Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê – Chương 62 Nhai chủ Địa Ngục nhai biến thái – Botruyen
  •  Avatar
  • 22 lượt xem
  • 3 năm trước

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê - Chương 62 Nhai chủ Địa Ngục nhai biến thái

Chao ôi, chap này dài quá Q-Q Với lại, tên chap có vẻ tình thú thôi chứ chẳng có gì đâu:)

Mộ lâu chủ bắt được tinh quang chợt loé nơi đáy mắt của Quốc sư đại nhân, lập tức cảnh cáo ai kia, “Nhân tình thì để nói sau đi. Chàng đừng cố ý tạo ra phiền toái cho người ta để trả phần nhân tình này.”

Kỳ thật, nàng cũng không rảnh mà cả ngày đều suy nghĩ làm sao để trả phần ân tình này. Đời này, nàng chỉ muốn tuỳ tâm sở dục mà sống, không nghĩ gánh nhiều thứ trên vai. Nếu nàng có cơ hội để trả phần ân tình này, dĩ nhiên nàng sẽ làm. Dẫu sao, nàng cũng không thích thiếu ai cái gì cả.

“Phu nhân, phu quân nhà nàng là người không phúc hậu như vậy sao?” Quốc sư đại nhân tuyệt đối sẽ không thừa nhận là bản thân hắn đã nghĩ tới biện pháp như vậy.

Mộ lâu chủ hờ hững mở miệng, “Quốc sư đại nhân phải biết rằng, trên đời này tuyệt đối không có ai không phúc hậu bằng chàng.”

Nghe nàng nói vậy, Quốc sư đại nhân nhíu mày, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lưng của nàng, cảm giác được người trong lòng run rẩy một chút, Quốc sư đại nhân mới cực kỳ xấu xa mỉm cười mới đáp lời, “Bổn toạ nghĩ rằng Mộ lâu chủ hơn hẳn ta.”

“Thật không?” Mộ lâu chủ ý vị thâm trường nhìn hắn, ôn nhu cười nói, “Quốc sư đại nhân, đột nhiên Bản lâu chủ cảm thấy khuôn mặt của chàng rất không vừa mắt…” Nụ cười vô cùng sáng lạn, khiến người khác như đui như mù.

Quốc sư đại nhân vội vàng bắt lấy cổ tay của nàng, bất đắc dĩ đáp lời, “Phu nhân, nàng không thể thủ hạ lưu tình được sao?” Vì sao lần nào cũng muốn huỷ dung hắn? Mặt của hắn hình như không đắc tội với nàng mà?

Sau khi nói xong, Quốc sư đại nhân còn tỉ mỉ đánh giá nàng, bây giờ Mộ lâu chủ không mặc y phục, vậy độc dược là từ đâu ra?

Mộ lâu chủ rất dễ tính gật đầu nói, “Tốt!” Sau đó, bàn chân ngọc ngà duỗi ra, cọ cọ vào bắp chân của Quốc sư đại nhân. Thái dương của Quốc sư đại nhân giật giật, giả chết nằm trên người của Mộ lâu chủ.

Đúng là nàng đã thủ hạ lưu tình nhưng cước lại không lưu tình.

Mộ lâu chủ buồn cười đẩy đẩy hắn, “Đừng giả chết nữa.”

Thanh âm rầu rĩ của Quốc sư đại nhân truyền ra từ ngực nàng, “Ta thật sự sắp chết rồi. Phu nhân, ta là người bị thương.”

Hơi thở nóng bỏng kề cận trước ngực nàng, Mộ lâu chủ không khỏi hơi nhíu mi, thật đúng là muốn chết mà.

Nhưng mà, Mộ lâu chủ đột nhiên nghĩ tới một việc, Quốc sư đại nhân ăn nàng sạch sẽ chẳng phải tương đương với việc nàng cũng đã ăn Quốc sư đại nhân sạch sẽ sao?

Đồng dạng như thế, Quốc sư đại nhân chiếm tiện nghi của nàng cũng có thể nói là nàng chiếm tiện nghi của Quốc sư đại nhân mà? Sau khi tư tưởng đã được đả thông, đối với ai kia đang chiếm tiện nghi của nàng, Mộ lâu chủ liền cảm thấy thực bình tĩnh, cũng lười đẩy hắn ra, chỉ hừ một tiếng, “Không chết được. Nhiều nhất chỉ bị chuột rút.” Vả lại, chỉ chuột rút một chút mà thôi. Dược là do nàng hạ, chẳng lẽ nàng còn không rõ sao?

Bị nàng vạch trần, Quốc sư đại nhân cũng không xấu hổ, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi, “Nếu không, ta đưa vài mỹ nữ cho Ngọc công tử?”

Đề tài đột nhiên chuyển hướng đến Ngọc công tử, Mộ lâu chủ vẫn rất bình tĩnh, cẩn thận tránh vết thương của hắn, ôm chặt thắt lưng của ai kia, hừ lạnh, “Chàng cho rằng ai cũng háo sắc như chàng sao?”

Đối với hành động thân mật bất ngờ của Mộ lâu chủ, Quốc sư đại nhân vô cùng thích ý, đáy mắt ôn nhu mang ý cười, câu môi nói, “Chẳng lẽ phu nhân không biết, vi phu chỉ háo sắc với mỗi nàng sao?”

Mộ lâu chủ không để ý đến hắn. Nếu hắn dám háo sắc với người khác thì vĩnh viễn cũng không đến với nàng được. Về điểm này, trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng.

Thấy Mộ lâu chủ không để ý đến hắn, Quốc sư đại nhân cũng không giận, nghĩ ngợi trong chốc lát rồi nói, “Vậy, đưa y vài rương bạc?”

Trong mắt Quốc sư đại nhân, lúc trước Ngọc công tử chỉ nhấc tay chi lao mà thôi. Kỳ thật, y ra tay hay không cũng không có gì khác biệt. Bởi vì Mộ lâu chủ hoàn toàn có thể tự mình giải quyết vấn đề. Vì vậy, đối với cái gọi là nợ một ân tình cũng không hẳn là như vậy. Chỉ cần tỏ vẻ biết ơn một chút là được. Hoặc không cần làm gì cả.

Nhưng ai bảo Ngọc công tử giúp Mộ lâu chủ làm chi? Mà Mộ lâu chủ lại là phu nhân của hắn.

Phu thê là một thể. Nếu Mộ lâu chủ đã nợ ân tình của người khác, cho dù là tình địch thì hắn cũng phải tỏ ra rộng lượng để cảm tạ.

Quốc sư đại nhân đã đặt chuyện này trong lòng, cho nên mới trịnh trọng trưng cầu ý kiến của Mộ lâu chủ. Nhưng Quốc sư đại nhân lòng dạ hẹp hòi vẫn rất không thích Ngọc công tử. Vì thế, đề nghị này chắc chắn là có trá.

Lần này, Mộ lâu chủ cảm thấy thực hứng thú, hai mắt lấp lánh nhìn hắn, “Chàng vẫn nên tặng cho ta đi!”

Bản tính mê tiền của Mộ lâu chủ lại xuất hiện, Quốc sư đại nhân ôm nàng bật cười thành tiếng. Hắn đã sớm biết Mộ lâu chủ là người hám lợi, mà cái lợi kia thường là vàng bạc. Mộ lâu chủ đúng là biết cách làm giàu mà.

Mộ lâu chủ mím môi, nàng chỉ nói một câu, có cần phải cười đến mức cả người run rẩy không?

Thấy nàng có xu hướng sẽ nổi bão, Quốc sư đại nhân vội vàng vuốt tóc của nàng để trấn an, giọng nói đượm ý cười, “Chìa khoá của khố phòng phủ Quốc sư ở trong tay Minh Y, bảo y đưa cho nàng là được. Còn chìa khóa của khố phòng Địa Ngục nhai ở trong tay Minh Nguyệt. Đợi khi nào nàng ấy trở lại, ta sẽ bảo nàng ấy đưa cho nàng.”

Minh Nguyệt? “Là hữu sứ của Địa Ngục nhai sao?”

“Ân.”

Mộ lâu chủ chỉ cần nghĩ đến bạc sáng chói thì tâm tình tốt vô cùng, khoé môi cong cong, còn thưởng cho Quốc sư đại nhân một cái hôn. Quốc sư đại nhân dở khóc dở cười, Mộ lâu chủ nhìn thấy hắn cũng không cao hứng đến thế. Thì ra hắn còn kém cả bạc, vậy mà hắn còn nghĩ bản thân đã khiến nàng cao hứng.

Mộ lâu chủ cũng không định chuyển toàn bộ khố phòng của Quốc sư đại nhân – vô công bất thụ lộc. Thật ra nàng rất muốn nói cho hắn biết, tự nàng đoạt đồ trong tay Quốc sư đại nhân thì sẽ vui hơn nhiều là được Quốc sư đại nhân trực tiếp đưa cho nàng.

*Vô công bất thụ lộc: Không làm việc thì không nên nhận tiền.

Nguyên tắc của Mộ lâu chủ chính là, không nhận bạc của người khác mà không có lý do. Nàng thích “lừa bạc” của những người vô tội hơn, bởi vì bạc đó là do nàng tự mình kiếm được, hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý.

Nhất là đồ của Quốc sư đại nhân – nàng đoạt được sẽ có cảm giác thành tựu.

Đương nhiên, lúc này Quốc sư đại nhân không biết Mộ lâu chủ đang nghĩ gì. Hắn chợt nhớ tới ban nãy Mộ lâu chủ ngăn cản hắn giết Dạ Trạch, Quốc sư đại nhân không khỏi hỏi, “Nàng muốn Phá Thiên đao phổ?” Nàng chậm chạp không ra tay với Dạ Trạch, thậm chí còn cứu Dạ Trạch mấy lần, hắn nghĩ mãi cũng chỉ cảm thấy lý do này là hợp lý nhất.
Sau khi mọi người tản ra, khi Mộ lâu chủ chuẩn bị rời đi, Nhai chủ Địa Ngục nhai đột nhiên mở miệng, “Mộ lâu chủ, tiết trời hôm nay rất tuyệt, chúng ta đi du hồ được không?”

Về phần Thương Ngao không cho tự tiện rời khỏi Hướng Liên Thiên các, ai thèm nghe hắn ta chứ!

Lời nói của Võ lâm Minh chủ tất nhiên là hữu dụng với người khác. Nhưng đối với Nhai chủ Địa Ngục nhai của chúng ta thì đúng là nhẹ tựa lông hồng, không chút đáng kể.

Mộ lâu chủ rũ mắt như có điều suy nghĩ, hờ hững nói, “Bản lâu chủ không thân thiết với Nhai chủ.”

Nhai chủ Địa Ngục nhai lại gần nàng, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, “Ở chung với nhau mãi thì cũng quen thuộc.”

Mộ lâu chủ giương mắt nhìn hắn, thốt ra những lời kinh người, “Nhai chủ, chính và tà bất lưỡng lập. Vả lại, Bản lâu chủ đã thành thân.”

Những người còn chưa rời đi lập tức bị chấn động không nhỏ, sự việc này không phải như mọi người đang nghĩ chứ? Nhai chủ Địa Ngục nhai thực sự xem trọng Mộ lâu chủ? Đúng là khẩu vị nặng mà.

Thanh Long và Bích Tiêu câm nín nhìn trời, chủ tử của họ đúng là tuyệt phối mà. Giả vờ thật giống!

Nhai chủ Địa Ngục nhai nhíu mày, hừ lạnh, “Văn Nhân Dịch có điểm gì tốt. Bị phế đi võ công, chỉ là tên thư sinh tay trói gà không chặt. Dung mạo cũng bị huỷ, xấu xí tựa ác quỷ, gian nịnh âm hiểm, ai đi theo hắn thì quả thật là cực hình.”

Nghe vậy, Thanh Long thiếu chút nữa là ngã sấp xuống đất. Chủ thượng, người thật là ngoan độc! Vì lấy lại thanh danh cho Mộ lâu chủ, người hoàn toàn không ngại lấy bản thân ra bỡn cợt.

Mộ lâu chủ cười nhẹ, “Phu quân nhà ta tốt lắm. Không phiền Nhai chủ nhọc lòng lo lắng.” Nếu lắng nghe cẩn thận, có thể được tiếng nghiến răng nghiến lợi của nàng.

Nhưng Quốc sư đại nhân một chút cũng không thèm để ý đến việc Mộ lâu chủ muốn cắn hắn hai cái, chỉ khiêu khích nhìn Ngọc công tử một cái. Có nghe thấy không? Phu nhân nhà hắn cảm thấy hắn rất tốt đó nha!

Quả không hổ danh là Quốc sư đại nhân, mặc dù không thể danh chính ngôn thuận xuất hiện như vẫn có thể đả kích tình địch.

Mộ lâu chủ nhìn thấy động tác nhỏ của Quốc sư đại nhân, trong lòng cảm thấy dở khóc dở cười. Thì ra Quốc sư đại nhân cũng thật là ngây thơ!

Vì thế, mọi người liền nghe thấy Nhai chủ Địa Ngục nhai tiếp tục truy vấn, “Nàng chỉ yêu mình hắn?” Mộ lâu chủ luôn luôn hoà nhã với mọi người đột nhiên bỏ chạy.

Quốc sư đại nhân vội vàng đuổi theo, Thanh Long phe phẩy chiết phiến nhẹ nhàng cười, chậm rì rì nói, “Mọi người thấy rồi đó. Nhai chủ nhà chúng ta coi trọng Mộ lâu chủ. Sau này ai dám nói Mộ lâu chủ cấu kết với Địa Ngục nhai, khiến cho Mộ lâu chủ né tránh Nhai chủ, Bản đường chủ sẽ là người đầu tiên ra mặt.”

Vì vậy, Mộ lâu chủ và Nhai chủ Địa Ngục nhai hoa hoa lệ lệ rời khỏi trước ánh mắt của rất nhiều người.

Đi được nửa đường, Mộ lâu chủ đột nhiên giữ chặt Quốc sư đại nhân, ra hiệu cho hắn im lặng.

Sau đó, liền nghe thấy có âm thanh loáng thoáng truyền đến, nội dung có liên quan đến Quốc sư đại nhân.

Hai nha hoàn đang đi về phía này, một người nói, “Đã sớm nghe nói Nhai chủ Địa Ngục nhai rất đáng sợ nhưng lại không thể tin rằng hắn không có nhân tính đến vậy.”

Nha hoàn còn lại không khỏi tò mò, gặng hỏi, “Làm sao vậy?”

Nha hoàn lúc nãy nói chuyện lập tức nhìn xung quanh, Mộ lâu chủ cũng muốn nghe thử vì sao Quốc sư đại nhân lại bị nói là không có nhân tính nên vội vàng kéo Quốc sư đại nhân trốn đằng sau sơn giả, trước khi nha hoàn đó nhìn thấy nàng.

Chỉ nghe nha hoàn đó thần thần bí bí nói, “Ta nói cho ngươi nhưng ngươi đừng nói lung tung cho người khác nghe. Tối hôm qua, Nhai chủ Địa Ngục nhai hình như thị tẩm cô nương nhà ai.”

“Vậy thì cũng đâu có gì kỳ quái? Dựa vào thân phận của Nhai chủ Địa Ngục nhai, khẳng định là thê thiếp thành đàn.”

Tiếng bước chân đã ngừng lại. Xem ra, hai người họ nói hăng say quá nên quên đi tiếp rồi.

“Ngươi đừng ngắt lời của ta. Thị tẩm cô nương nhà nào dĩ nhiên là không có gì kỳ quái. Nhưng sáng hôm nay ta đi dọn dẹp phòng, sàng đan đều dính đầy máu. Không biết vị cô nương kia đã bị tra tấn như thế nào mà lại chảy nhiều máu đến thế. Phỏng chừng là lành ít dữ nhiều rồi.”

Tuy Quốc sư đại nhân không thích người khác tới gần nhưng hắn cũng không tự mình dọn dẹp phòng.

Lần này đến Hướng Liên Thiên các, Quốc sư đại nhân cũng chỉ mang theo Thanh Long. Tất nhiên là không thể để cho một đại nam nhân trải giường múc nước, dọn dẹp phòng cho hắn rồi. Vì vậy, Quốc sư đại nhân cũng không cự tuyệt nha hoàn mà Hướng Liên Thiên các phái tới để hầu hạ.

Bởi vì Mộ lâu chủ vội vã đi xem kịch hay nên Quốc sư đại nhân cũng nhanh chóng đi theo, dĩ nhiên là không có thời gian đi dọn dẹp sàng đan. Cho nên, khi nha hoàn quét tước bước vào gian phòng nhìn thấy sàng đan nhiễm đầy máu, sắc mặt từ hồng chuyển sang trắng, phấn khích vô cùng.

Nghe xong sự miêu tả của nha hoàn đó, nha hoàn còn lại cũng không nhịn được mà nói thầm, “Đúng là biến thái!”

“Đúng vậy đó! Nhai chủ Địa Ngục nhai nhìn qua cũng rất ưu tú, sao có thể có sở thích tra tấn nữ nhân chứ?”

“Ta lại cảm thấy vừa nhìn Nhai chủ Địa Ngục nhai tràn đầy sát khí thì đã biết là tên biến thái!”

Một nha hoàn nhất đẳng đi từ phía sau tới, vừa vặn nghe thấy lời nói của các nàng, không khỏi trách mắng, “Các ngươi không muốn sống nữa phải không? Còn dám nghị luận về cả Nhai chủ Địa Ngục nhai nữa. Nghĩ rằng Diêm vương sẽ không muốn mệnh của các ngươi phải không?”

Hai nha hoàn bị nàng ấy răn dạy, vội vàng nhận sai. Sau đó, cả ba người đều rời đi.

Phía sau sơn giả, im lặng trong chốc lát, Quốc sư đại nhân nhìn về phía Mộ lâu chủ, thập phần bình tĩnh lên tiếng, “Phu nhân, nếu nàng muốn cười thì cứ cười đi!”

Trên đời này còn có ai oan hơn hắn sao? Máu nhiễm đầy sàng đan rõ ràng là của hắn mà!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.