Tên chap có vẻ máu me thế thôi chứ hai người ngọt ngào đến ngấy luôn:))
Ánh mắt của Bích Tiêu khiến cho Thiên Liễm cảm thấy rất áp lực, không khỏi mở miệng hỏi, “Nhai chủ Địa Ngục nhai có quan hệ gì với Quốc sư đại nhân?” Sẽ không phải là như nàng ấy đang nghĩ đi?
Kỳ thật, sự việc đã rất rõ ràng. Minh Y là thuộc hạ của Quốc sư đại nhân, bây giờ lại xưng hô Nhai chủ Địa Ngục nhai thành Chủ thượng…
Thanh Long nhìn nàng ấy một cái, do dự một chút mới trả lời, “Giống như điều nàng đang nghĩ.”
Bích Tiêu và Thiên Liễm đều là thuộc hạ thân tín của Chủ mẫu, Chủ thượng lại nhận định chỉ mình Chủ mẫu. Nếu đã như vậy, bọn họ nhất định sẽ biết thân phận của Chủ thượng. Hơn nữa, Minh Y lại hiện thân không chút cố kỵ, không hề phòng bị hai người họ. Mà ý tứ của Minh Y, bình thường hơn phân nửa chính là ý tứ của Chủ thượng.
Bích Tiêu hừ hừ nói, “Thiên Liễm, không cần dời đi lực chú ý của ta. Có phải ngươi nên nói rõ một chút, chuyện Lâu chủ bị Dạ Trạch ôm là thế nào?”
Hắn ta vốn định để Thiên Liễm đi thu thập Dạ Trạch, thuận tiện xem thử thái độ của Dạ Trạch đối với Lâu chủ. Cho nên, hắn ta mới để nàng ấy cải trang thành Lâu chủ đi tiếp cận Dạ Trạch, lại không ngờ rằng sẽ gây ra hiểu lầm lớn như vậy, càng không ngờ được Thiên Liễm sẽ chịu thiệt thòi.
Thời điểm hai người họ vừa gia nhập Lạc Tiên lâu gần như là cùng lúc. Thương Dục và Vũ Sát là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, bình thường đều là hắn ta và Thiên Liễm đi theo Lâu chủ. Hai người có thể xem như người thân cận nhất của nhau. Bây giờ, Bích Tiêu biết Thiên Liễm chịu thiệt, dĩ nhiên hắn ta sẽ không cho qua. Huống hồ, đây cũng là do hắn ta tạo thành.
Vẻ mặt của Thiên Liễm vẫn không thay đổi, nhưng nàng ấy biết Bích Tiêu đang quan tâm mình, mím mím môi, mở miệng nói, “Dạ Trạch vừa nhìn thấy ta liền ôm lấy. Ta sợ bị vạch trần thân phận, cho nên…”
Thanh Long nhịn không được nhíu mày, “Nếu như ta không nhớ nhầm thì nàng rất am hiểu y thuật đi? Nàng hẳn là có mang ngân châm trên người mới đúng? Nàng không dùng nó để châm gã ta sao?”
Thiên Liễm hừ lạnh nói, “Trên người ta có. Nhưng trên người Lâu chủ không có.” Nếu nàng ấy đã cải trang thành Lâu chủ, dĩ nhiên sẽ không dùng thứ Lâu chủ không có.
Đứa nhỏ đáng thương!
Bích Tiêu có chút đau đầu nhìn Thiên Liễm. Hắn ta sớm phải nghĩ đến chứ, Thiên Liễm luôn tận tâm với Lâu chủ, biết Lâu chủ sợ phiền toái, bản thân nàng ấy tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho Lâu chủ. Mỗi lần Thiên Liễm sắm vai Lâu chủ, nàng ấy đều ngàn vạn cẩn thận, không có một chút sai lầm.
Bích Tiêu cũng không nói thêm gì nữa, nhìn Dạ Trạch ngất xỉu đang nằm trên mặt đất rồi nói, “Báo thù đi!”
Nhưng Thiên Liễm vẫn không nhúc nhích, Bích Tiêu đã hiểu rõ, hỏi, “Ngoại trừ không thể cứng được, bây giờ Dạ Trạch còn thiếu hụt chỗ nào?” Thiên Liễm cũng không phải là quả hồng mềm mặc người bóp. Nàng ấy bình tĩnh như thế, hiển nhiên là đã sớm báo thù.
Thiên Liễm chỉ cười lạnh, “Cũng không hẳn là thiếu hụt chỗ nào. Ta chỉ vốn định khiến gã không cứng được nhưng thấy gã quá mức háo sắc, ta quyết định để mỗi lần gã ta có tà niệm thì sẽ vô cùng thống khổ.” Hừ, nhìn xem gã có còn dám mơ tưởng Lâu chủ hay không!
Bích Tiêu chỉ gật gật đầu, Minh Y vẫn bất động thanh sắc. Thanh Long nhìn Thiên Liễm, khoé miệng có chút run rẩy, không hổ danh là Hữu hộ pháp của Lạc Tiên lâu. Vì sao ban nãy có một khoảnh khắc hắn ta còn cảm thấy nàng ấy là cừu non chứ? Sai lầm rồi, hắn ta muốn sám hối!
Bích Tiêu nhìn Minh Y và Thanh Long, hỏi, “Phải xử lý Dạ Trạch như thế nào?”
Năng lực thích ứng của Bích Tiêu rất mạnh. Địa Ngục nhai từ kẻ thù trở thành người một nhà, hắn ta cũng không cảm thấy có chướng ngại gì.
Thanh Long đi một vòng quanh Dạ Trạch, phe phẩy chiết phiến, chậm rãi đáp lời, “Nguyên bản muốn thiến gã nhưng hiện tại gã ta đã không thể cứng được thì Bản đường chủ cũng rộng rãi chừa lại thứ đó cho gã.”
Lời vừa dứt, “Phạch” một tiếng, mở chiết phiến ra, thân ảnh chợt loé, cổ tay động đậy vài cái.
Sau đó, Thanh Long chậm rãi thu hồi chiết phiến, thở dài đầy sâu kín nói,”Thật sự là quá tiện nghi cho gã ta rồi. Tạm thời cứ vậy đã, cái khác tính sau.” Hắn ta không dám quá đáng hơn nữa. Chủ thượng đã nói chừa lại mạng sống của Dạ Trạch để Chủ mẫu chậm rãi ngoạn chết gã ta, hắn ta cũng chỉ trừng phạt gã nho nhỏ thôi.
Bất quá, khiến cho Dạ Trạch không có mặt mũi để quấn lấy Chủ mẫu, hắn ta có rất nhiều biện pháp.
Bích Tiêu với Thiên Liễm nhìn Dạ Trạch, đỉnh đầu của gã chảy máu đầm đìa, tóc đều bị trụi hết, da đầu cũng tróc ra từng mảng, vững vàng ở trên tay của hắn ta. Thân thủ của Thanh Long đúng là rất tốt.
Quốc sư đại nhân thừa dịp nàng lại thất thần, lập tức vọt vào, nhưng cũng không dám động đậy, mồ hôi dọc theo thái dương chảy xuống, rơi xuống vai của Mộ lâu chủ.
Nhìn thấy nàng cau mày, Quốc sư đại nhân cũng không nhịn được mà nhíu mày theo, một tay nhẹ nhàng mơn trớn trán nàng, giọng nói tràn ngập đau lòng, “Rất đau sao?” Tay kia thì dịu dàng vỗ về bên hông của nàng, để nàng thả lỏng thân thể.
Mộ lâu chủ liếc thắt lưng của hắn, mở miệng nói, “Miệng vết thương bị vỡ ra rồi.” Quả nhiên, không thể để hắn tuỳ ý làm bậy.
Quốc sư đại nhân nhẹ nhàng cười, ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói bên tai của nàng, “Cùng nàng bị thương, không tốt sao?”
Mộ lâu chủ khẽ khàng giật mình, sau đó ôm chặt lấy hắn, gật đầu nói, “Tốt lắm.”
Dù là đau đớn hay vui sướng, nếu chỉ có một thân một mình thì vẫn cảm thấy cô độc. Bởi vì bọn họ đều kiêu ngạo nên không muốn tìm bất kỳ ai tạm bợ. Có thể gặp nhau – đây là điều may mắn nhất trong cuộc đời của họ.
Mắt thấy nàng đã bình tĩnh, Quốc sư đại nhân cũng không ẩn nhẫn nữa mà ôn nhu mà cường ngạnh khiến nàng hoàn toàn thuộc về hắn.
Tại khoảnh khắc cuối cùng đó, Mộ lâu chủ ôm chặt thân thể của người phía trên, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, “Dịch…” Nhẹ giọng nỉ non, lời này nhỏ như tiếng vo ve của muỗi, Quốc sư đại nhân lại nghe được rõ ràng.
Đáy lòng đột nhiên mềm nhũn, ấm áp lại mang theo sự thoả mãn mà bản thân chưa bao giờ cảm nhận được.
Nhưng mà, Quốc sư đại nhân là ai cơ chứ? Là người được đằng chân lân đằng đầu. Vì thế, thừa dịp Mộ lâu chủ còn mơ hồ, thấp giọng hỏi, “Ly nhi, nàng yêu ta không?” Âm thanh mềm nhẹ, lại mang theo dụ hoặc vô tận, khiến cho người khác khó lòng kháng cự. Nếu như là người bình thường,chỉ cần hắn tuỳ ý nói một câu, cũng đủ để khiến người khác như con thiêu thân lao vào lửa. Nhưng mà, Mộ lâu chủ lại quá mức khôn khéo, Quốc sư đại nhân cũng chỉ có thể thừa dịp thần trí nàng mơ màng mà mê hoặc nàng. Chỉ cần như vậy, lòng của hắn đã thoả mãn không sao sánh bằng.
Nói tới nói lui, Quốc sư đại nhân cảm thấy rât bất đắc dĩ, mị lực vô song thì thế nào, phu nhân của hắn cũng không bị mê hoặc.
Hai cánh tay trắng nõn của Mộ lâu chủ vòng ra sau đầu Quốc sư đại nhân, áp trán của bản thân vào trán của hắn, khuôn mặt đỏ ửng, từng nét đều mang vẻ quyến rũ, đôi mắt lại sóng sánh nước. Bộ dạng này của nàng quả thật khiến người khác rất muốn “hái”. May mắn là Quốc sư đại nhân đang nóng lòng chờ đợi đáp án của nàng, lực chú ý bị phân tán. Nếu không thì thế nào hắn cũng nhất định hoá thân thành sói thêm một lần nữa.
Mộ lâu chủ thất thần cũng chỉ là trong nháy mắt, lý trí đã sớm trở lại. Bởi vì thân thể dinh dính, nàng lười động đậy mà thôi.
Nghe được lời nói tràn đầy dụ hoặc của Quốc sư đại nhân, Mộ lâu chủ cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng vẫn thoả mãn ý định của hắn. Đôi mắt của nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, thấp giọng nói, “Ta yêu chàng.”
Chỉ là ba chữ vô cùng đơn giản, cũng không đến mức không nói ra được. Nếu không, lần sau Quốc sư đại nhân lại làm ra chuyện gì, người đau đầu vẫn là nàng.
Quốc sư đại nhân cảm thấy đã viên mãn, mặt mũi hớn hở, đẹp đến kinh tâm động phách. Mộ lâu chủ lại không nhịn được mà thở dài, bây giờ, tình địch của nàng cũng đã không ít. Nếu như hắn tháo mặt nạ xuống, sẽ có thêm bao nhiêu phiền toái đây?
Nàng rõ ràng là người sợ phiền toái.
Quốc sư đại nhân nghe được tiếng thở dài của nàng, tay liền nhẹ nhàng vuốt ve bên hông của nàng, hỏi, “Còn đau không?” Thanh âm vẫn còn khàn khàn, dù hắn không cố ý dụ hoặc, vẫn mê người như vậy.
May thay, Mộ lâu chủ của chúng ta định lực rất tốt, đôi mắt trong vắt trừng hắn, hừ lạnh, “Những lời này hẳn là ta hỏi chàng mới đúng!”
Nhìn giường dính đầy máu, lại nhìn băng vải thấm máu, mày liễu của Mộ lâu chủ nhịn không được chau lại, cuối cùng nhìn người phía trên, ra lệnh, “Nằm xuống!” Ngữ khí rất ư là không tốt.
Quốc sư đại nhân nhíu mày, ngoan ngoãn nằm xuống, câu môi cười, “Phu nhân, vi phu đã chuẩn bị tốt.” Đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm Mộ lâu chủ, ý tứ thật rõ ràng, nàng mau mau tới đây đi!
Mộ lâu chủ trừng hắn một cái. Nếu không phải vết thương của hắn nghiêm trọng, nhất định nàng sẽ tặng cho hắn thêm một cước.
Lời của tác giả: Sợ mọi người nói không chăm chỉ đăng bài, Ly chỉ có thể ráng viết thêm một chút… Ly nghĩ đến hộc máu a~ Hay là mọi người đều chuyển sang ăn chay đi, muốn có thịt đúng là làm khó Ly~