Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê – Chương 6 Quý phi hạ độc – Botruyen
  •  Avatar
  • 43 lượt xem
  • 3 năm trước

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê - Chương 6 Quý phi hạ độc

Thiên Liễm nghĩ mãi không ra, kiên quyết không nghĩ nữa, mở miệng nói, “Lâu chủ, thật sự chúng ta phải giúp Quốc sư đại nhân tìm Huyết tơ phỉ thuý vòng tay ư?”

Mộ Lưu Ly hai mắt híp lại, trầm giọng nói, “Sẽ tìm nhưng không phải là tìm giúp hắn.”

“Lâu chủ là muốn…” Thiên Liễm dừng một chút, đem nửa câu sau nuốt vào bụng. Lạc Tiên lâu luôn luôn sòng phẳng, lần này Lâu chủ sẽ không phải là muốn tư nuốt (chiếm làm của riêng) vòng tay đó đi?

Đối phương là Quốc sư, nếu Lạc Tiên lâu muốn nuốt vật mà hắn muốn tìm, khẳng định sẽ có phiền toái. Cho dù Lâu chủ không sợ Quốc sư nhưng hình tượng của Lạc Tiên lâu sẽ bị ảnh hưởng.

Mộ Lưu Ly không nói, hừ lạnh trong lòng. Nàng biết cái hôn kia cũng là Văn Nhân Dịch thử nàng. Nếu nàng né thì sẽ bại lộ thực lực của chính mình, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chiếm tiện nghi của mình.

Nhưng mà, tiện nghi của Mộ Lưu Ly nàng dễ chiếm như vậy sao? Nàng căn bản không có hứng thú với vòng tay này, nhưng hiện tại thì…

Văn Nhân Dịch coi trọng cái gì, nàng đều phải đoạt đi!

Như vậy không biết có tính là tức giận đánh mất lí trí không nhưng nàng vẫn không có ý định đối đầu với Văn Nhân Dịch.

“Điều tra rõ ràng đã có chuyện gì xảy ra với Huyết tơ phỉ thuý vòng tay, còn có nơi cuối cùng mà Yến Kinh Thiên xuất hiện.”

“Vâng.” Thiên Liễm lĩnh mệnh đi xuống. Mộ Lưu Ly giương mắt nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, khẽ nhíu mày. Văn Nhân Dịch thật sự chỉ là tìm kiếm Huyết tơ phỉ thuý vòng tay thôi sao, hay là còn vì muốn thử thực lực của Võ lâm – điều này quả thật rất khó nói. Nhưng nàng có cảm giác rằng, Võ lâm sẽ không bình yên thêm được bao lâu nữa.

Hiện tại Văn Nhân Dịch sẽ không ngờ được rằng, lúc đầu hắn với Mộ Lưu Ly vì lợi ích của mỗi người nên có thể chung sống hoà bình với nhau nhưng từ sau khi hắn hôn nàng, làm cho hai người bắt đầu đấu nhau, đấu qua đấu lại, đấu từ giang hồ đến phủ Quốc sư, lại từ phủ Quốc sư đấu đến trên giường. Mà Mộ Lưu Ly thường thường làm hắn đau đầu mà không biết mệt mỏi.

Phát hiện nàng ta không đúng, Văn Nhân Dịch nhíu mày hỏi, “Làm sao vậy?”

Tang Nhu cắn cắn môi, nhẹ giọng hỏi, “Dịch, chàng thích ta sao?”

“Nói cái gì ngốc thế? Tang Nhu ngoan như vậy, Bổn toạ đương nhiên thích.”

Thật sự là thích sao? Nếu như vậy, vì sao biết rõ nàng ta không phải sinh bệnh mà là bị hạ độc, sao không hề có phản ứng gì cả? Rốt cuộc là hắn quá mức bình tĩnh hay là căn bản không thèm để ý sự sống chết của nàng ta, hoặc là phải nói, ở trong lòng hắn, người hạ độc nàng ta quan trọng hơn nàng ta rất nhiều!

Nhớ tới sau khi trúng độc, nàng ta từng khiếp sợ Vân quý phi quá mức to gan, ngang nhiên hạ độc tại Quốc sư phủ. Nếu không phải là không để Văn Nhân Dịch vào mắt thì làm sao có thể làm như thế? Ngay cả Hoàng Thượng cũng phải luôn khách khí với hắn, một vị Quý phi sao có thể không chút kiêng dè như thế?

Nhưng mà, Vân quý phi chỉ nhìn nàng ta, cười nói, “Ngươi có tin hay không, cho dù hắn biết ta hạ độc ngươi, cũng sẽ không nói gì cả? Cho dù ngươi thật sự sẽ chết, hắn cũng tuyệt không tìm ta khởi binh vấn tội.”

Sự chắc chắn như vậy làm cho nàng ta hoảng hốt, hiện tại Văn Nhân Dịch lại bất động thanh sắc làm cho nàng ta tuyệt vọng…

Hai tay đặt ở chăn dần dần buột chặt, đoá hoa thêu trên chăn nở rộ như thể châm chọc nàng ta. Văn Nhân Dịch nhíu mày, mở miệng định nói lại bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh gãy.

Đứng dậy đi tới cửa, thấy người tới, Văn Nhân Dịch không khỏi nhíu mày, giương giọng nói, “Dừng tay!”

Thị vệ nhất tề (đồng loạt) lui ra, Thiên Liễm đi đến trước mặt Văn Nhân Dịch, khuôn mặt của nàng ấy vẫn không có biểu cảm nào, theo quy củ nói, “Quốc sư đại nhân, Lâu chủ rảnh rỗi, sửa đổi một ít lâu quy (quy định của lâu).”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.