Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê – Chương 56 Mộ lâu chủ thật là quá ác liệt (─‿─) – Botruyen
  •  Avatar
  • 24 lượt xem
  • 3 năm trước

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê - Chương 56 Mộ lâu chủ thật là quá ác liệt (─‿─)

Chap này hường phấn quá:))

Mộ lâu chủ trực tiếp không để ý đến lời nói mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao cả) của hắn, tựa đầu vào vai hắn, nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ tiếp thì đột nhiên Quốc sư đại nhân nâng khuôn mặt nàng lên, đưa khuôn mặt mị hoặc chúng sinh đến gần trước mặt nàng, nhíu mày nói, “Phu nhân, nàng có thể nhìn ta nhiều một chút hay không?”

Mộ lâu chủ trừng hắn trong chốc lát, sau đó liền đẩy khuôn mặt của hắn ra, than thở, “Ngươi lại phát rồ cái gì?”

Chân mày của Quốc sư đại nhân nhăn càng thêm sâu, nhìn Mộ lâu chủ vẫn còn buồn ngủ, trong lòng cảm thấy vô cùng thất bại. Đã lâu không gặp, nàng không nhớ hắn chút nào sao?

Thực đáng tiếc, Mộ lâu chủ một chút cũng không biết sự ai oán của hắn, bởi vì nàng vẫn còn mơ mơ màng màng.

Nhưng mà, Quốc sư đại nhân của chúng ta sẽ không vì một đả kích nhỏ nhoi mà gục ngã, cảm xúc tụt xuống cũng chỉ là một khoảnh khắc, rất nhanh đã khôi phục lại. Khẽ cắn hai cái trên môi của Mộ lâu chủ, nhíu mày hỏi, “Phu nhân làm thế nào phát hiện ra?” Nhìn bộ dạng của nàng, hẳn là đã sớm phát hiện ra hắn leo lên giường.

Mộ lâu chủ rũ mắt không đáp lời, dĩ nhiên nàng sẽ không nói là vì nàng đột nhiên ngủ rất ngon, cảm thấy rất kỳ quái cho nên mới đặc biệt chú ý. Sau đó, phát hiện ra mỗi tối người nào đó vụng trộm leo lên giường của nàng.

Quốc sư đại nhân không để ý đến việc nàng trầm mặc, thấp giọng cười nói, “Ta còn tưởng phu nhân không phát hiện ra chứ.” Dẫu sao, khi nằm ở trong lòng hắn, nàng thật sự ngủ rất sâu. Xem ra, cái gì nàng cũng biết nhưng lại không nói ra. Bất quá, thế này mới là tác phong của Mộ lâu chủ.

Mộ lâu chủ thản nhiên nhìn hắn, “Bản lâu chủ chỉ muốn xem thử Quốc sư đại nhân còn có thể lén lút bao lâu.”

“Vậy sao không tiếp tục ngoạn (chơi) nữa?” Khoé miệng của Quốc sư đại nhân cong lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, cười đến câu hồn đoạt phách, ái muội nói, “Có phải phu nhân hoài niệm (nhớ nhung) về việc có vi phu bầu bạn sớm chiều?”

Mộ lâu chủ nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn, trong lòng có chút khó chịu – nhất là nàng đã bị hắn đã nói trúng tâm sự, liền nói sang chuyện khác, “Quốc sư đại nhân không có việc gì cần nói sao?”

Quốc sư đại nhân giống như suy tư một chút, đứng đắn nói, “Phu nhân, mỗi ngày vi phu đều nhớ nàng.”

Thái dương của Mộ lâu chủ nảy lên một chút, thân thủ bấm trên lưng hắn, “Ai bảo ngươi nói việc này?” Không thể trách Mộ lâu chủ không hiểu phong tình, ai bảo biểu hiện của Quốc sư đại nhân khi nói những lời này không đúng. Aiz, quá mức nghiêm túc sẽ khiến người ta không thể nào tin được.

Tuy rằng mỗi ngày hắn đều nhớ Mộ lâu chủ thật.

Quốc sư đại nhân bị nàng bấm cũng không giận, chỉ cúi đầu, hôn môi Mộ lâu chủ một chút xem như báo thù, sau đó, mới nhíu mày nói, “Rốt cuộc phu nhân muốn ta nói gì?”

Mộ lâu chủ nhìn hắn một hồi lâu mới thản nhiên nói một câu, “Diêm Vương muốn người canh ba (23h – 1h) chết, tuyệt không lưu người đến canh năm (3h – 5h).”

Nghe vậy, ánh mắt Quốc sư đại nhân lập tức sáng ngời, khoé miệng cong cong tựa như trăm hoa nở rộ, gió xuân thổi qua, ngay cả người qua đường cũng cảm nhận được sự vui sướng của hắn, “Làm sao phu nhân nhận ra được?”

Chỉ khi ở trước mặt Mộ lâu chủ, cảm xúc của Quốc sư đại nhân mới biểu hiện rõ rệt như thế. Đáng tiếc là, dù hắn cười đến thuần lương như thế nào vẫn không thể thay đổi được sự yêu nghiệt đó. Bộ dạng kinh tâm động phách của hắn lại khiến cho Mộ lâu chủ thất thần, tuy chỉ trong chớp mắt nhưng vẫn khiến Mộ lâu chủ không nhịn được mà thở dài. Xem ra, đời này, nàng đã thua triệt để trong tay yêu nghiệt này rồi.

Không thể không nói, Mộ lâu chủ đúng là “hiền lành” a!

Đáng tiếc, Mộ lâu chủ đã quên, nàng trêu chọc Quốc sư đại nhân như vậy, với tính tình của hắn, một khi vượt qua bước cuối cùng đó, hắn nhất định sẽ đòi lại gấp bội.

Mộ lâu chủ vẫn luôn là người biết rõ bản thân muốn gì, nàng cũng rất rõ tình cảm của nàng với Quốc sư đại nhân là gì. Hơn nữa, trong lòng nàng cũng đã tiếp nhận hắn rồi. Cho nên, đối với hành động thân mật này của Quốc sư đại nhân, Mộ lâu chủ một chút cũng không cảm thấy có gì là sai. Chỉ là, khi nàng nhìn thấy dấu vết quá mức nổi bật trong gương, vẫn không nhịn được mà nhíu nhíu mày.

Đối chiếu với dấu vết này, Quốc sư đại nhân rõ ràng là cố tình, nơi nơi đều để lại dấu vết.

Tuy rằng, khi Mộ lâu chủ ra khỏi phòng đều mang khăn che mặt, tóc nàng rất dài cũng đã che hết rồi nhưng không thể có động tác quá lớn.

Vì thế, Mộ lâu chủ quyết định cả ngày hôm nay sẽ không ra khỏi cửa. Không phải nàng thẹn thùng mà là nàng không muốn vô duyên vô cớ gánh tội danh thuỷ tính dương hoa trên lưng – người khác lại không biết đây là do Quốc sư đại nhân làm.

Trên thực tế, Mộ lâu chủ cũng không định ra khỏi cửa. Dù sao, nàng cũng không có việc gì để làm, cũng không nhất thiết phải ra ngoài đi một vòng, chọc chút phiền toái. Phải biết rằng, người muốn gây phiền toái cho nàng cũng không ít.

Nói với Thiên Liễm và Bích Tiêu rằng không tiếp bất cứ ai, sau đó ở lỳ trong phòng luyện độc dược.

Biết Mộ lâu chủ dự tính sẽ ở lỳ trong phòng một ngày, Bích Tiêu liền trực tiếp kéo Thiên Liễm qua một góc, thầm thầm thì thì, nhìn sao cũng giống như có âm mưu quỷ kế.

Sau khi Thiên Liễm nghe xong, nhíu nhíu mày, “Việc này có cần bẩm báo cho Lâu chủ không?”

Bích Tiêu vung tay lên, tiêu sái nói, “Không cần. Ngươi cũng không phải là chưa từng cải trang thành Lâu chủ. Nếu không phải là người thân mật nhất thì không thể nào nhận biết được.” Hiển nhiên, Dạ Trạch không được tính là người thân mật nhất. Tuy rằng trước kia đã từng rất thân quen nhưng dù sao hai người cũng đã ba năm không gặp nhau.

Thân hình của Thiên Liễm rất giống Mộ lâu chủ. Mỗi lần có sự việc Mộ lâu chủ không muốn ra mặt, đều là Thiên Liễm cải trang thành nàng. Bất quá, tính kỹ lại thì chỉ có một vài lần mà thôi.

“Nhưng…” Thiên Liễm rất muốn nói, trước kia đều là chủ ý của Lâu chủ, bây giờ nàng ấy tự ý dịch dung thành Lâu chủ, có phải quá mức làm càn không?

Không đợi nàng ấy nói dứt lời, Bích Tiêu liền trực tiếp ngắt lời, “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết Dạ Trạch có âm mưu quỷ kế gì?”

“Không chừng Lâu chủ đã sớm biết được.” Thiên Liễm vẫn còn giãy dụa.

Bích Tiêu lại tiếp tục lay động, “Chẳng lẽ ngươi không muốn thay Lâu chủ giáo huấn tên hỗn đản đó?”

Thiên Liễm đã bị dao động nhưng vẫn còn do dự, “Lâu chủ sẽ không trách chúng ta tự làm chủ chứ?” Lâu chủ cũng chưa nói muốn giáo huấn Dạ Trạch. Tuy bọn họ biết Lâu chủ đã đến đây, Dạ Trạch nhất định sẽ không buông tha.

Thoạt nhìn Lâu chủ có vẻ rất dễ dãi nhưng một khi tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Cho nên, bọn họ luôn luôn cẩn tuân lời của Lâu chủ như là thánh chỉ, không dám phạm sai lầm. Bất quá, Thiên Liễm rất muốn giải hận thay Mộ Lâu chủ, trong lòng nàng ấy đang giãy dụa kịch liệt.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.