hướng Liên Thiên các. Mọi người quan tâm Phá Thiên đao phổ cũng không quên nghị luận về quan hệ giữa Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ.

Ngoại trừ những lời nghị luận này, Tô Hân còn nghe được Mộ lâu chủ và Quốc sư đại nhân đang bất hoà với nhau, còn biết được lúc trước là Mộ lâu chủ bị ép phải gả cho Quốc sư đại nhân. Nàng ta còn nghe nói, trước khi Mộ lâu chủ xuất giá, binh lính bên ngoài Lạc Tiên lâu cũng không phải vì bảo hộ Mộ lâu chủ mà là vì phòng ngừa Mộ lâu chủ đào hôn.

Vì thế, Tô Hân luôn cảm thấy tiếc nuối vì sư huynh của mình đã bỏ lỡ Mộ lâu chủ lập tức bắt đầu cổ vũ sư huynh theo đuổi Mộ lâu chủ. Nếu thành công, không chỉ Mộ lâu chủ có thể thoát khỏi ma trảo của Quốc sư đại nhân mà sư huynh cũng có thể được hạnh phúc, đây chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.