Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê – Chương 59 Một vài sự kiện nho nhỏ đã dẫn đến đổ máu =6= – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê - Chương 59 Một vài sự kiện nho nhỏ đã dẫn đến đổ máu =6=

Quân Như Ngọc nhìn một màn này, đáy mắt vương ý cười. Xem ra, nàng không cần sự giúp đỡ của y rồi.

Mọi người thương lượng xong xuôi liền cáo từ, chỉ còn lại Ngọc công tử. Y đứng lên, nhìn Mộ lâu chủ, lên tiếng, “Đến viện của ta ngồi chút đi. Sư muội của ta muốn gặp nàng.” Ngữ khí thân thiết của y hệt như bằng hữu lâu năm.

Mộ lâu chủ do dự trong chốc lát, sau đó gật gật đầu. Nàng vốn muốn đi xem Quốc sư đại nhân phản kích như thế nào, bây giờ Quân Như Ngọc đã mở lời, nàng cũng đành phải từ bỏ ý định này.

Bích Tiêu nhìn theo bóng của họ, gãi gãi đầu. Thiên Liễm vừa xuất hiện đã thấy bộ dáng khó hiểu của hắn ta, không khỏi hỏi, “Làm sao vậy?”

“Ngọc công tử mời Lâu chủ đi, Lâu chủ cư nhiên lại đi. Vì sao Lâu chủ lại nể mặt Ngọc công tử vậy? Sẽ không phải là vì coi trọng Ngọc công tử đi? Chẳng lẽ Mộ lâu chủ đã quên người đã là phụ nhân?”

*Phụ nhân: phụ nữ đã có chồng.

Thiên Liễm trừng hắn ta, “Ngươi đã quên chuyện hai năm trước rồi à?”

Nghe vậy, Bích Tiêu suy nghĩ trong giây lát rồi mới thì thầm, “Lúc đó Ngọc công tử chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi. Lâu chủ thật sự quá khách khí rồi.”

*Nhấc tay chi lao: việc nhỏ, đơn giản, dễ, không tốn sức giải quyết chỉ như một cái nhấc tay.

Nhưng ngẫm lại thì đúng là Lâu chủ rất không thích thiếu người khác ân tình. Kỳ thật, nếu lúc ấy Ngọc công tử không ra tay thì Lâu chủ vẫn có thể giải quyết được.

Bất quá, Ngọc công tử chỉ là có lòng tốt mà thôi. Vả lại, nếu y ra mặt, quả thật Lâu chủ sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Lâu chủ không chỉ nhớ rõ phần ân tình này mà còn chờ cơ hội để trả đấy!

Thiên Liễm thở dài, “Bởi vậy mới nói, Lâu chủ với Ngọc công tử căn bản là không có khả năng.”

“Vì sao?”

“Ngươi đã thấy người thân khách khí với nhau sao? Ngươi đã thấy Lâu chủ khách khí như vậy với Quốc sư đại nhân sao?”

Bích Tiêu khựng lại một chút, gật đầu nói, “Đã thấy.” Chỉ là, phi thường khách khí. Nói thẳng ra, đó là dối trá khách khí.

Hẳn là sợ quấy rầy đến Ngọc công tử, Hướng Liên Thiên các sắp xếp cho y một tiểu viện rất yên tĩnh.

Hai người ngồi trong đình ở viện của y, Quân Như Ngọc bảo nha hoàn dâng trà mới hỏi Mộ lâu chủ, “Nàng… Có khoẻ không?” Âm thanh vẫn ôn hoà như trước, lại mang theo một ít cảm xúc phức tạp khác.

Mộ lâu chủ vốn đang chờ y bàn chuyện chính sự liền nhìn y, nhìn đôi mắt có chút phức tạp của y, đã có chút hiểu được, không khỏi nhíu mày. Trong nháy mắt, mày lại giãn ra, cười nhẹ nói, “Rất tốt, đa tạ Ngọc công tử đã quan tâm. Tô cô nương đâu?”

Ở trong chốn giang hồ, sư muội của Ngọc công tử – Tô Hân cũng rất nổi danh. Nàng ấy chính là Kinh hồng tiên tử – Đệ Nhất Mỹ Nhân trong chốn Võ lâm.

“Ha ha… Tiểu nữ có thể được Mộ lâu chủ nhớ đến, thật sự là tam sinh hữu hạnh mà!” Giọng nói thanh thuý vừa cất lên đã có thể khiến người khác yêu thích.

*Tam sinh hữu hạnh: Vinh hạnh ba đời.

Tô Hân chậm rãi đi tới. Làn da trắng như tuyết, khuôn mặt như tranh vẽ, mắt tựa hồ nước mùa thu. Quả không phụ danh hiệu Kinh hồng tiên tử, bay bổng tựa cánh hồng kinh động, mĩ miều như dáng vẻ du long.

Tuy Tô Hân đang cười nhưng trong lòng lại đang thở dài, sư huynh đúng là! Thật không biết có nên nói y là rất tốt hay không nữa!

Rõ ràng là thích người ta mà còn rụt rè hơn cả nữ tử, lại còn không gặp nhau đã hai năm, khiến cho nàng ấy không nhịn được mà suy nghĩ, có thể là nàng ấy đã nghĩ nhiều quá rồi chăng? Kỳ thật, sư huynh chỉ là thưởng thức Mộ lâu chủ mà thôi. Nhưng mà, khi nghe tin Mộ lâu chủ phải lập gia đình, y lại thất thần. Sau khi y phục hồi lại tinh thần, thập phần bình tĩnh phân phó hạ nhân chuẩn bị lễ vật đưa đến Lạc Tiên lâu. Tuy biểu tình có chút nặng nề nhưng cũng không phải là thất hồn lạc phách, khiến nàng ấy hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc trong lòng y đang nghĩ gì.

“Tô cô nương khách khí. Có thể nhìn thấy Đệ Nhất Mỹ Nhân của Võ lâm, Bản lâu chủ hẳn là người nên cảm thấy rằng tam sinh hữu hạnh mới phải.”

Tô Hân nhìn nàng hờ hững, không khỏi cười nhẹ, “Những lời này của Mộ lâu chủ cũng rất có ý tứ – hẳn là người nên cảm thấy rằng tam sinh hữu hạnh. Nhưng mà, Mộ lâu chủ lại không cảm thấy như vậy đúng không?”

Nơi này, Mộ lâu chủ cùng Tô mỹ nhân nói chuyện, Ngọc công tử chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh nghe. Bên kia, những người tâm tâm niệm niệm đoạt được Phá Thiên đao phổ liền tìm thật nhiều vô diệm nữ nhân, trang điểm xấu xí, y phục sặc sỡ rồi dẫn các nàng ấy đến viện của Địa Ngục nhai.

Người đầu tiên bị kinh hách chính là Thanh Long. Hắn ta nghe được bước chân của rất nhiều người, cứ tưởng rằng có ai đến khiêu chiến với Địa Ngục nhai. Kết quả là, đi vào sân viện nhìn thì tâm hồn nhỏ bé đã bị doạ đến bay ra.

Sắc mặt của Mộ lâu chủ lập tức trở nên rất khó coi. Dù cách một chiếc khăn che mặt, không nhìn thấy biểu tình của nàng nhưng vẫn có thể khiến người khác cảm giác được lửa giận ngùn ngụt của nàng.

Dạ Trạch cũng không chú ý đến là ai ra tay. Gã chỉ thấy Quốc sư đại nhân không bị trúng nơi hiểm yếu, liền giơ kiếm định công kích lần nữa, kết quả lại bị Thanh Long đá văng ra.

Mộ lâu chủ hí mắt nhìn Dạ Trạch nằm trên mặt đất, cười lạnh nói, “Dạ các chủ đúng là càng ngày càng giỏi!”

Thanh Long không khỏi ngẩn ra, nhìn Mộ lâu chủ. Xem ra, lòng của Mộ lâu chủ vẫn hướng về Chủ thượng. Quốc sư đại nhân cũng ngẩng đầu nhìn Mộ lâu chủ một cái, sau đó lại nhanh chóng rũ mắt xuống.

Dạ Trạch ho khan hai cái, phun ra một ngụm máu, nhìn Mộ lâu chủ bước từng bước một về phía gã, đáy lòng đột nhiên sinh ra một tia lãnh ý, “Lưu Ly, nàng… Muốn làm gì?”

Sát ý trên người Mộ lâu chủ quá mức rõ ràng, chỉ cần không phải người ngốc thì đều có thể nhận ra được. Bích Tiêu cùng Thiên Liễm nghiêm túc lại, bọn họ rất rõ ràng hậu quả khi Lâu chủ tức giận. Nga… Không đúng~ Kỳ thật, bọn họ cũng không rõ lắm. Bởi vì Mộ lâu chủ chưa từng lộ ra sự tức giận rõ ràng như vậy. Trong quá khứ, cho dù người tức giận cũng là vẻ mặt thản nhiên hoặc không để người khác phát hiện được, chỉ có thể đoán ra được khi nàng thực hiện việc đó.

Đúng lúc này, Quốc sư đại nhân đột nhiên xoay người, bước đi. Sau khi Thanh Long của chúng ta nhận được một cái liếc mắt của Quốc sư đại nhân thì sửng sốt một hồi lâu mới vội vàng nói với Mộ lâu chủ, “Mộ lâu chủ, Nhai chủ đi rồi. Tâm tình của Nhai chủ hình như rất tệ, người có muốn đi xem Nhai chủ nhà ta không?”

Trong lòng Thanh Long lại đang gào khóc, Chủ thượng như thế này không phải là muốn hại hắn ta sao? Hy vọng sau này Chủ mẫu sẽ không tìm hắn ta tính sổ. Kỳ thật, hắn ta cũng không tính là lừa gạt Chủ mẫu. Tâm tình của Quốc sư đại nhân lúc nãy quả thật là rất tồi tệ. Chỉ là hiện tại đột nhiên tốt lắm thôi.

Mộ lâu chủ vốn rất tức giận, định không thèm để ý đến Quốc sư đại nhân đột nhiên thích tự làm hại bản thân. Nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Quốc sư đại nhân, nàng lại có chút không đành lòng, một chút tức giận còn sót lại cũng tiêu hết, lạnh giọng hỏi, “Rốt cuộc là có chuyện gì với hắn?”

Vẻ mặt Thanh Long cực kỳ vô tội, lắc lắc đầu. Cái gì hắn ta cũng không biết, vẫn là để Chủ thượng bịa đặt đi, hắn ta không dám nói lung tung đâu.

Mộ lâu chủ vẫn còn không cam lòng nhìn Dạ Trạch chưa kịp thu thập, cuối cùng quyết định đuổi theo Quốc sư đại nhân. Bộ dáng của Quốc sư đại nhân đúng là khiến người khác lo lắng.

Không thể trách Mộ lâu chủ đột nhiên ngốc đi. Tuy rằng hiện tại bộ dạng cô đơn của Quốc sư đại nhân là hoàn toàn giả nhưng cảm xúc ban nãy là thật. Thật thật giả giả – rất khó để phán đoán.

Thấy hai người một trước một sau rời đi, Thanh Long trực tiếp đá Dạ Trạch ngất xỉu. Lá gan của gã đúng là rất lớn. Đã dám đả thương Chủ thượng, còn bày đặt không cam lòng nữa chứ. Nếu Chủ thượng không giận dỗi với Chủ mẫu, chỉ bằng thứ công phu mèo quào ba chân của gã ta cũng vọng tưởng có thể đả thương Chủ thượng?

Bích Tiêu và Thiên Liễm mờ mịt không rõ, quan hệ giữa Lâu chủ và Nhai chủ Địa Ngục nhai rất tốt sao? Chuyện này là từ khi nào a?

Lúc này, Minh Y xuất quỷ nhập thần đột nhiên hiện thân, lạnh giọng hỏi, “Chủ thượng đã xảy ra chuyện gì?” Đây cũng là lần đầu tiên y nhìn thấy Quốc sư đại nhân quỷ dị như thế, cho nên mới không kịp ra tay cứu người.

Thanh Long liếc mắt xem thường, tức giận nói, “Còn có thể là chuyện gì? Chỉ là ghen thôi. Ta cũng không nghĩ tới Chủ thượng sẽ làm ra chuyện tổn hại đến bản thân người.” Cũng may, biểu hiện của Mộ lâu chủ không có làm người ta thất vọng.

“Ghen?” Thanh âm không chút phập phồng, muốn nói ra ngữ khí nghi vấn thật sự là làm khó y.

Thanh Long thở dài, rồi mới đáp lời, “Buổi sáng, Mộ lâu chủ để cho Dạ Trạch ôm, Dạ Trạch còn nói một vài lời nói buồn nôn, Chủ thượng vừa vặn nghe được hết, sau đó, liền bị kích thích.”

Minh Y không khỏi nhíu nhíu mày, “Nguyên cả buổi sáng, Chủ mẫu căn bản không có ra khỏi phòng.”

“Gì?” Thanh Long trừng mắt nhìn y, “Ngươi chắc chắn?” Vậy người Dạ Trạch ôm là ai?

Thiên Liễm cúi đầu không nói lời nào, Bích Tiêu nhíu mày nhìn nàng ấy. Thực hiển nhiên, người bị Dạ Trạch ôm chính là Thiên Liễm.

Bất quá, Thanh Long tạm thời không có suy nghĩ nhiều như vậy, thấy Minh Y gật đầu một cái, hắn ta khóc không ra nước mắt nói, “Minh Y lão đại, nếu ngươi đã biết chân tướng sự việc, vì sao lại không nói? Cư nhiên nhìn Chủ thượng và Chủ mẫu ầm ĩ với nhau lâu như vậy.”

Người khổ là hắn ta đó! Nguyên cả buổi sáng, hắn ta không dám rời Chủ thượng nửa bước, chỉ sợ người sẽ làm ra chuyện gì kinh thiên động địa. Sự thật đã chứng minh, suy nghĩ của hắn ta là đúng. Nếu hắn ta ly khai trong chốc lát, Chủ thượng liền tự làm hại bản thân.

Thanh Long rất bội phục Minh Y. Chủ thượng còn thông tri cho các môn phái Võ lâm, oanh động như vậy mà vị lão đại này cũng không chút để ý. Y chỉ cần nói một tiếng thì Chủ thượng còn cần rối rắm lâu như vậy sao?

Kỳ thật cũng không lâu lắm, chỉ là một buổi sáng mà thôi! Bất quá, đối với Thanh Long bị vạ lây và chịu khổ, một buổi sáng đúng là rất lâu!

Minh Y nhìn y một chút, sau đó, mặt không đổi sắc nói một câu, “Ta cứ tưởng đó tình thú giữa Chủ thượng và Chủ mẫu.” Y cũng không biết Chủ thượng hiểu lầm.

Thanh Long loạng choạng, suýt nữa thì ngã sấp xuống đất. Giờ hắn ta đã biết, thì ra Minh Y lạnh như băng lại cuồng ngược.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.