Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê – Chương 63 Vị hôn thê? – Botruyen
  •  Avatar
  • 28 lượt xem
  • 3 năm trước

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê - Chương 63 Vị hôn thê?

Mọi người cứ bình tĩnh, chuyện này sẽ được tiết lộ sau~ Đừng giận anh nhé. Anh sạch từ trong ra ngoài luôn:)) À, tỷ ấy cũng thế =))

Mộ lâu chủ nhìn hắn một cái, đột nhiên nhào vào lòng hắn, bả vai run run, rất nể tình mà không cười ra tiếng. Hiếm lắm mới thấy được Quốc sư đại nhân bị oan uổng như thế. Biểu tình nghẹn khuất của hắn khiến nàng rất muốn bật cười thành tiếng.

Được mỹ nhân chủ động yêu thương, rốt cuộc Quốc sư đại nhân cũng cảm thấy cân bằng lại. Hắn rũ mắt nhìn người trong ngực, khoé miệng cong lên, đáy mắt mang theo sự dịu dàng khó cưỡng.

Kỳ thật, cho đến bây giờ, hắn không phải là người để ý đến ánh nhìn của người khác. Nếu không, Quốc sư đại nhân cũng sẽ không được “ca tụng” là gian thần, Nhai chủ Địa Ngục nhai có danh xưng là “Diêm Vương”.

Bất quá, nếu có thể khiến cho phu nhân nhà mình cười lại còn chủ động yêu thương thì hắn bị uỷ khuất một chút cũng không sao.

Mộ lâu chủ từ từ ngừng cười, nhẹ nhàng cọ hai má trước ngực của ai kia, ý cười vương nơi đáy mắt, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo của hắn, thấp giọng nỉ non, “Dịch…” Gọi một tiếng rồi lại không biết nên nói gì.

Trên đời này, có mấy ai có thể khiến cho Quốc sư đại nhân cam tâm tình nguyện lấy bản thân ra làm trò đùa để chọc cười người đó? Tâm ý của hắn, sao nàng lại không cảm nhận được chứ? Nhưng nếu nàng nói lời cảm tạ thì lại quá mức khách khí rồi.

Vì vậy, Mộ lâu chủ ngẩng đầu, nhích lại gần Quốc sư đại nhân, muốn hôn hắn nhưng lại phát hiện hai người lại bị ngăn cách bởi một cái khăn che mặt. Sau khi nàng suy nghĩ cẩn thận thì cảm thấy ở đây không thích hợp lắm, đành phải từ bỏ.

Nhưng mà, Quốc sư đại nhân âm hiểm lại là thê nô thì sẽ chịu bỏ qua cơ hội để chiếm tiện nghi của Mộ lâu chủ sao? Dĩ nhiên là không rồi. Mộ lâu chủ rất hiếm khi chủ động thân thiết với hắn, mặc kệ là có chướng ngại vật gì, hắn đều phải dọn dẹp sạch sẽ.

Vì vậy, Mộ lâu chủ chỉ cảm thấy bên tai có một cơn gió thoảng qua, khăn che mặt đã cuốn theo chiều gió. Nàng còn chưa lên tiếng, Quốc sư đại nhân đã bịt kín đôi môi đỏ mọng của nàng.

Đôi môi của Quốc sư đại nhân rất đẹp nhưng lại mang đến cảm giác lạnh nhạt. Khi hắn là Nhai chủ Địa Ngục nhai, đôi môi mang theo vẻ tà tứ xen lẫn lạnh lùng. Khi hắn là Quốc sư đại nhân, nụ cười ôn hoà lại mang theo hờ hững. Chỉ là, những người nhìn thấy nụ cười của hắn, bình thường đều bị sự tà tứ hấp dẫn, bị sự ôn hoà che mắt nên không nhìn thấy rõ sự lạnh nhạt của hắn.

Còn một chuyện mà chỉ Mộ lâu chủ luôn bị Quốc sư đại nhân chiếm tiện nghi mới biết – môi của ai kia rất mềm. Mỗi khi hắn hôn nàng, nàng đều cảm nhận được sự ôn nhu, mị hoặc chúng sinh của hắn.

Đây cũng là bằng chứng cho việc Quốc sư đại nhân chính là yêu nghiệt.

Mộ lâu chủ hơi hơi nghiêng đầu, tránh thoát sự công kích của hắn, than thở, “Chàng không sợ bị người khác phát hiện sao?”

Quốc sư đại nhân lơ đễnh đáp lời, “Nếu ai chán sống thì giết người đó là được rồi.” Quả không hổ danh là Nhai chủ Địa Ngục nhai của tà đạo.

Vừa dứt lời, Quốc sư đại nhân kéo hai tay của nàng vòng qua cổ hắn, lại cúi người xuống cắn đôi môi mê người kia. Cho đến khi hai tay của Mộ lâu chủ chậm rãi đặt trên gáy của hắn, thân thể của hai người dính chặt không một chút kẽ hở thì hắn mới công thành đoạt đất, vô vàn triền miên.

Trong ánh nắng của một buổi sáng đẹp trời, hai người lưu luyến lại gắn bó không rời, đẹp tựa tranh vẽ.

Đột nhiên, có một tiếng ho khan truyền đến, phá huỷ không khí ấm áp này. Sau khi hai người tách ra, hơi thở của Mộ lâu chủ vẫn còn gấp gáp, quay đầu nhìn về người đang đứng ở đó, nhíu mày nói, “Yến Kinh Thiên, xem ra là ngươi đã nghỉ ngơi đủ rồi.”

Nghe vậy, Kinh Thiên tiểu tặc cười gượng đáp lời, “Chưa đủ, chưa đủ mà Lâu chủ. Thương thế của thuộc hạ vẫn còn chưa tốt lên!” Ai… Số của gã đúng là số khổ mà. Đúng là gã rất thích trộm đồ nhưng tình cảnh hiện tại đã khiến gã hiểu ra một chuyện – thì ra trộm cũng là một chuyện thống khổ. Vì sao ư? Nếu gã muốn nghỉ ngơi một chút thì phải bị thương. Còn có đạo tặc nào bi thảm hơn gã không?
Tình di còn nói, “Dịch nhi là phu quân của cục cưng trong bụng Tình di. Cho nên, Tình di cũng là mẫu thân của Dịch nhi.”

Tình di hoàn toàn không khiến bản thân cảm thấy hắn là người ăn nhờ ở đậu. Tình di khiến hắn cảm thấy như bản thân là người một nhà với người.

Thực đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, cả nhà đều bị giết. Ngay cả cục cưng của nàng cũng không thoát được.

Nhìn thấy lệ khí chợt loé rồi biến mất nơi đáy mắt của Quốc sư đại nhân, Mộ lâu chủ ôm chặt lấy hắn, cũng không hỏi mẫu thân của nàng ấy là ai, chỉ nói sang chuyện khác, “Chuyện của Vân Y các là thế nào?”

Quốc sư đại nhân lập tức trở về trạng thái bình thường, hôn mái tóc của nàng, nhẹ giọng nỉ non, “Ly nhi, có nàng thật tốt.”

Tay của Mộ lâu chủ kéo kéo một vài sợi tóc của hắn, “Đừng hòng nói sang chuyện khác. Rốt cuộc là chuyện của Vân Y các là thế nào?” Kỳ thật, nàng đã sớm phát hiện ra sự liên kết giữa Vân Y, Liễu Vân Sương và Văn Nhân Dịch. Nàng cũng không phải là bồ tát mà có thể xem như không có gì được.

*Sự liên kết giữa mấy cái tên này chính là: Liễu Vân Sương là tên của tiểu tam mà Vân Y chính là sự kết hợp giữa tên của tiểu tam và sự nhớ nhung. Vả lại, viện của anh ấy chính là Vân Y các.

Quốc sư đại nhân ôm nàng, thấp giọng cười thành tiếng, “Phu nhân, điều này thì nàng không cần ghen. Sở dĩ gọi là Vân Y các là vì đây là tên thời khuê nữ của nương ta mà thôi.”

Mộ lâu chủ liếc nhìn ai kia đang vô cùng đắc ý, thân thủ liền cởi y phục của hắn. Nàng như vậy khiến Quốc sư đại nhân thụ sủng nhược kinh. Sao Mộ lâu chủ đột nhiên chủ động thân mật vậy?

Chỉ là, Quốc sư đại nhân đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Sau khi Mộ lâu chủ cởi y phục của hắn, thập phần hờ hững phun ra hai chữ, “Thay dược.”

Chỉ cần biết được tên của nương hắn, với thế lực của Lạc Tiên lâu, muốn tra ra thân phận của Quốc sư đại nhân rất dễ dàng. Nhưng mà, nàng không muốn làm vậy. Chỉ dựa vào vài câu nói của Quốc sư đại nhân, nàng có thể đoán được rằng thân phận của hắn rất phức tạp. Lần này nàng không muốn tra ra thân phận của Quốc sư đại nhân không phải vì sợ phiền toái, mà vì nàng không muốn dùng phương thức như vậy để tìm hiểu hắn.

Nàng có thể nhìn ra được, Quốc sư đại nhân đang do dự. Hắn tin nàng nhưng lại phân vân không biết có nên nói cho nàng việc này không. Cho nên, hắn không giấu diếm nàng nhưng cũng không nói quá nhiều về quá khứ.

Mộ lâu chủ vừa dứt lời thì chuẩn bị đứng dậy đi lấy băng vải, Quốc sư đại nhân lại dùng một tay ôm chặt lấy nàng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, thanh âm của ai kia hết sức dụ hoặc, “Dù sao y phục cũng đã cởi gần hết. Hay là, chúng ta cởi hết luôn đi, phu nhân?”

Vừa nói xong thì ngón tay linh hoạt đã chuẩn bị cởi thắt lưng của Mộ lâu chủ. Ý tứ rõ ràng là không chỉ hắn cởi hết mà còn nàng nữa.

Mộ lâu chủ bắt lấy tay hắn, bất đắc dĩ nói, “Chàng có thể thành thật một chút hay không? Trước khi vết thương tốt lên thì không cho phép chàng chạm vào ta.”

Quốc sư đại nhân thở dài, nằm yên không nhúc nhích. Nếu hắn động đậy thì chẳng phải là sẽ khiến cho vết thương vỡ ra sao? Thế thì đợi vết thương tốt lên còn phải lâu hơn nữa.

Quốc sư đại nhân nhìn chăm chú từng động tác của Mộ lâu chủ. Sau khi Mộ lâu chủ thay dược xong, chuẩn bị mặc lại y phục cho hắn thì Quốc sư đại nhân đột nhiên dùng một tay kéo nàng vào lòng, gác cằm trên đỉnh đầu của nàng, thấp giọng nói, “Không phải ta không muốn nói cho nàng. Chỉ là, sự việc quá mức phức tạp, không phải nói vài ba câu là có thể rõ ràng. Hơn nữa, đã có rất nhiều người chết. Đến tận bây giờ, ta vẫn chưa biết hung thủ là ai. Ta chỉ cảm thấy, người nọ rất hận ta. Chỉ cần là người hay vật mà ta để ý, người nọ sẽ phá huỷ. Những người khác ta có thể không để ý đến, nhưng nàng không thể bị thương.”

Nhưng mà, người nọ lại làm hại những người hắn không để ý đến, khiến cho hắn không thể nào đoán được dụng ý của người nọ. Hắn chỉ có thể lần theo dấu vết còn sót lại để tìm ra hung thủ. Hắn thật sự không nghĩ ra được là ai hận hắn đến thế. Phụ mẫu của hắn cũng không có kẻ thù hận họ đến căm thù đến tận xương tuỷ như vậy. Vì sao hắn lại suy đoán rằng người nọ căm thù phụ mẫu của hắn đến tận xương tuỷ ư? Bởi vì sau khi phụ mẫu của hắn chết, người nọ vẫn còn muốn trả thù hắn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.